NỮ HOÀNG TẠO MẪU TÓC

Theo đúng lời thông báo từ Tuấn Khang, sáng nay các thí sinh trúng tuyển trong cuộc thi Tài năng trẻ hôm qua tập trung ở Hội trường WOB lúc tám giờ. Nhìn hết một lượt bảy thí sinh trẻ tuổi đứng trang nghiêm, Jimmy chậm rãi nói:

"Các bạn sẽ phải trải qua ba tháng thử việc trước khi được lựa chọn trở thành nhân viên chính thức của WOB. Cách thử việc chính là, làm thợ phụ. Quản lý Mary đã sắp xếp xong, tôi sẽ đọc tên thợ chính của từng bạn. Đầu tiên..."

Ở cuối hàng, Bảo Vương đang nghĩ không biết mình sẽ làm thợ phụ cho ai. Bản thân vốn chẳng thích phải nghe bất kỳ người nào nhưng khi quyết định bước chân vào WOB, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi tình huống tệ hại nhất. Bảo Vương nhớ lời Hồng Thuận về việc làm thợ phụ giống như lao động khổ sai. Đúng lúc nghe Jimmy gọi đến tên, Bảo Vương hướng mắt về phía anh chờ đợi.

"Ngô Bảo Vương, thợ chính của em là Trịnh Ngân. Em sẽ làm thợ phụ cho cô ấy trong ba tháng. Và kết quả thế nào, tuỳ thuộc vào đánh giá của Trịnh Ngân."

Đối diện, Bảo Vương im lặng. Điều này thật tệ. Làm thợ phụ cho Trịnh Ngân ư? Nghĩa là cô phải nghe mọi mệnh lệnh, chấp hành mọi yêu cầu từ cô chị đáng ghét đó. Vì sao lại trùng hợp đến mức oái ăm như vậy? Bảo Vương bắt đầu lo lắng: có thể Trịnh Ngân sẽ dùng đủ mọi cách để chèn ép và với tính cách quá kiên nghị, cô sợ mình sẽ không khuất phục mà rời khỏi WOB. Tuy không muốn nhưng Bảo Vương biết bản thân không có lựa chọn nào khác. Dù sao, việc gì cô đã quyết thì chắc chắn không từ bỏ. Mục đích Bảo Vương đứng ở đây, chẳng phải vì WOB ư? Vì lời hứa với người mẹ quá cố, cô tuyệt đối không buông xuôi dễ dàng. Vấn đề trước mắt, Bảo Vương đành nghe theo sắp xếp làm thợ phụ cho Trịnh Ngân, những chuyện khác tuỳ cơ ứng biến.

Rời khỏi phòng hội trường, Bảo Vương thấy Tú Uyên hối hả chạy đến gần.

"Chị... em nghe nói, chị được sắp xếp làm thợ phụ cho Trịnh Ngân?"

Bảo Vương gật đầu. Lập tức, Tú Uyên kêu lên như thể người đối mặt với chuyện kinh khủng kia là mình chứ không phải chị: "Trời đất! Không ổn rồi!"

"Đấy là sự sắp xếp của bố."

"Cái gì? Là bố ư? Sao lại thế chứ? Em sẽ nói chuyện với bố."

Nhanh chóng, Bảo Vương liền nắm tay Tú Uyên kéo giật lại, ngăn không để cô em gái nóng tính gây chuyện phiền phức.

"Ngay từ đầu, chúng ta đều biết rõ bố tuyệt đối không để chị dễ dàng làm việc ở WOB. Vì thế sự sắp xếp này cũng chẳng có gì khó hiểu."

"Nhưng... như vậy sẽ thiệt thòi cho chị."

Ngón tay buông lỏng, Bảo Vương nhìn em bình thản: "Tú Uyên, em phải hiểu, chấp nhận để chị bước chân vào WOB, đó đã là điều khó khăn với bố rồi."

Trông cái nhìn sâu thẳm của chị, Tú Uyên bất động vài giây, sau đó mí mắt chùng xuống đồng thời nén tiếng thở dài. Biết Bảo Vương đã quyết, Tú Uyên nắm tay chị, ân cần dặn dò: "Em tin chị vượt qua được khó khăn. Dẫu có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì em vẫn sẽ luôn ủng hộ chị."

"Cám ơn em." – Bảo Vương thoáng mỉm cười.

Sau khi thay đồng phục của Beauty Salon WOB xong, Bảo Vương và sáu người thợ phụ lần lượt theo quản lý Jimmy đến phòng Hair Cut. Đa phần thợ chính đều là dân chuyên nghiệp nên được làm việc ở khu A VIP. Nhờ thế, Bảo Vương mới có dịp quan sát những căn phòng Hair Cut, Make up, Nail sang trọng với dãy hành lang sạch sẽ bóng loáng dài ngút. Nơi đây chỉ dành cho thượng khách. Vừa bước chân vào phòng Hair Cut VIP, Bảo Vương đã thấy một nhóm hair stylist chuyên nghiệp đứng nói chuyện với nhau. Hiển nhiên trong số đó có Trịnh Ngân, cô nàng đứng ngay bên cạnh Nicolas. Nhác thấy bảy thợ phụ xuất hiện, nhóm hair stylist chuyên nghiệp liền ngừng cuộc bàn luận sôi nổi, chiếu ánh mắt nửa lạnh lùng nửa soi mói về phía đối phương. Tiếp, họ không nói gì ngoài việc nở nụ cười khinh khỉnh. Chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu nhóm hair stylist chuyên nghiệp này rất xem thường các thợ phụ mới. Giờ Bảo Vương mới thấy rằng, lời Hồng Thuận nói quả chẳng sai. Cô nghĩ, hẳn ba tháng tới mình sẽ phải vất vả với những kẻ luôn khoác lên người sự tài năng cùng gương mặt kênh kiệu ấy.

Khi lời giới thiệu của Jimmy dứt, nhóm thợ phụ từng người một đi đến bên thợ chính mà mình được phân công. Bước chân của Bảo Vương thật chậm lúc đến chỗ Trịnh Ngân đang đứng khoanh tay chờ đợi. Dường như đã biết Ngô Bảo Vương sẽ làm việc dưới quyền mình từ trước nên vẻ mặt cô nàng họ Trịnh trông vô cùng đắc ý. Cái cách Trịnh Ngân cười đầy mãn nguyện đó có thể hiểu, cô thật sự tin rằng lời nói hôm qua với Nicolas chắc chắn trở thành hiện thực. Về việc, Bảo Vương sẽ phải hối hận bởi dám cả gan bước chân vào WOB và đối đầu với Trịnh Ngân. Mắt dán vào từng chi tiết trên người Bảo Vương, cô hỏi:

"Có suy nghĩ gì khi phải làm thợ phụ cho tôi?" –

Vẫn vậy, Bảo Vương luôn dùng thái độ thờ ơ lãnh đạm khi đáp lời Trịnh Ngân:

"Không nghĩ gì cả."

"Vậy à?" – Trịnh Ngân thay đổi cái nhìn, nó trở nên sắc bén hơn – "Còn tôi thì thích thú đến nỗi, cả đêm không ngủ được đấy."

Vừa nói, Trịnh Ngân vừa rời lưng khỏi bức tường, tiến sát đến trước mặt Bảo Vương. Khoảng cách giữa hai người giờ đây chưa đến nửa bước chân. Quan sát gương mặt không cảm xúc của đối phương, Trịnh Ngân cất giọng rõ ràng:

"Tôi đã từng nói, không phải cứ cầm kéo, cắt vài ba kiểu tóc là được gọi hai từ hair stylist. Tôi sẽ cho cô thấy thực lực mà cô có chẳng đáng bao nhiêu."

Cố tình đụng vào vai Bảo Vương, Trịnh Ngân cứ thế cất bước, mặt nghênh nghênh. Phả một tiếng thở dài vào không trung, Bảo Vương chậm rãi xoay người lại và đi theo. Rõ vớ vẩn, tuổi đã hơn hai mươi mà cô chị đó cứ thích ăn thua giống hệt đứa trẻ. Những hair stylist chuyên nghiệp bắt đầu làm việc khi mỗi người yêu cầu thợ phụ của mình chuẩn bị dụng cụ. Mong muốn được trau dồi kỹ năng trong môi trường chuyên nghiệp hẳn sẽ không thể thành hiện thực khi ba tháng tới chỉ là những ngày lao động khổ sai. Đó là suy nghĩ của Bảo Vương lúc đang lấy dụng cụ cắt tóc để vào xe đẩy. Chẳng cần đợi Trịnh Ngân lên tiếng, Bảo Vương vẫn biết thứ gì cần thiết với một hair stylist. Và cũng rất nhanh, cô đẩy xe đựng đồ nghề đến chỗ Trịnh Ngân. Hết đưa mắt nhìn những chiếc kéo cây lược rồi lại chuyển sang nhìn Trịnh Ngân cất giọng rành rọt:

"Ai cho cô đứng ở đây? Chỉ có Mai Hương mới là thợ phụ chính thức của tôi."

Thoáng nhìn cô gái tên Mai Hương đứng bên trái Trịnh Ngân, Bảo Vương hỏi:

"Vậy công việc của tôi là gì?"

Nhoẻn miệng cười, Trịnh Ngân hếch mặt về căn phòng chếch góc phải, cách chỗ này khoảng chục bước chân, bảo rõ: "Nhiệm vụ của cô, làm vệ sinh tất cả dụng cụ và cả phòng Hair Cut sau mỗi giờ chúng tôi nghỉ giải lao. Còn một điều nữa: cô tuyệt đối không được cắt tóc ở WOB khi chưa có sự cho phép của tôi."

Lời tuyên bố trịnh trọng đó vừa dứt, âm thanh xì xầm bắt đầu trỗi dậy phá tan sự tĩnh lặng tại đây. Những người thợ phụ kín đáo nhìn nhau vẻ ái ngại, còn những hair stylist chuyên nghiệp thì cười khe khẽ. Về phần Bảo Vương, không hề tỏ vẻ tức giận mà chỉ im lặng, chẳng có bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô. Một hair stylist không được cắt tóc chẳng khác nào tuyên án tử hình với tù nhân. Cuối cùng, Bảo Vương cũng biết kế hoạch gây khó dễ mà Trịnh Ngân dành cho mình. Quá rõ ràng, cô chị này không muốn Bảo Vương có đất dụng võ.

"Nếu không phục, cô có thể rời khỏi phòng Hair Cut."

Với thái độ hết sức bình thản, Trịnh Ngân như muốn Bảo Vương hiểu rằng: bản thân Trịnh Ngân đủ quyền hành đuổi một thợ phụ đi ngay tức khắc mà chẳng cần xin ý kiến từ ban quản lý. Đối diện, Bảo Vương vẫn tiếp tục im lặng. Khó khăn lắm cô mới được bước chân vào beauty salon này và nếu rời khỏi WOB thì xem như cô giúp cho kế hoạch chèn ép của Trịnh Ngân thành công. Trước mắt cần phải nhẫn nhịn chịu đựng. Nghĩ vậy, Bảo Vương chậm rãi đi về phía phòng vệ sinh dụng cụ. Trịnh Ngân khá ngạc nhiên trước sự phục tùng của cô bé họ Ngô. Cô cứ tưởng Bảo Vương sẽ phản kháng hoặc chí ít dùng đôi mắt lạnh lùng đáp trả lại mình, đằng này Bảo Vương ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu một cách thật thản nhiên. Điều ấy khiến Trịnh Ngân hơi bực bội.

Đóng cửa lại, Bảo Vương đưa mắt nhìn căn phòng với bốn bức tường trắng toát. Trên chiếc bàn dài đối diện, có rất nhiều dụng cụ hair stylist nằm im lìm. Từ kéo cắt tỉa đến lược, máy sấy, máy uốn và duỗi cho đến tondeues đều thuộc hàng xịn, chứng tỏ đẳng cấp cao của những hair stylist chuyên nghiệp ở WOB. Không nghĩ ngợi gì thêm, Bảo Vương bắt đầu công việc.

Sau khi hoàn tất công cuộc làm sạch dụng cụ, Bảo Vương mau chóng để mọi thứ lên khay nhôm, mang ra ngoài. Bước ra khỏi phòng, cô thấy khách hàng đã có mặt ở đây tự lúc nào. Qua cách ăn mặc và nói chuyện cũng đủ nhận ra toàn người giới thượng lưu hoặc danh tiếng. Phân nửa khách đang được các hair stylist WOB cắt tóc, số còn lại ngồi ghế chờ đợi. Hầu như họ không mấy bận tâm đến mọi chuyện diễn ra xung quanh mà chỉ chúi mũi vào laptop, điện thoại, máy vi tính bảng hay cuốn tạp chí làm đẹp nào đấy. Về phần các hair stylist, tất cả chăm chú vào công việc của mình. Lúc này trông họ thật khác với ban nãy, không còn cái nhìn soi mói khinh khỉnh và nụ cười mỉa mai mà đơn thuần chỉ là những người thợ cắt tóc chuyên tâm.

"Rửa dụng cụ xong chưa, sao còn đứng đó?"

Nhận ra sự khó chịu qua câu nói hơi lớn tiếng của Trịnh Ngân, Bảo Vương không nói chỉ lẳng lặng cầm khay nhôm, trên đó có các dụng cụ cắt tóc vừa làm sạch, tiến đến chỗ Trịnh Ngân. Dường như Bảo Vương không hề nhận ra, Trịnh Ngân thoáng liếc mắt sang Mai Hương ở gần đấy. Một ám hiệu kín đáo. Để rồi khi Bảo Vương sắp đến gần thì Mai Hương, không chút do dự, đưa chân ra. Trò ngáng chân thình lình đó khiến Bảo Vương bị vấp, cả người ngã về trước. Cứ ngỡ, màn chụp ếch có một không hai sẽ diễn ra thế nhưng may thay, bàn tay ai đó nhanh chóng đỡ lấy Bảo Vương cùng cái khay nhôm. Lúc bình tĩnh trở lại thì Bảo Vương ngước nhìn và thấy ngay gương mặt nửa hời hợt nửa vô cảm của Nicolas. Cô khá bất ngờ khi người cứu mình lại là anh chàng con lai khó gần đó.

"Cám ơn."

Nghe Bảo Vương nói ra hai từ ấy nhưng với vẻ mặt thờ ơ, Nicolas chậm rãi hỏi:

"Cô có biết, nếu làm hỏng những dụng cụ đắt tiền này thì sẽ phải bồi thường bao nhiêu không? Cỡ cô không đủ tiền đâu."

"Tôi biết." – Bảo Vương đáp – "Nhưng hình như vận may của tôi vẫn còn nhiều khi cho anh kịp thời chụp lấy cái khay nhôm."

Trước câu ứng đáp thông minh ấy, Nicolas cười khỉnh: "Thú vị thật."

Mặt Trịnh Ngân hằn rõ sự bực tức khi thấy cái cảnh diễn ra trước mắt đồng thời nghe Nicolas khen Bảo Vương. Tức thì, cô bước đến chỗ hai người nọ và đẩy Bảo Vương ra khỏi vòng tay Nicolas thật nhanh chóng. Kế hoạch hạ nhục kẻ mình ghét thất bại, chẳng những vậy bạn trai lại giúp kẻ đó, thử hỏi làm sao Trịnh Ngân không ấm ức. Chẳng để Bảo Vương đứng vững, cô đã bảo ngay:

"Cả việc đi đứng cũng không đàng hoàng nổi thì còn làm cái quái gì?"

"Có ai đó ngáng chân tôi." – Bảo Vương nhìn Mai Hương, nhấn mạnh từng từ.

"Đừng làm bộ. Cô để ý Nicolas đúng không?"

Thấy Trịnh Ngân mím môi, mắt mở trừng trừng thì Bảo Vương cười nhạt. Không nghe đối phương trả lời mà còn cười, Trịnh Ngân tức giận toan nói tiếp thì Nicolas đã cất giọng vô cùng lãnh đạm với bạn gái:

"Được rồi. Chớ có nói những lời linh tinh. Ở đây đang có khách, đừng làm rối tung mọi chuyện lên, chỉ mất mặt mình thôi."

Nhận thấy lời Nicolas rất đúng cộng thêm khách đang nhìn mình hiếu kỳ, Trịnh Ngân đành nén cơn giận trong lòng. Đối với một người như Trịnh Ngân thì việc giữ hình tượng là rất quan trọng. Cố nhẫn nhịn, cô liếc Bảo Vương một cái xong quay trở lại vị trí của mình. Còn Nicolas, anh kín đáo nhìn Bảo Vương bằng đôi mắt thích thú rồi xoay lưng. Quan sát họ, Bảo Vương nghĩ những hair stylist như thế thật giả tạo. Trước mặt khách, họ luôn khoác lên mình sự hoàn hảo.

Giờ nghỉ trưa. Đặt cuốn sổ dày cuộm lên đầu Bảo Vương, Tuấn Khang dò hỏi:

"Sao, làm thợ phụ cho Trịnh Ngân không tệ chứ Nhóc Bảo Bối?"

Bỏ nắm cơm vào miệng và nhai nhuồm nhoàm, Bảo Vương lắc đầu không trả lời. Thật sự, cô không muốn Tuấn Khang phải lo lắng. Thấy chị bỗng chốc thẫn thờ, Tú Uyên hầm hầm: "Cô chị Trịnh Ngân đó bắt nạt chị phải không?"

Bảo Vương chưa kịp nói là Tuấn Khang đã tặc lưỡi, ra điều không hài lòng:

"Nghe em hỏi cứ như Trịnh Ngân rất xấu xa."

"Chị ta không phải thứ thường đâu. Rồi sẽ có ngày anh hiểu rõ con người đó."

Trong lúc Tuấn Khang và Tú Uyên tranh luận sôi nổi về Trịnh Ngân thì Bảo Vương đưa mắt nhìn xung quanh như thể tìm kiếm ai. Quả đúng vậy, cô đang chờ một người. Là Trần Thoại. Câu nói kỳ lạ ngày hôm qua của anh chàng tóc tỉa layer ngắn đó cứ làm Bảo Vương suy nghĩ mãi. Và cô muốn tìm hiểu rõ hơn về anh, xem thử rốt cuộc đấy là một hair stylist có trình độ kỹ thuật như thế nào. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì chợt, Bảo Vương lại thấy cô bé đội mũ tên An Hằng đứng lấp ló sau cái cột của dãy hành lang đối diện phía xa. Vẫn vậy, ánh mắt An Hằng cứ hướng vào cô bé họ Ngô. Nhưng rất nhanh, cái mũ tai bèo đó thoắt cái đã biến mất. Bảo Vương tự nhủ, ở WOB có nhiều người thật kỳ quặc.

Bình luận

Truyện đang đọc