NỤ HÔN CỦA EM THẬT NGỌT NGÀO

Mộ Dữu thức dậy muộn, mọi người đã ăn sáng xong, lúc này cô là người duy nhất ngồi trong phòng ăn.

Trong lúc ăn, cô nhớ đến hôm qua Warm Comics Studio đã tìm cô để ký hợp đồng, cô cầm điện thoại lên, thêm WeChat của đối phương.

Không lâu sau, đối phương đồng ý lời mời kết bạn.

Sau khi trao đổi với biên tập về việc ký kết hợp đồng truyện tranh, đối phương đã gửi hợp đồng.

Mộ Dữu đang nghiêm túc lật từng trang để xem thì Doãn Mặc đi tới: "Làm gì mà nghịch điện thoại thế, em ăn nhanh đi, lát nữa sẽ nguội đấy."

Mộ Dữu chột dạ tắt màn hình điện thoại, đút vào trong túi: "Tôi ăn ngay đây."

Cô cầm thìa, xúc một muỗng cháo đút vào miệng.

Đầu bếp ở nhà nấu các món ăn Quảng Đông rất ngon, nhất là cháo Tingzai*, hương vị thơm dịu, tinh tế, rất ngon, theo lời ông nội nói thì không thua gì hàng chính gốc ở Quảng Đông.

*Cháo Tingzai:

Doãn Mặc kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô, như thể anh muốn bồi cô cùng ăn

Doãn Mặc kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô, như thể anh muốn bồi cô cùng ăn.

Đang ở Mộ gia, trước mặt nhiều người nhà họ Mộ như vậy, anh rất có ý thức làm tròn bổn phận người chồng.

Có điều anh tự dâng mình tới cửa, cũng là cơ hội tốt để xúc tiến quan hệ giữa hai người, cô không tận dụng cơ hội này thì sao được?

Cô bưng cháo trước mặt lên, múc một thìa đưa tới, miệng rất ngọt: "Ông xã, cháo này ngon lắm, anh nhất định chưa từng qua ăn cháo ngon như vậy đâu, anh có muốn nếm thử không?"

Doãn Mặc chậm rãi nói: "Sáng nay anh ăn rồi, biết mùi vị thế nào."

Ý cười trên khóe miệng Mộ Dữu cứng đờ, vẻ mặt bình tĩnh lấy lại cháo trong bát, cúi đầu tự mình ăn, không nói tiếp lời nào với anh.

Cô đã lớn như vậy, chưa từng thấy qua người đàn ông nào không có mắt nhìn như vậy!

Chiếc thìa gần như ở trước mặt anh rồi, thế mà anh lại từ chối cô!

Mộ Dữu tức giận trong lòng, lúc cầm đũa gắp thức ăn, đầu đũa đập mạnh vào đĩa phát ra âm thanh giòn giã.

Sau đó mặt không đổi sắc dùng sức gắp lên, ăn hết.

Doãn Mặc nhìn sự thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt cô, sau đó anh nhận ra những gì mình nói hình như không đúng.

Cô nói anh chưa bao giờ ăn cháo ngon như vậy, anh chỉ nói sự thật thôi, sáng nay anh đã ăn rồi.

Trong mắt Mộ Dữu, có phải đang cảm thấy anh đang từ chối ý tốt của cô hay không?

Thực ra anh thực sự không có ý đó, mà chỉ đơn giản là nói ra sự thật thôi.

Dữu Dữu khó khăn lắm mới lại bắt đầu thích anh lần nữa, còn tự mình đút cháo cho anh, lúc này anh hẳn là phải thuận nước đẩy thuyền, ăn một miếng rồi khen ngon.

Anh làm sao lại nói ra sự thật mất lòng như vậy?

Doãn Mặc mơ hồ cảm thấy được vì thái độ của anh mà mối quan hệ giữa hai người vừa mới ấm lên đã lạnh đi mấy phần.

Không biết bây giờ cứu vãn thì có quá muộn không.

Doãn Mặc nhìn cháo trong bát cô: "Ngon lắm à?"

Mộ Dữu phớt lờ làm như không nghe thấy, không để ý tới anh, tiếp tục ăn cháo.

Doãn Mặc không ngừng cố gắng, tiến lại gần cô thử hỏi: "Có thể đút cho anh thử một miếng không?"

Mộ Dữu nhướng mi, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh: "Không phải buổi sáng anh ăn rồi sao?"

Khóe miệng Doãn Mặc hơi giật giật: "Quên mùi vị rồi."

Mới ăn sáng giờ đã quên mùi vị?

Vẻ mặt Mộ Dữu một lời khó nói hết: "Lúc sáng anh ăn cháo, là học theo cách Trư Bát Giới ăn nhân sâm à?"

"..."

Vừa mới từ chối cô, bây giờ lại như này, không hiểu kiểu gì.

Mộ Dữu đang không vui, tạm thời không có tâm trạng tiếp tục tấn công anh, cô vùi đầu vào ăn, lau miệng đứng dậy, ra ngoài chơi với Điềm Điềm.

Thời gian còn lại trong ngày, Mộ Dữu hầu như không để ý đến Doãn Mặc.

Buổi chiều hai người trở về chung cư, Mộ Dữu ngồi ở ghế phụ, cũng không nói chuyện với anh.

Thời gian trôi qua lâu rồi, trong lòng Mộ Dữu đã không còn tức giận.

Có điều trước khi nghĩ ra cách tiếp theo để trêu chọc anh, cô định làm mặt lạnh với anh trước.

Không biết cách tán tỉnh thì trước tiên cô cần phải đi nơi khác học hỏi kinh nghiệm đã.

Đột nhiên nhớ tới Thư Minh Yên thường xuyên viết kịch bản ngôn tình, liền bấm di động gửi cho cô ấy một tin nhắn WeChat:  【 Bảo bối, cậu nghĩ giúp tớ xem, nếu muốn Doãn Mặc thích tớ thì phải làm thế nào? 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【? 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Cậu lại định ngã chết trên cái cây ấy lần nữa à? Còn đuổi theo anh ta? 】

Mộ Dữu: 【 Không phải, tớ chỉ muốn để anh ta yêu tớ, tớ tuyệt đối sẽ không lại yêu anh ta đâu. Dù sao cũng kết hôn rồi, tìm cho mình ít chuyện làm mà thôi, yên tâm đi, tớ có chừng mực mà. 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Vậy phải xem Doãn Mặc là người như thế nào, tính cách khác nhau có thể thích các kiểu con gái khác nhau 】

Mộ Dữu: 【 Lãnh đạm, nhạt nhẽo, cấm dục, vô tình, lạnh lùng, lòng lang dạ sói, mặt người dạ thú, không biết xấu hổ 】

Mộ Dữu: 【 Đại khái chỉ vậy thôi 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【... 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Bạn yêu, lại nghĩ thêm một điểm khác nữa đi? 】

Mộ Dữu: 【 Nghĩ không ra 】

Mộ Dữu: 【 Vật họp theo loài, anh ta hẳn là không khác gì chú nhỏ của tớ đâu. Tốt xấu gì cũng lớn lên cùng nhau, nếu không thì cậu có thể nhìn dựa vào chú nhỏ của tớ rồi đoán xem Doãn Mặc sẽ thích kiểu người nào? 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Trong kịch bản ngôn tình, nếu nam chính là sói, nữ chính rất có thể là cừu non 】

Mộ Dữu: 【? 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Cái này cậu không hiểu sao? Ham muốn bảo vệ của một người đàn ông! 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Trong cuộc sống tìm kiếm sự giúp đỡ của anh ấy nhiều hơn, dựa dẫm vào anh ấy, để anh ấy cảm thấy cậu rất cần anh ấy, không có anh ấy thì không biết phải làm sao, từ đó kích thích nội tâm anh ấy mãnh liệt ham muốn được bảo vệ 】

Mộ Dữu: 【 Cái này dùng được không? 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Tớ không biết, tớ không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể nói chuyện với cậu ở đây thôi 】

Mộ Dữu: 【... 】

Dù sao cũng không còn cách nào khác, không thì cô lấy ngựa chết khiêu khích ngựa sống đi.

Mộ Dữu đang suy nghĩ, bên tai truyền đến thanh âm của Doãn Mặc: "Đang nói chuyện gì mà mê mẩn thế?"

Mộ Dữu khẽ giật mình, vội vàng tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên.

Hóa ra đến chung cư từ lúc nào rồi, xe đậu ở ga-ra tầng ngầm, ngay cả động cơ cũng đã tắt.

"Không nói gì cả." Mộ Dữu đút điện thoại vào túi, "Tôi chỉ hỏi thăm xem Minh Yên ở Trường Hoàn thế nào thôi."

Doãn Mặc cũng không hỏi nhiều: "Vậy xuống xe đi."

Anh đang định mở cửa thì Mộ Dữu kinh hô một tiếng.

Doãn Mặc quay đầu lại, Mộ Dữu vô tội nhìn anh: "Dây an toàn của em đột nhiên không tháo ra được, anh giúp em được không?"

*Từ đoạn này chị nhà bắt đầu chiến lược dụ dỗ anh nhà nên mình sẽ thay đổi cách xưng hô cho phù hợp ngữ cảnh nha.

Ánh mắt anh rơi vào dây an toàn, anh đưa tay ra, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ một cái, dây an toàn mở ra.

Mộ Dữu sùng bái nhìn anh: "Vẫn là anh lợi hại nha, vừa rồi em ấn thế nào cũng không mở được."

Lại thở dài, cảm khái, "May mà có anh ở đây, nếu không em phải làm sao bây giờ."

Doãn Mặc: "?"

Anh nhìn dây an toàn, rồi lại nhìn Mộ Dữu.

Với sức lực của cô làm sao lại không mở được dây an toàn, chẳng lẽ dây an toàn có vấn đề, bị trục trặc gì đó?

Hôm nào anh phải bảo tài xế đến cửa hàng 4S để xem rồi thay một cái mới mới được.

—————

Trở lại chung cư, Mộ Dữu hơi khát nước, vì vậy cô mở tủ lấy một chai nước lọc ở nhiệt độ phòng.

Đang định vặn ra thì nghĩ tới điều gì đó, cô bèn thu ​​lại lực đạo trong tay, giả vờ vặn hai lần nắp chai, chậm rãi đi tới trước mặt Doãn Mặc, đưa cho anh: "Em không vặn được, anh giúp em với."

Doãn Mặc vặn nắp rồi đưa cho cô.

Mộ Dữu cầm lấy, uống một hơi cạn sạch một nửa rồi lại vặn vào.

Cô hít mấy hơi rồi lại thở dài: "Em cũng quá yếu đuối rồi, ngay cả nắp chai cũng không vặn được."

"Hơi hơi." Doãn Mặc nói, "Về sau chăm chỉ rèn luyện thân thể lên nhé."

Mộ Dữu chớp mắt ngây người.

Lúc này chẳng phải anh nên nói: "Yên tâm, có anh ở đây" sao?

Chắc là kiểu này vẫn chưa được? Rốt cuộc anh có thích kiểu con gái yếu đuối không vậy?

Mộ Dữu đang cảm thấy hơi cáu kỉnh thì Doãn Mặc đang đi đến cầu thang, đột nhiên quay lại: "Thật ra em có yếu hay không cũng không sao, có anh giúp em là được."

Mộ Dữu: "!"

Đầu óc Doãn Mặc cũng chợt lóe lên một tia sáng, vừa rồi vì chuyện bát cháo mà anh đắc tội với cô, còn đang lo lắng không tìm được cơ hội đền bù.

Vừa hay cô đang phiền muộn vì sức lực yếu ớt của mình, Doãn Mặc cảm thấy anh nên nhân cơ hội an ủi cô một chút, nói lời dễ nghe.

Vừa dứt lời, anh phát hiện ra mắt Mộ Dữu sáng lên.

Trên đường từ Mộ gia trở về, cuối cùng cô cũng lần đầu tiên cười với anh, đáy mắt là sự kích động không giấu được, thậm chí còn chạy về phía anh: "Thật sao?"

"Ừm." Đáy lòng Doãn Mặc mơ hồ dâng lên một tia vui sướng.

Anh dừng lại một chút, "Không phải em nói muốn treo bức tranh ở buổi đấu giá lần trước vào phòng sách sao, hay là bây giờ chúng ta cùng treo tranh nhé?"

"Được đó." Hai người cùng nhau làm việc là dễ dàng bồi dưỡng tình cảm nhất.

Thư Minh Yên nói không sai, Doãn Mặc chính là thích những cô gái yếu đuối, tiếp theo đây đến lúc cô thể hiện tốt rồi!

Sau khi cải tạo phòng sách, Doãn Mặc gửi cho Mộ Dữu một đoạn video để xem, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi mở cửa bước vào, cô vẫn cảm thấy hai mắt mình toả sáng.

Không gian rất rộng rãi, có cửa sổ lớn sát đất cao từ trần đến sàn, bởi vì tầng tương đối cao nên có thể nhìn thấy cảnh đêm náo nhiệt của thành phố bên ngoài.

Màu rèm cũng là màu cô thích.

Bật đèn lên, Mộ Dữu nhìn quanh phòng một lượt, chỉ vào phía đối diện ghế sô pha: "Chúng ta treo bức tranh này lên trên tường bên kia đi."

Doãn Mặc giẫm lên ghế, tìm một vị trí thích hợp rồi đóng một cái đinh vào đó.

Sau đó vươn tay về phía trước mặt Mộ Dữu: "Đưa tranh cho anh."

Mộ Dữu chớp mắt, kéo anh một cái: "Anh xuống đây nhìn đi, để em treo."

Doãn Mặc không đồng ý: "Đứng lên đây nguy hiểm, em ở dưới nhìn đi, nếu tranh bị lệch thì nói cho anh."

Mộ Dữu vác bức tranh giấu sau lưng không đưa cho anh: "Đây là phòng sách của em, em muốn tự mình trang trí cơ, thế mới mang lại cảm giác thành tựu chứ."

Không cản được cô, Doãn Mặc nhảy xuống: "Vậy em chậm thôi, đừng để ngã."

Mộ Dữu giẫm lên ghế, lấy bức tranh Doãn Mặc đưa rồi treo lên, đang định hỏi anh xem có ổn không thì thấy Doãn Mặc vẫn đứng trước mặt cô.

Mộ Dữu nói: "Anh lùi lại một chút, đi đến ghế sô pha đằng kia nhìn xem treo có bị lệch không đi."

Doãn Mặc không yên tâm nhìn cô một cái, căn dặn: "Đứng ngay ngắn, chân đừng đi lung tung."

Anh lùi ra sau mấy bước, nhìn bức tranh trên tường: "Bên trái một chút... Lại bên trái chút nữa... sau đó, bên trái lại hơi hướng xuống một chút xíu... Được rồi."

Vừa dứt lời, anh đã sải bước đi tới đỡ cô: "Em mau xuống đi."

Biết Doãn Mặc đang đỡ cô, lúc Mộ Dữu trèo xuống, chân cố ý bước hụt một cái.

Đây mới chính là nguyên nhân khiến cô nhất quyết phải tự treo bức tranh này, chẳng phải đại hắc cẩu thích con gái yếu đuối sao, thế thì cô muốn làm gì cũng kêu không làm được, đi đâu cũng cần anh bảo vệ.

Cô dứt khoát hôm nay phải yếu đuối đến cùng!

Hai người một tuần mới có vài ngày cuối tuần ở cạnh nhau, thời gian có hạn nên muốn tán tỉnh thì phải nhanh lên.

Hạ gục anh càng sớm bao nhiêu thì mị lực của cô càng được làm nổi bật bấy nhiêu.

Tuy nhiên, điều bi thảm hơn là cô chỉ quan tâm đến những thứ lộn xộn trong đầu mà không hề lên một kế hoạch hoàn hảo nào, sau khi bước hụt xuống đất, cô ngã về hướng ngược lại với Doãn Mặc.

Ngay lập tức, cô toát mồ hôi lạnh, tim như nhảy lên tận cổ họng.

Cũng may Doãn Mặc kịp thời đưa tay ra, cánh tay dài ôm ngang lấy cô.

Mộ Dữu vững vàng ngã vào vòng tay anh.

Tình thế mất kiểm soát suýt nữa thì ngã xuống thật, Mộ Dữu còn chưa hoàn hồn, hai tay bất an vẫn đang nắm chặt cổ áo anh, tim cô không ngừng đập thình thịch.

Vừa ngước mắt lên, cô bắt gặp khuôn mặt vô cùng âm trầm của Doãn Mặc.

Anh có vẻ tức giận.

Trước đó không cho cô treo, nhưng cô vẫn khăng khăng đòi bằng được, Mộ Dữu chột dạ nhìn đi chỗ khác, sợ anh nhìn thấu mưu kế vừa rồi của cô, nhỏ giọng giải thích: "Đây là ngoài ý muốn."

Giọng cô nhỏ nhẹ, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.

Doãn Mặc cuối cùng cũng không nhẫn tâm nặng lời với cô, chỉ nhẹ nhàng nói: "Lần sau không được phép làm thế nữa."

Anh không nói gì nữa, chắc là không phát hiện cô đang dụ dỗ anh đâu nhỉ.

Mộ Dữu thở phào nhẹ nhõm, lá gan cũng lớn dần lên, dùng đôi mắt trong suốt vô cùng chân thành nhìn anh: "Vừa rồi may mà có anh, làm em sợ muốn chết."

Không biết tại sao, nhưng sau khi nói lời này, Mộ Dữu cảm thấy như có mùi trà xanh.

Nhưng đại hắc cẩu thích thì cô có thể làm gì? Trà thì trà đi.

Trong lòng thầm công kích thẩm mỹ của đại hắc cẩu, nhưng ngoài mặt đôi mắt sạch sẽ của cô vẫn tràn ngập ái mộ.

Đôi mắt ấy rất đẹp, như phản chiếu cả dải ngân hà trên bầu trời trong đó.

Cô đột nhiên ôm lấy gò má anh, nhanh chóng hôn lên khóe môi anh: "Cảm ơn ông xã!"

Doãn Mặc sững người vì hành động của cô, đôi mắt thâm thuý dán chặt vào khuôn mặt sáng sủa mà quyến rũ đó.

Bên dưới con ngươi đen như mực là một sự hỗn loạn không thể kiểm soát.

Anh nhanh bước đến sô pha đặt người lên đó, giọng khàn khàn: "Gọi anh là gì?"

"Ông xã đó." Mộ Dữu chớp mắt mấy cái, "Chúng ta là vợ chồng, anh không phải chồng em sao?"

Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má non mịn của Mộ Dữu, ánh mắt dưới ánh đèn mang theo vài phần dịu dàng nhu hòa.

Anh nói khẽ: "Từ nay đều gọi như vậy đi, anh thích nghe."

1

Thích nghe cô gọi "ông xã" sao?

Tâm tư Mộ Dữu nhanh chóng xoay chuyển, khóe miệng cong lên một vòng xinh đẹp: "Được, từ nay về sau mỗi ngày em đều gọi như vậy."

Sao cô lại có cảm giác, đại hắc cẩu đã bắt đầu để ý đến mình vậy?

Nhưng cô mới chỉ giả vờ yếu đuối có nửa ngày thôi, mà hiệu quả lại quá rõ ràng đi!

Di động của Doãn Mặc đột nhiên vang lên, anh buông cô ra, ngồi xuống một bên ghế sô pha.

Anh nhấc điện thoại lên nhìn, là một cuộc gọi công việc.

Trước khi trả lời, anh nhìn Mộ Dữu: "Tối nay em muốn ăn gì, lát nữa anh sẽ làm."

"Vẫn còn sớm mà?" Mộ Dữu liếc nhìn thời gian trên điện thoại, còn chưa tới sáu giờ.

Ánh mắt Doãn Mặc tràn ngập thâm ý nhìn cô, một lát sau, anh nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: "Tối nay, anh định đi ngủ sớm."

Sáng nay cô nói cô rất hài lòng.

Sáng ngày mai, anh chờ cô nói cô hết sức hài lòng.

Nếu Dữu Dữu của anh đã thích, anh sẽ không bao giờ keo kiệt với loại chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc