NỤ HÔN CỦA NGHỊCH PHONG

Thi Phong thật không còn gì để nói.

Lúc này, cô rất muốn mở não Mạc Nghịch ra xem rốt cuộc anh nghĩ gì.

Rốt cuộc đầu óc kiểu gì mới có lối tư duy quái đản như vậy chứ.

Mạc Nghịch rất cao, dù ngồi ghế cũng cao hơn Thi Phong ngồi trên sofa rất nhiều, khiến cô cảm thấy rất áp lực.

Mạc Nghịch đợi rất lâu cũng không thấy Thi Phong đáp lại, tiếp tục thúc giục: “Bắt đầu đi.”

Thi Phong tỉnh táo lại, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.

Rất nhanh, cô bước vào trạng thái làm việc.

Thi Phong hỏi Mạc Nghịch: “Gần đây anh có nghe thấy giọng nói đó không?”

Mạc Nghịch nhớ lại, “Không.”

Thi Phong hỏi: “Anh bắt đầu không nghe thấy nữa từ khi nào? Anh có nhớ không?”

Đương nhiên nhớ rõ.

“Từ sau khi em làm bác sĩ tâm lí của tôi.”

Mạc Nghịch trả lời cô như vậy. Đây là sự thật, anh không nói lung tung.

Từ khi Thi Phong làm bác sĩ tâm lí của anh, anh chưa từng nghe thấy giọng nói kia.

Thuốc theo đơn của bác sĩ, Mạc Nghịch chỉ uống mấy lần rồi thôi, nhưng gần đây anh cực kỳ bình thường, bình thường như chưa bao giờ bình thường hơn.

Câu trả lời của Mạc Nghịch làm Thi Phong giật mình, “Thật sao?”

Mạc Nghịch nói: “Thật.”

Chuyện này… Thi Phong đột nhiên không biết nên nói hay làm gì.

Thi Phong đã thấy tình trạng phát bệnh của Mạc Nghịch, cô không ngờ bệnh của Mạc Nghịch có thể khỏi trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Nhưng bây giờ, quả thực Mạc Nghịch thoạt nhìn không khác gì người bình thường.

Thi Phong vô cùng đau đầu: vậy có cần tiếp tục tư vấn tâm lí không?

Thấy Thi Phong không nói gì, Mạc Nghịch lại nói: “Em là người có thể cứu tôi.”

Thi Phong bị Mạc Nghịch nói cho xấu hổ, cô xua xua tay, “Không phải, đây là do bản thân người bệnh thôi. Đó là do khả năng khống chế của anh rất tốt.”

“Lời tôi nói với em hôm đó, em hiểu rõ rồi chứ.”

Mạc Nghịch nắm cằm Thi Phong, khẽ nâng lên.

Tay anh chạm vào môi cô, khẽ mơn trớn.

Cảm giác này… rất quen thuộc.

Thi Phong biết rõ chuyện mà Mạc Nghịch nhắc đến là gì.

Cô không giả vờ không hiểu, chỉ là tự hỏi trong chốc lát mới trả lời Mạc Nghịch: “Tôi không phải người như anh nghĩ.”

Thi Phong không phải người tự ti, nhưng trải qua chuyện lần đó, cô không thể tìm được cách khiến mình bình tĩnh tự tin như trước đây.

Nhất là ở phương diện tìm bạn trai.

Xã hội hiện đại tuy cởi mở nhưng không mấy người đàn ông có thể chấp nhận một người phụ nữ đã từng sinh con cho người khác.

Thi Phong không tìm bạn trai là vì vậy. Cô sợ người kia biết chuyện rồi coi thường cô.

***

Mạc Nghịch nghe Thi Phong nói xong, bèn lấy một điếu xì gà ra, châm lửa.

Anh hút một hơi, thở khói ra từ mũi.

Thi Phong theo bản năng hít một hơi, trong xoang mũi tràn ngập mùi sôcôla.

Hút một hơi xong, Mạc Nghịch mới mở miệng nói chuyện.

“Tôi không bận tâm em là loại người như thế nào.”

Thi Phong hỏi anh: “Mẹ Mạc Nam Kiêu là người như thế nào? Anh còn nhớ không?”

Người như thế nào? Vấn đề này đã khiến Mạc Nghịch suy nghĩ nhiều năm.

Khoảng thời gian anh đưa cô bé về nhà, mắt của anh không nhìn thấy gì, anh chỉ còn nhớ mỗi giọng nói của cô mà thôi.

Nhưng, lúc đó cô không thích nói chuyện.

Mới đầu, địch ý của cô dành cho anh rất đậm, mấy ngày đầu tiên chỉ nói với anh vài từ.

Hơn một tháng sau, cô mới dần quen với sự tồn tại của anh.

Quan hệ giữa họ vừa dịu đi, anh đã làm chuyện đó với cô…

Một thời gian rất dài sau đó, Mạc Nghịch vẫn mơ thấy chuyện đêm đó.

Tiếng khóc đứt gan đứt ruột của cô và hành vi tàn bạo của anh.

Tối hôm đó Mạc Nghịch phát bệnh, căn bản anh không khống chế được hành vi của mình.

Bứt ra khỏi kí ức, ngực Mạc Nghịch như muốn nổ tung.

Anh nhìn Thi Phong chằm chằm, gằn từng tiếng, nói: “Tôi có linh cảm, em là mẹ nó.”



Lúc ấy Thi Phong lập tức ngẩn cả người.

Cô nhìn mặt của Mạc Nghịch, trong đầu đột nhiên xuất hiện vài cảnh tượng, sau đó, huyệt thái dương bắt đầu đau.

Cô đứa tay che đầu, đau đớn khó chịu, hít thở khó khăn.

Mạc Nghịch kéo Thi Phong vào lòng, ôm thật chặt.

“Sao em lại không thoải mái rồi?”

Giọng nói này…

Thi Phong lạnh cả người, cô cố sức đẩy Mạc Nghịch ra, đứng lên lui ra sau vài bước.

Mạc Nghịch không biết sao Thi Phong đột nhiên làm như vậy, anh còn muốn bước lên an ủi cô, nhưng vừa cất bước, đã bị Thi Phong hét cho giật mình đứng tại chỗ.

“Anh đừng lại đây! Cút ngay!”

Thi Phong hét đến mất cả tiếng cuối.

Tiếng nói này, giọng điệu này, thậm chí là những lời này, đều giống y đúc người trong trí nhớ của Mạc Nghịch.

Mạc Nghịch nhìn chằm chằm Thi Phong rất lâu, anh nghĩ, trên thế giới có chuyện trùng hợp như vậy sao.

Mạc Nghịch không mở miệng hồi lâu, không thấy được tiếng nói của anh, cảm xúc của Thi Phong cũng nhanh chóng dịu đi.

Sau một lúc im lặng, cô hít sâu vài cái, chủ động xin lỗi Mạc Nghịch: “Xin lỗi Mạc tiên sinh… Vừa rồi nhớ đến vài chuyện không hay.”

“Chuyện gì?” Mạc Nghịch hỏi.

Thi Phong lắc lắc đầu, “Không quan trọng… Chúng ta tiếp tục thôi.”

Thi Phong nói tiếp tục, nhưng Mạc Nghịch không có tâm trạng tiếp tục.

Anh chắc chắn 50%… Cô bé trước kia, chính là Thi Phong.

***

Ra khỏi nhà Mạc Nghịch, Thi Phong gọi đến một số máy.

Nghe điện thoại rất nhanh, đầu dây bên kia là một giọng nam rất dịu dàng.

“Xin chào.”

Thi Phong nói: “Là tôi.”

Anh nói: “Tôi biết.”

Thi Phong hít sâu vài lần, nói: “Hình như tôi nhớ ra vẻ ngoài của người đó… Xin hãy giúp tôi, tôi không thể nhớ ra. Tôi muốn quên anh ta đi.”

Người đàn ông kia nghe cô nói xong, theo thói quen im lặng mấy chục giây, anh ta nói với Thi Phong: “Cô phải biết, bệnh của cô đã khỏi hẳn, hiện tại cô đã có thể thản nhiên đối mặt với chuyện quá khứ. Cô không cần điều trị nữa.”

Thi Phong nói: “Nhưng tôi gặp được người kia. Người đàn ông đó, tôi không biết có phải hay không, nhưng anh ta mang theo một đứa bé… Đứa bé ấy… Nó…”

“Cô đừng kích động, hãy nói thật chậm rãi.”

Người đàn ông đầu bên kia, tên là Lâm Tăng, bác sĩ tâm lí của Thi Phong.

Năm đó, lúc cô bị trầm cảm nặng, là Lâm Tăng chữa khỏi cho cô.

Lâm Tăng từng thôi miên Thi Phong.

Thôi miên là chuyện hơi trái với đạo đức, hơn nữa bấy giờ đất nước còn non nớt, nghiệp vụ trong nước cũng chưa được trọng dụng. Nhưng phương pháp trị liệu này lại rất hiệu quả với những người từng bị tổn thương tâm lí.

Thôi miên không thể xoá hoàn toàn trí nhớ, qua nhiều năm, Thi Phong vẫn nhớ rõ chuyện quá khứ, thứ cô quên, là khuôn mặt của người kia.

Tiềm thức của cô muốn né tránh kí ức về quá khứ đó, cho nên thôi miên rất dễ dàng.

Nhưng, thôi miên cũng không thể giải quyết tất cả vấn đề, nó chỉ cho người ta một khoảng thời gian giảm xóc mà thôi.

Thời gian cô tiếp xúc với người kia hầu hết là buổi tối, lúc trước Lâm Tăng từng hỏi Thi Phong người kia trông thế nào.

Cô nghĩ rất lâu cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung.

Lâm Tăng nghĩ, đã qua sáu năm, khả năng nhớ lại rất thấp.



Thi Phong bình tĩnh lại, kể hết mọi chuyện với Lâm Tăng.

Lâm Tăng nghe xong, chỉ hỏi cô một câu.

Anh hỏi: “Cô chắc chắn anh ta là người đàn ông năm đó? Chuyện đã qua nhiều năm, cô nhớ rõ diện mạo người đàn ông năm đó sao?”

Thi Phong không trả lời được.

Quả thực… Đã qua sáu năm, bây giờ tất cả đều bình thường, cô không chắc chắn có thể nhớ rõ vẻ ngoài của người kia.

Huống chi cô đã từng thôi miên một lần ——

Không đợi được câu trả lời của Thi Phong, Lâm Tăng tiếp tục nói: “Thi Phong, hãy tin tôi, trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy. Tối hôm nay hãy uống ít thuốc ngủ, ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai mọi thứ đều sẽ ổn thôi.”

Tố chất tâm lí của Thi Phong rất tốt, khả năng điều chỉnh và tự chữa trị cũng rất tốt, nghe ý kiến của Lâm Tăng xong, cảm xúc của cô ổn định lại rất nhiều.

Thật vậy, trên thế giới không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, dù có, cũng không thể rơi vào cô được.

Người đàn ông kia, cô đã sớm không nhớ rõ diện mạo, cho nên, Mạc Nghịch chắc chắn không phải người đó.

***

Sau khi Thi Phong rời khỏi, Mạc Nghịch cũng gọi điện thoại cho người nhà.

Mạc Nghịch sinh ra ở Hàng Châu, nhưng anh lại không phải người phía Nam, cha mẹ anh đều là người Lan Châu, vì công việc mới chuyển đến Hàng Châu.

Mạc Nghịch có một người chị, năm nay đã bốn mươi tuổi.

Trước kia, anh và chị cùng nhau cứu cô bé kia khỏi tay bọn buôn người.

Khoảng thời gian đó Mạc Nghịch không nhìn thấy gì nên vẫn ở lại căn nhà ở Hàng Châu.

Ngày đó, Mạc Uyển và Mạc Nghịch đến bệnh viện khám lại, từ bệnh viện về nhà, phải đi qua một con đường hẻo lánh ở vùng ngoại thành.

Trên con đường ấy, anh lần đầu tiên nghe được tiếng khóc của cô.

Mạc Nghịch gọi điện về nhà, Mạc Uyển nghe điện thoại.

Mạc Nghịch hỏi thẳng: “Chị còn nhớ cô bé năm đó trông như thế nào không?”

Mạc Uyển bị Mạc Nghịch hỏi mà giật mình, nửa năm không gọi về nhà, vất vả lắm mới một cú điện thoại, lại là hỏi chuyện mấy trăm năm trước?

Hơn nữa, cô chỉ gặp cô bé kia có một lần, lúc ấy đầu tóc cô bé kia rối bù, làm sao cô có thể nhìn thấy bộ dạng chứ.

Mạc Uyển trả lời Mạc Nghịch: “Chị không nhớ rõ lắm, chị chỉ gặp qua cô bé có một lần, không phải sau đó em dẫn người ta đi sao.”

Mạc Nghịch hỏi: “Vậy chị biết tên cô bé là gì sao?”

Mạc Uyển: “Em không biết thì sao chị biết được. Chị đưa cô bé đến cục công an, cô bé chết sống không chịu mở miệng, trên người cũng không có chứng minh thư, cảnh sát hỏi gì cũng không nói.”

Mạc Nghịch nói: “Biết rồi. Cúp máy đây.”

“Này, em ——”

Mạc Uyển chưa kịp nói gì, Mạc Nghịch đã cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Mạc Uyển bất đắc dĩ thở dài.



Thi Phong nghe theo lời Lâm Phong, trước khi đi ngủ uống một liều thuốc ngủ, ngủ thẳng đến buổi chiều hôm sau.

Lúc tỉnh dậy, cảm xúc của Thi Phong đã ổn định.

Cô cảm thấy, hôm qua quả thật là mình đã quá mức nhạy cảm rồi.

Phải, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được.

Mạc Nghịch nói “em chính là mẹ đứa bé”, nhất định chỉ là thuận miệng, không có ý gì khác.

Dù sao, cách thức nói chuyện của anh ta luôn khác người như vậy.

Thôi miên mình cả ngày như vậy, Thi Phong cũng hoàn toàn bình thường.

Từ thứ Hai đến thứ Sáu, Thi Phong sống rất tốt.

Thi thoảng cô gặp Mạc Nghịch, nhưng cô không trốn tránh.

Hôm thứ Sáu, Thi Phong dẫn Mạc Nam Kiêu xuống tầng chờ Mạc Nghịch, đến khi anh đến, Thi Phong hỏi: “Ngày mai là ngày mở triển lãm tranh của anh phải không?”

Mạc Nghịch gật đầu, “Ừ.”

Thi Phong nói: “Vậy ngày mai tôi sẽ dẫn em gái đến. Mấy giờ thì bắt đầu?”

Mạc Nghịch nói: “8 rưỡi, buổi sáng.”

Thi Phong cười nói: “Vậy mai gặp lại.”

Nói chuyện với Mạc Nghịch xong, Thi Phong ngồi xổm xuống, nắm tay Mạc Nam Kiêu, chào tạm biệt cậu.

“Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại, Nam Kiêu, em chào tạm biệt cô đi, được không? Nào?”

Thi Phong dịu dàng dỗ cậu, thuận tiện làm mẫu động tác chào tạm biệt cho cậu.

Mạc Nam Kiêu không làm theo yêu cầu của Thi Phong, cậu chết sống giữ chặt tay Thi Phong, nói thế nào cũng không chịu thả ra.

Thi Phong hơi rút tay, cậu sẽ càng ra sức giữ chặt hơn.

Thi Phong bất dắc dĩ: “Nam Kiêu, cô cũng phải về nhà mà.”

Mạc Nam Kiêu giơ tay lên chỉ vào xe của Mạc Nghịch. Điều cậu muốn nói, thể hiện rất rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc