NỤ HÔN CỦA SAMIRE

Ngày cuối tuần, tôi theo cô Carolyn ra ngoài mua sắm, cô ấy mua bảy tám bộ áo váy cùng một đống đồ chơi ở trung tâm, tài xế xách túi, còn tôi và cô Carolyn nắm tay Rachel.

Vừa đến đại lộ Binns, chợt có một toán người đông xông ra từ các con hẻm ở mọi hướng. Gồm có hai nhóm người, một nhóm mặc đồng phục màu xám chỉnh tề, còn nhóm kia đeo băng tay màu vàng giống nhau, ai ai cũng lăm lăm gậy dài trong tay, vừa đụng mặt là lập tức lao vào đánh nhau. Đường phố lập tức trở nên hỗn loạn, người đi đường la ó bỏ chạy, những người bán hàng cũng vội vàng đóng cửa tiệm. Tôi giữ chặt Rachel nhưng đã bị dòng người tách ra, không thấy cô Carolyn và tài xế đâu.

Rachel choàng tay qua cổ tôi khóc lớn gọi mẹ, tôi ôm cô bé thu mình lại trong góc, tận mắt chứng kiến một người đàn ông dùng gậy sắt đánh một người đàn ông khác xuống đất, máu me đầm đìa.

Cảnh tượng này quá kinh khủng, tôi sợ đến mức run rẩy không cử động nổi, mãi đến khi bị chụp lấy cánh tay, tôi mới phát hiện Heine Jonathan đã xuất hiện bên cạnh mình tự lúc nào.

“Cậu ngẩn ra đó làm gì! Đi theo tôi!” Cậu ta ôm lấy Rachel, dẫn tôi chạy vào cửa sau của một quán rượu gần đó.

Sau khi đi vào, cửa bị khóa lại, cậu ta không nói không rằng đi thẳng lên lầu, tôi nhìn xung quanh, hóa ra đây là nơi xử lý công chuyện của Đảng Phồn thịnh, tập trung rất đông những thanh niên mặc đồng phục màu xám.

Một người thanh niên chào hỏi Heine: “Ha, anh bạn, làm anh hùng cứu mỹ nhân à?” Anh ta chìa tay trêu Rachel đang khóc thét: “Ối ối ối, bé ngoan đừng khóc nữa.”

Rachel vùng vẫy trong vòng tay của Heine: “Annie! Annie!”

Tôi vội bế lấy cô bé, thấp giọng an ủi: “Được rồi được rồi, không sao đâu…”

Heine hạ giọng hỏi tôi: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Tôi gật đầu, cậu ta dẫn tôi đến ghế sô pha kê trước cửa sổ, nói: “Cậu ngồi đây nghỉ ngơi một lúc đi.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới đường vẫn rất hỗn loạn, người đánh hội đồng ngày một nhiều, ngay cả tiếng còi của viên cảnh sát cũng không ăn thua.

Bỗng cửa mở ra cái *sầm*, người anh em sinh đôi của Heine là Bill vọt vào, quát lớn: “Mẹ kiếp! Đám vô liêm sỉ này! Dám nhảy lên đầu chúng ta cơ đấy!”

“Tình hình sao rồi?” Heine hỏi.

“Người của chúng ta sẽ đến nhanh thôi.” Bill trông thấy tôi, cau mày nói, “Sao cô ta lại ở đây? Đứa trẻ của ai vậy?”

“Bọn họ bị lạc trên đường, anh dẫn họ tới đây.” Heine nói.

Bill ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện tôi, gỡ mũ ra nói: “Gần đây tình hình đang bất ổn, phụ nữ trẻ nhỏ ngoan ngoãn ở nhà đi.”

Tôi nghe nói thế lực của bọn họ đã phát triển tới khu thượng lưu Babalia, nhưng không ngờ lại phát triển kiểu này, bạo lực và đánh nhau.

“Báo cáo! Người của Đảng Kim đao tập trung ở thành Tây.”

“Mẹ!” Bill nổi điên, đứng dậy đá bể một ly trà.

Rachel sợ hãi, lại khóc toáng lên.

“Đừng có khóc!” Bill đau đầu, “Mau gọi điện thoại kêu người tới đi!”

Heine lại gần Bill, ấn vai cậu ta lại: “Chú bình tĩnh lại nào.”

“Chuyện thành ra thế này mà anh bảo tôi bình tĩnh kiểu gì!” Bill hất tay cậu ta ra, “Hôm nay kẻ nào lùi bước tôi sẽ bắn chết kẻ đó!”

Không ai dám phản bác cậu ta, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng Rachel thút thít.

Dường như mọi thứ đang ngày càng tệ đi, tôi trở nên lo lắng, nếu không thể về nhà tối nay thì mọi chuyện còn tệ hơn, thế là tôi đánh liều xen vào: “Hồi trước khi học lịch sử, chúng ta từng học về chiến dịch Bramin. Trước khi chiến dịch xảy ra, Tướng Sisko đã bị Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Leland khiêu khích đến mất trí trong cuộc họp tác chiến, không những xúc phạm sĩ quan mà còn liều mình đưa quân, kết quả là thất bại thảm hại.”

Bill lạnh lùng nhìn tôi, “Cậu muốn ám chỉ điều gì?”

Tôi lắc đầu, thấp giọng nói: “Có lẽ trong phe đối thủ của cậu cũng có một Leland, bọn họ muốn chọc giận cậu mất kiểm soát, làm ra chuyện không có lý trí.”

Bill cười khẩy, đập mạnh xuống bàn, “Cô thì biết cái gì? Tình hình thế này mà làm con rùa rụt cổ hả! Anh em bọn tôi sẽ bị cười thối mặt!”

Tôi nhẹ nhàng nói: “Các cậu chỉ vừa tiến vào Babalia, vẫn chưa nắm rõ nơi này, hành động hấp tấp sẽ chỉ để lộ những điểm yếu như Sisko.”

Bill cười lạnh, như đang chế giễu tôi không biết tự lượng sức: “Vậy cô nói bọn tôi nên làm gì?”

“Đảng Kim đao mà cậu nói đã cố thủ trong thành phố này được hai năm, bọn họ bao gồm doanh nhân nhỏ, người làm dịch vụ, công nhân và những người lang thang. Tôi đã đọc báo đảng của bọn họ, không có bất cứ một lý luận nào đầy đủ, về điểm này các cậu hơn hẳn bọn họ, tại sao các cậu không tuyên truyền lý luận của mình ở trong các nhà máy, các cậu mới đúng là Đảng Công nhân còn gì? Còn về tiểu thương, bọn họ lại càng đơn giản hơn, không phải các cậu có ngài Cameron làm hậu thuẫn à? Là ngân hàng, hiện nay nhà nước đang hỗ trợ phục hồi kinh tế nên rất sẵn lòng cho các doanh nghiệp nhỏ ở thành thị vay lãi suất thấp, cho họ vay vốn để ngoan ngoãn lại, ắt cũng không khó đúng không? Còn với người làm dịch vụ thì giờ làm việc không linh hoạt, lại còn coi trọng mặt mũi, một khi trên mặt bị thương thì rất dễ mất công việc, mà tính chất công việc của họ cũng cần sự tôn trọng của người khác, đối phó với những người như thế, không phải hồi ở New City các cậu đã giải quyết rất tốt sao?”

Tôi nói rất nhiều rất nhiều, mà hai anh em họ chỉ im lặng nhìn tôi, tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vụ bạo lực bên dưới, bèn nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Ở New City, tổ chức của các cậu cứu trợ người nghèo, nuôi dạy trẻ mồ côi trong chiến tranh, giúp đỡ những người thất nghiệp và duy trì trật tự xã hội, ai ai cũng khen ngợi các cậu, vì sao vừa đến nơi này là lại đánh nhau? Xin các cậu bình tĩnh lại đi, những người bán hàng và người qua đường vô tội, rất đáng thương, đợi lát nữa xong chuyện, các cậu nên đi an ủi họ.”

Bill nhìn tôi đăm đăm, im lặng một lúc lâu, sau đó Heine mỉm cười, vỗ vào vai người anh em nhà mình: “Cám ơn, bọn tôi sẽ xem xét đề nghị của cậu.” Rồi cậu ta dặn, “Thông báo xuống dưới, tạm thời rút lui.”

Tôi thở phào, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, định đợi bao giờ đám đông tản đi thì sẽ dẫn Rachel về nhà ngay.

Trong thời gian chờ đợi, có người đem trà bánh lên cho tôi, còn có người xếp giấy thành hình con ếch cho Rachel.

Tôi hướng dẫn cô bé: “Rachel, nhanh cám ơn anh đi.”

Rachel không khóc nữa, cầm chú ếch giấy, lễ phép lí nhí: “Cám ơn anh.”

Chàng trai ngồi xổm xuống: “Đừng khách khí, tiểu mỹ nhân, em tên là gì?”

Rachel xấu hổ vùi mặt vào lòng tôi.

Tôi vuốt đầu cô bé, không kìm được cười: “Rachel nhà ta xấu hổ rồi đấy à?”

Chàng trai bật cười nhìn tôi: “Còn cô? Cô tên gì?”

Tôi chưa kịp trả lời thì người bên cạnh đã đáp thay tôi.

“Cậu không có chuyện gì để làm phải không?” Heine hất cằm với anh ta, “Xuống lầu cứu chữa người bị thương đi.”

Chàng trai nhăn nhó xòe tay với tôi, xoay người rời đi.

Rachel ló mặt ra, hết nhìn Heine lại nhìn Bill, sau đó leo lên đầu gối tôi, ôm cổ tôi nói: “Bọn họ giống tụi em.”

Tôi hiểu ý cô bé, em ấy muốn nói Heine và Bill cũng như em ấy và Kelly, là song sinh.

Tôi nhẹ nhàng nói với em: “Đúng thế, giống bọn em.”

Rachel cười hì hì, dưới ánh nắng, gương mặt đáng yêu như thiên thần nhỏ, tôi không kìm được hôn chụt lên má cô bé, cô bé cũng không kém, cũng hôn chụt vào má tôi. Rachel là cô bé rất năng động, chẳng mấy chốc em ấy đã không còn thấy sợ, trèo xuống khỏi người tôi, đi tới đi lui giữa phòng, có người gọi em ấy, em ấy lập tức chạy đến, vịn mép bàn chào người ta.

“Cô bé này là con của bà chủ cậu?” Heine hỏi tôi.

“Ừ, hai bé là sinh đôi, đây là em gái.” Tôi nhìn Rachel.

“Đáng yêu lắm.” Cậu ta nhìn tôi nói.

Ánh nắng chan hòa hắt lên váy Rachel, như một chú bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, tôi không khỏi cười đáp: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

“Xì!” Bill bỗng dưng cười khẩy, cậu ta mở ngăn kéo lấy ra một thanh sô-cô-la, vẫy vẫy với Rachel, “Lại đây nào cô bé.”

Vì sâu răng nên Rachel bị cấm ăn đồ ngọt, do đó khi thấy sô-cô-la thì cô bé vui vẻ chạy tới, được Bill bế ngồi ngồi trên đầu gối.

“Nghe nói em là sinh đôi hả?” Bill hỏi.

“Vâng!” Rachel gật đầu.

“Em là chị gái hay em gái?”

“Em là chị gái!”

“Thế em đoán xem giữa bọn anh, ai là anh ai là em?” Bill chỉ vào Heine hỏi.

“Anh!” Rachel lanh lảnh đáp, “Anh là anh trai.”

“Vậy em thích anh ấy hay thích anh?”

Rachel nghẹo đầu, nhanh nhảu đáp: “Thích anh!”

Bill phì cười, hôn chụt lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Mắt nhìn tốt đấy! Em thử đoán xem, chị Annie của em thích anh hay thích anh ấy?”

Rachel chẳng cần nghĩ đã cười đáp luôn: “Thích anh!”

Bill xòe tay với tôi và Heine, vẻ như ‘xem đi, ánh mắt người ngoài sáng như sao’.

Tôi đỏ mặt, muốn gọi cô bé về nhưng Heine đã đi tới, ngồi xổm xuống nắm lấy tay Rachel: “Em nói vậy làm anh đau lòng quá, hỏi lại em lần nữa nhé, em thích anh không?”

Rachel đáp to: “Thích!”

“Thế chị Annie của em thích anh không?”

“Thích!”

Cánh đàn ông trong phòng cười phá lên, Rachel cũng bật cười.

Tôi thực sự không đứng ngồi nổi nữa, đứng dậy ôm cô bé, nói: “Cám ơn cậu đã giúp, bọn tôi phải đi rồi.”

Bill chống cằm: “Cậu chẳng biết đùa là gì nhỉ.”

Heine cũng đứng dậy theo: “Bên ngoài an toàn rồi, để tôi đưa các cậu về.”

“Không cần đâu, tôi có đem theo tiền, có thể gọi taxi.”

“Tôi tiễn cậu xuống lầu.”

Heine gọi xe giúp chúng tôi, xe đã rời đi rất xa nhưng Rachel vẫn ngoái đầu phất tay với cậu ta, hét to: “Tạm biệt, tạm biệt.”

Tôi nhìn Heine, đã lâu không gặp, trông cậu ta có vẻ trưởng thành rất nhiều.

Rachel quỳ trên ghế hỏi tôi: “Mai mốt có được gặp lại các anh ấy không ạ?”

Tôi tò mò hỏi: “Em thích bọn họ hả?”

“Vâng!”

“Thích điểm gì ở họ?”

Rachel xấu hổ vùi mặt, không trả lời mà hỏi ngược: “Anh trai kia tên gì ạ?”

“Anh nào?”

“Anh sinh đôi ạ.”

“Người cho em sô-cô-la tên Bill, người còn lại là Heine.”

“Sau này em muốn kết hôn với các anh ấy.” Cô bé vui vẻ nói.

“Là sao? Kết hôn với người nào?”

“Cả hai luôn!”

Ngay tới tài xế cũng không khỏi phì cười.

Tôi nhéo mũi cô bé: “Bé ngoan, không thể tham lam như vậy được đâu.”

Về đến nhà, cô Carolyn cảm tạ Chúa, lại nguyền rủa đám gây sự trên đường, vì trước đó tôi đã gọi điện về nhà nên cô ấy biết chúng tôi bình an.

Nhưng tới lúc dùng bữa tối, cô Carolyn vẫn ai oan với ngài Lucas: “Trên đường quá loạn, chúng ta có nên rời khỏi đây đến nước khác không?”

Ngài Lucas vừa ăn vừa nói: “Món thịt này ngon đấy, vào miệng là tan, thêm đĩa nữa.”

“Anh nghe em nói gì không?”

“Nghe rồi, nhưng em muốn đi đâu? Không thể đến Conte, vợ anh mà biết em đến đấy thì kiểu gì cũng gây chuyện cho xem.”

Cô Carolyn trợn mắt: “Còn lâu em mới đến đó.”

“Bây giờ là như vậy đấy, đâu đâu cũng làm cách mạng và bầu cử, mấy hôm trước trên báo nói, Cung điện Mùa đông ở ngoại ô thủ đô Bernard đã bị một nhóm cách mạng thiêu trụi, em còn muốn thế nào nữa?”

Cô Carolyn ngạc nhiên: “Loạn tới mức ấy cơ à!”

“Thời thế đang thay đổi, theo anh thấy, chỉ là một lũ chân lấm tay bùn không có tiền bạc và quyền lực, đang cố gắng kiếm tiền trong loạn lạc.”

“Thế còn anh? Anh không tranh thủ kiếm tiền hả?”

“Đang kiếm đấy thôi, bằng không em tưởng anh và em bận rộn mấy ngày nay làm cái gì? Nhưng anh không có hứng thú với chính trị Phổ, chỉ muốn kiếm chác.” Ngài Lucas nhanh chóng ăn hết thức ăn trong đĩa, lại dặn, “Thịt này ngon lắm, thêm đĩa nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc