NỮ NGẠO KIỀU LẠI XUYÊN THÀNH TIỂU KHẢ ÁI


Đại lục Vũ Hoa – nơi cường giả vi tôn.

Người ở đại lục này đều có chung một quan niệm sống.

Đó chính là: Sống là phải không ngừng nâng cao thực lực, không có thực lực, không đáng sống!
Ở đây không có quốc gia, không có vua thống trị, không có truyền thống ‘Cha truyền con nối’.

Tất cả mọi người đều dùng thực lực để nói chuyện.

Cả một đại lục rộng lớn chỉ chia thành năm vùng: Bắc Vực, Nam Vực, Đông Vực , Tây Vực và trung tâm đại lục – Phượng Nghịch Dạ Nguyệt.
Cứ mười năm một lần, mỗi vùng sẽ tổ chức cuộc thi để tranh ngôi Vương, lần lượt theo thứ tự: Bắc, Đông, Nam, Tây, nơi tổ chức cuối cùng là Phượng Nghịch Dạ Nguyệt.

Cuộc thi được những người đứng đầu trong các lĩnh vực: Võ thuật, Kiếm thuật, Pháp thuật, Y thuật đứng ra chủ trì.

Ngoài chọn ra vị trí Vương, người tham gia nếu được những vị tiền bối này nhìn chúng thì sẽ may mắn được nhận làm đồ đệ, tương lai khai sáng rộng mở.
Khi tham gia thi, phải trải qua bốn vòng, người tham gia giới hạn từ 15 đến 45 tuổi:
Vòng một là đấu Võ lực.

Những người tham gia không phải đấu với nhau.

Họ phải đấu với những con thú hung ác đã trải qua huấn huyện tàn khốc.

Không được dùng bất cứ phụ trợ nào ngoài võ mà bản thân có.


Vòng này khảo nghiệm sức lực, độ bền bỉ, dẻo dai, ý chí kiên cường.

Nếu bị thương hay thậm chí mất mạng cũng không thể oán thán nửa lời.

Ngay từ khi họ quyết định tranh giành ngôi Vương thì phải chuẩn bị trước quan tài cho bản thân rồi.

Mất mạng là vì bạn không đủ thực lực.
Vòng hai là đấu Kiếm.

Những người đã vượt qua vòng một thì vòng này họ phải đấu với nhau, dựa theo bốc thăm ngẫu nhiên chia thành hai đội.

Từng đội phái ra một người đấu với đội kia, thắng đấu tiếp, thua xuống sàn.

Kết quả cuối cùng, đội nào có nhiều bàn thắng hơn thì trực tiếp vào vòng ba.

Các thành viên trong đội thua phải đấu hỗn loạn với nhau, ba người sống cuối cùng sẽ được tính là vượt qua.
Vòng ba là thi đấu Pháp thuật.

Vòng này đòi hỏi phải có thiên phú mới có thể qua được, chính là phụ thuộc vào thân thể có loại pháp thuật gì.

Không thể luyện mà ra được pháp thuật.

Pháp thuật trên đại lục có sáu loại: Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Kim, loại thứ sáu là tập hợp của hai, ba, bốn hoặc năm loại pháp thuật.

Mỗi loại có các cấp bậc khác nhau, màu càng đậm, cấp bậc càng cao.

Họ chỉ cần đứng ra trước gương Lộ Pháp, trong gương hiện ra màu vàng, xanh, đỏ, nâu, trắng theo thứ tự là các loại pháp thuật: Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Kim.

Nếu hỗn độn màu là loại thứ sáu: Nhị sắc, tam sắc, tứ sắc, ngũ sắc.
Tuy nhiên, loại này vô cùng hiếm có.

Nghìn người chỉ có một người.

Ai khảo nghiệm ra pháp thuật thì vượt qua vòng.

Đương nhiên không dễ để qua như vậy, vì người có pháp thuật thật sự không nhiều.
Vòng bốn – Vòng cuối cùng.

Tới vòng này, ai cũng đều là những hòn ngọc tỏa sáng chói lóa, tùy tiện chọn ra một người cũng là một cường giả người không thể khinh thường.

Bây giờ không đánh đánh, giết giết, mà là cứu người.


Dùng chính y thuật, cách phối các dược liệu của mình để chế ra loại thuốc hiệu quả nhất.
Người chế thuốc phải có hiểu biết sâu rộng về lĩnh vực y học, không được phạm vào các loại sai lầm cơ bản.

Chế ra thuốc, trước hết phải được kiểm tra xem có độc không, rồi sau đó sẽ cho những người bị thương trước đó uống, nếu vết thương hồi phục càng nhanh thì thuốc càng là hàng thượng phẩm, y thuật của người đó càng cao.
Nếu làm chết người hay làm cho vết thương thêm nặng thì tùy trường hợp mà xử lí: Nhẹ thì phải chịu hình phạt do roi Phạt Tiên làm ra, mất ba phần thực lực.

Nặng thì bị tước bỏ quyền tranh cử vị trí Vương mãi mãi, kể cả đời con cháu.

Đối với cường giả, đây là điều không thể chấp nhận được.
Người chiến thắng cuối cùng sẽ được Vương tiền nhiệm giao lại ấn ký dành riêng cho Vương và ngọc bội biểu thị thân phận, trở thành Vương một vùng, hưởng mọi đặc quyền.

Vương tiền nhiệm sẽ phải rời khỏi Vương điện mà không đem theo bất cứ thứ gì, trừ khi vật đó nhận ngươi làm chủ nhân.
Vương điện là nơi uy nghi, nguy nga, tráng lệ nhất.

Trong ý thức của người đại lục, không ai biết Vương điện tồn tại từ khi nào, họ chỉ biết Vương điện giống như là một cấm địa bí ẩn, nơi mà họ không bao giờ được bước tới.

Bình thường ngoại trừ Vương và người theo hầu thì bất cứ ai cũng đều không vào được trừ khi được Vương cho đặc quyền.
Nhưng vào dịp đặc biệt thì sẽ mở cửa để những vị cường giả vào trong luận bàn, học hỏi.

Trong Vương điện, kì trân dị bảo gì cũng có, các loại bí kíp được xếp thành một cái thư viện, nhưng tất cả chỉ thuộc về một mình Vương khi còn mang ấn ký.

Một số trường hợp, Vương có duyên thì sẽ được chúng nhận chủ, dù có không còn là Vương thì vẫn thuộc về ngươi.
Nhiệm vụ của Vương là giữ sự cân bằng, ổn định trong khu vực thuộc quyền cai trị của mình, không ảnh hưởng đến những khu còn lại, bảo vệ lãnh địa tuyệt đối.

Vương không được tùy tiện giết người, không bốc lột, áp bức người yếu hơn.

Vương có thể lập gia đình, người nhà có thể ở trong Vương điện nhưng chỉ được trong một phạm vi nhất định.

Người dân ở các Vực phải tuyệt đối phục tùng, kính ngưỡng Vương.

Ấn ký và ngọc bội mỗi vùng sẽ có hình dạng khác nhau: Bắc Vực là là hoa Lily, Đông Vực là hoa Mẫu Đơn, Nam Vực là hoa Lan, Tây vực là hoa Tulip, Phượng Nghịch Dạ Nguyệt là hoa Hồng.

Ngọc bội sẽ được chạm khắc hình hoa, ấn ký thì có thể hiện ra ở mi tâm, cổ tay hoặc ngực.
Các Vương ‘Nước sông không phạm nước giếng’, nếu Vực nào tổ chức tranh đấu vị trí Vương thì các Vương còn lại phải tham gia.

Các Vương phải tương trợ lẫn nhau khi Vực xảy ra chuyện, giữ gìn sự cân bằng của thế giới này.

Chỉ cần có suy nghĩ không thích hợp thì sẽ bị ấn ký phá hủy cho tro bụi cũng không còn, đời đời, kiếp kiếp, không được sưu sinh!!!
Hôm nay là ngày Phượng Nghịch Dạ Nguyệt bắt đầu vòng tranh đấu.

Trên đường người qua lại như nêm.

Các sạp hàng bày bán đủ mọi thứ.

Khắp nơi tràn ngập không khí phấn khích, nhiệt huyết.

Đây là trung tâm đại lục cũng là nơi sầm uất nhất đại lục.

Thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ, thu hút lượng lớn cường giả, dân chúng.

Nhưng đến thì dễ, muốn chân chính ở lại đây thì thực lực là trên hết, hoặc là giàu nứt vách đổ tường! Nhưng những người dân đã sống ở đây từ trước thì cả hai điều kiện trên đều có thể bỏ qua.
Lạc Ân đứng dưới gốc cây hoa Đào, thân hình thon dài thẳng tắp, trên tay cầm cây kẹo hồ lô gặm nhấm, ngước mắt nhìn về nơi thi đấu, nhếch mép cười, nụ cười đầy tự tin cùng ngạo nghễ..


Bình luận

Truyện đang đọc