NỮ NGỤ TRÙ TRỌNG SINH

Edit: iam_linh 

Beta: Sakichan 

Lâm Dư Ngang im lặng trong chốc lát.

Anh ta không thích người mà anh ta vốn nên khinh thường lại còn nói chuyện một cách chắc nịch như vậy, nhưng lý trí lại nói với anh ta rằng, lời của cô gái trẻ này là chính xác!

Việc cho thuê khu đất trống đó đối với trung tâm thương mại mà nói, tính thế nào cũng là một việc có lợi mà không có hại.

Lâm Dư Ngang lại đánh giá Phó Vịnh Hạm lần nữa, nói: "Tôi sẽ không hỏi về chất lượng món miến chua cay của cô ra sao, nhưng ít nhất sẽ không có vấn đề gì về phương diện vệ sinh chứ?"

Nếu Lâm Dư Ngang đã hỏi về vấn đề này thì chứng tỏ chuyện này tám chín phần mười sẽ thành rồi!

Phó Vịnh Hạm cười cong cong mi mắt: "Giám đốc Lâm yên tâm, đối với tôi, vấn đề vệ sinh là quan trọng nhất, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm ở khâu này."


Thấy Phó Vịnh Hạm từ lúc đến đã luôn không tự nhiên mà giờ lại thoải mái cười như một cô gái nhỏ khiến Lâm Dư Ngang đột nhiên có chút bần thần, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ đã nói luôn: "Nếu đã vậy thì khu mặt bằng kia sẽ cho cô thuê."

"Cám ơn giám đốc Lâm!" Trong lòng Phó Vịnh Hạm thầm vui mừng, thành khẩn nói một câu cảm ơn.

Tuy rằng nơi Phó Vịnh Hạm muốn thuê không phải ở mặt tiền của trung tâm thương mại, nhưng vẫn phải có thủ tục ký hợp đồng.

Điều làm Lâm Dư Ngang kinh ngạc chính là, dù Phó Vịnh Hạm trịnh trọng tìm đến tận trung tâm thương mại để thuê mặt bằng buôn bán nhưng lúc bàn đến thời hạn thuê mướn, thế mà chỉ thuê có hai tháng!

Hai tháng thì có thể làm được gì cơ chứ?

"Cô Phó, hợp đồng cho thuê mặt bằng không thể có thời hạn cho thuê ngắn như vậy." Lâm Dư Ngang cố ý thở dài nói, "Xin lỗi, nếu thời hạn thuê ngắn như vậy, chúng tôi không thể chấp thuận."


Suy nghĩ của cô gái này cũng thật sự quá kỳ lạ rồi.

Phó Vịnh Hạm cũng rất khó xử.

Nếu có thể, cô đương nhiên muốn ký hợp đồng thuê dài hạn.

Nhưng mà thời gian nghỉ hè của cô còn lại không đến hai tháng, đến khi khai giảng, cô sẽ trở lại trường học, nói cách khác, lúc đó quán ăn chỉ còn lại một mình mẹ Hà. Nếu lúc trước chỉ bán bánh bao, một mình mẹ Hà còn có thể lo liệu, nhưng nếu bán miến chua cay thì một người là không đủ.

Trừ phi thuê người.

Lúc trước Phó Vịnh Hạm cũng suy xét đến vấn đề thuê người, nhưng cô dự định khi thuê được cửa hiệu mới tính đến việc này. Không nghĩ tới, hiện tại chỉ mở một quán nhỏ ven đường đã phải cân nhắc đến vấn đề này rồi.

Thôi, thuê người sớm một chút cũng không có vấn đề gì.

"Không biết thời gian cho thuê ngắn nhất mà giám đốc Lâm có thể đáp ứng là bao lâu?" Phó Vịnh Hạm cân nhắc một lúc, hỏi.


Cô cũng không tính toán sẽ luôn bán miến chua cay, chỉ là mượn việc này để tiết kiệm tiền sau này tự mình mở cửa hàng mà thôi.

Trên thực tế, thời gian hai tháng đối với kế hoạch tiết kiệm tiền của Phó Vịnh Hạm đúng là có chút ngắn.

"Ít nhất phải nửa năm!" Lâm Dư Ngang chém đinh chặt sắt nói.

Phó Vịnh Hạm đã có quyết định trong lòng, cô không chút do dự trực tiếp đồng ý.

Hai người lại thảo luận một số chi tiết, cuối cùng soạn ra đại khái điều khoản của hợp đồng.

Lâm Dư Ngang đại diện trung tâm thương mại Hi Hòa cho Phó Vịnh Hạm thuê khu mặt bằng có lối thông ra ga tàu điện ngầm để mở quán ăn, kỳ hạn thuê sáu tháng, tiền thuê mỗi tháng 3000 đồng, Phó Vịnh Hạm phải đặt cọc trước ba tháng tiền thuê, ba tháng sau mỗi tháng trả một lần, hơn nữa Phó Vịnh Hạm còn phải phụ trách vấn đề vệ sinh của khu vực này.
Giá thuê mỗi một cửa hiệu ở trung tâm thương mại Hi Hòa đều rất đắt, Phó Vịnh Hạm có thể thuê một khu như vậy, quả thật chính là nhặt được món hời. Tuy rằng cô bị yêu cầu phải phụ trách không ít việc, nhưng nói tóm lại, Phó Vịnh Hạm vẫn được lời.

Sau khi cùng Phó Vịnh Hạm trao đổi xong hợp đồng, Lâm Dư Ngang mới phát hiện tựa hồ bên mình vẫn bị hố.

Anh ta cũng không biết bản thân rốt cuộc nghĩ như thế nào, ngày thường rõ ràng là một người rất khôn khéo, nhưng không hiểu sao sau khi nói chuyện với cô gái trẻ tuổi trước mặt này liền nhảy xuống hố của đối phương, cứ thế khiến đối phương chiếm được lợi!

Lâm Dư Ngang nhìn về phía Phó Vịnh Hạm với ánh mắt nhiều thêm vài phần kinh ngạc cảm thán.

Anh ta có loại dự cảm, món miến chua cay mà cô gái này nói sẽ làm tăng thêm nhân khí cho trung tâm thương mại, đây cũng không phải chỉ là mạnh miệng.
Tuy rằng đã thương lượng tốt về hợp đồng, nhưng cũng không đại biểu có thể ký hợp đồng ngay. Có một số thứ cần được chuẩn bị trước khi ký hợp đồng mà những việc này không thể thực hiện ngay trong chốc lát.

Hai người đã hẹn sẽ ký hợp đồng vào ngày hôm sau, sau đó Phó Vịnh Hạm liền rời khỏi.

Lâm Dư Ngang có cảm giác thất bại nên hiếm khi không chú ý đến phong độ đàn ông mà không đưa ra yêu cầu tiễn Phó Vịnh Hạm.

Phó Vịnh Hạm cũng không để ý chuyện này, chỉ là lúc đi tới cửa, cô đột nhiên quay đầu lại, chớp chớp mắt nói với Lâm Dư Ngang: "Giám đốc Lâm, tuy rằng tôi không để ý tới ngoại hình người phụ trách trung tâm thương mại, nhưng mà quần áo của anh..."

Cô chỉ chỉ lồng ngực lộ ra của Lâm Dư Ngang: "Tôi nghĩ, vẫn nên cài thêm hai cái cúc thì tốt hơn. Nếu không chỉ sợ sẽ khiến người không quen biết Giám đốc Lâm hiểu lầm."
Lâm Dư Ngang nhìn theo ngón tay Phó Vịnh Hạm mới phát hiện tình cảnh lúng túng của bản thân.

Sắc mặt anh ta biến đổi, luống cuống tay chân cài lại cúc áo sơ mi, hai tai cũng đỏ lên.

Bị một cô gái trẻ tuổi trêu chọc ngay trước mặt như vậy, lại còn là người khiến bản thân thua thiệt, dù Lâm Dư Ngang có da mặt dày thì giờ phút này cũng không giữ được bình tĩnh nữa.

Nhìn bộ dáng hoảng loạn của Lâm Dư Ngang, ý cười trên mặt Phó Vịnh Hạm càng sâu, trực tiếp xoay người rời đi.

~~~****~~~

Trở lại sân mẹ Hà thuê, đã thấy bà sớm dọn quán trở về, ngay cả cơm cũng hấp xong, chờ Phó Vịnh Hạm trở về liền xào rau.

Mấy ngày nay, khẩu vị của mẹ Hà đã bị Phó Vịnh Hạm chiều hư rồi, hơn nữa đồ ăn bà làm, Phó Vịnh Hạm cũng ăn rất ít. Cho nên bất tri bất giác, việc nấu cơm đã chậm rãi được giao cho Phó Vịnh Hạm.
Mẹ Hà không thể học được tay nghề xào rau của Phó Vịnh Hạm, nhưng việc hấp cơm dù không đơn giản nhưng lại không cần nhiều kỹ thuật. Sau vài lần luyện tập thì cơm mẹ Hà chưng đã càng ngày càng thơm, cũng miễn cưỡng khiến Phó Vịnh Hạm vừa lòng.

Thời điểm Phó Vịnh Hạm trở về, mẹ Hà đang ở trong sân chờ cô, ngay cả chủ nhà Tiêu Trùng cũng ở đây.

Mấy ngày nay, mẹ con Hà Ngọc vẫn luôn ở nhà đốt lửa nấu cơm, thời điểm đầu Tiêu Trùng còn không biết, sau ngẫu nhiên trông thấy liền bị đồ ăn của hai người hấp dẫn, từ đây trên bàn cơm của hai mẹ con liền không thể thiếu bóng dáng Tiêu Trùng.

Cũng may trừ bỏ lúc đầu Tiêu Trùng đắc tội Phó Vịnh Hạm, lúc sau vẫn luôn thành thật. Hơn nữa, ông ta ăn cơm của hai mẹ con Hà Ngọc, còn chủ động đề xuất miễn tiền thuê nhà cùng tiền trông xe đẩy, thậm chí còn cầm cái quạt nhỏ second-hand đưa cho mẹ Hà đặt ở tầng hầm ngầm sử dụng, khiến mẹ Hà vui vẻ lập tức đồng ý cho Tiêu Trùng ăn cơm chung.
Đối với việc này, Phó Vịnh Hạm cảm thấy không sao cả.

Chỉ cần Tiêu Trùng không gây chuyện, lại có thể khiến mẹ Hà cao hứng, làm nhiều thêm đồ ăn cho một người, đối với cô cũng không phải việc gì khó.

Saki: Hí hí mấy chương tiếp theo sẽ do bạn iam_linh edit và mình sẽ beta nha, vì chào mừng bạn ý gia nhập hố nên hnay mình sẽ up 3 chap liền nha.

Bình luận

Truyện đang đọc