NỮ NHÂN TRÊN ĐỈNH TRIỀU ĐƯỜNG

Nói rồi, ta chỉ về phía đống ghi chép đặt trên bàn, ra hiệu cho Hoàng đế tự mình xem xét.

Hoàng đế lật qua vài trang, ánh mắt dần nặng trĩu.

"Vân Nhi, tại sao nàng lại làm thế này?"

Thẩm Vân ngồi bệt xuống đất, ánh mắt trống rỗng xen lẫn nước mắt. Nàng ta níu chặt lấy tay áo Hoàng đế, như thể đó là sợi dây cứu mạng cuối cùng.

"Bệ hạ, thần thiếp không cố ý… Thần thiếp biết sai rồi… Thần thiếp chỉ sợ Hoàng hậu nương nương sẽ can thiệp triều chính… Thần thiếp làm tất cả là vì quốc gia…"

Khi sự thật đã phơi bày, nàng ta vẫn cố tìm cớ biện minh.

"Vân Nhi, trẫm nhớ nàng không phải là kẻ âm hiểm độc ác thế này…" Hoàng đế nói, nhưng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể run rẩy, suýt nữa ngã xuống.

Lý Đức Toàn nhanh chóng đỡ lấy hắn.

Hoàng đế nhíu mày, giọng yếu ớt: "Vân Nhi, nàng đi đi."

"Đi… đi đâu?" Nước mắt Thẩm Vân tuôn rơi, mắt mở to kinh ngạc.

"Đến lãnh cung tự kiểm điểm đi."

Ánh mắt nàng ta tuyệt vọng, không ngờ tình cảm của Hoàng đế lại lạnh lùng như vậy.

"A Viễn, chàng không thể làm vậy với thiếp… Chàng đã hứa rằng sẽ yêu thương thiếp cả đời… Chàng không thể lừa dối thiếp!"



"A Viễn, thiếp từ thời hiện đại xuyên tới đây, không người thân, không nơi nương tựa. Nếu chàng bỏ thiếp, thiếp thật sự không thể sống nổi!"

Nàng ta vừa khóc vừa kể lại từng câu chuyện giữa nàng và Hoàng đế khi ở đáy vực.

Hoàng đế bối rối, vừa muốn ngăn nàng ta lại vừa e ngại nhìn ta.

Nhưng ta không hề d.a.o động, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người họ.

"Hoàng đế và Thẩm Quý phi còn chuyện muốn nói, bổn cung xin phép lui trước."

"Tần Nhi… đừng đi…" Giọng hoàng đế yếu ớt gọi ta, nhưng ta không quay đầu, bước ra khỏi Dực Khôn cung mà không chút lưu luyến.

"Hoàng thượng!"

Chưa đi xa, ta đã nghe tiếng hô hoán của Lý Đức Toàn và Thẩm Vân vọng ra từ cung điện.

Hoàng đế tỉnh lại chưa được bao lâu thì lại ngã bệnh nặng. Thân thể vốn đã yếu, lại thêm tâm bệnh, lần này mỗi ngày hắn chỉ tỉnh táo được một canh giờ là cùng.

Thẩm Vân bị đưa vào lãnh cung, tiểu cung nữ Tiểu Như vì chăm sóc không chu toàn đã bị xử tử bằng roi. Nghe Hồng Điều nói, ngày nào nàng ta cũng lớn tiếng chửi rủa trong lãnh cung, tiếng mắng nhiếc khó nghe vô cùng.

"Hồng Điều, hậu cung của bổn cung cần yên tĩnh. Cái miệng không sạch sẽ ấy, để nàng ta khỏi phải mở lời nữa."

Hồng Điều vui mừng nhận lệnh.

Nghe nói hôm đó, Thẩm Vân bị đánh hai mươi bạt tai, đến mức miệng sưng vù, không thể nói được nữa.



Nhìn vẻ mặt Hồng Điều hả hê, ta chỉ cười nhẹ.

Ta đã từng nói— Cái tát ngày trước, không hề uổng phí.

Giờ đây hậu cung đã được chỉnh đốn xong xuôi, chỉ còn lại tiền triều.

Nhưng trước khi ta kịp chuẩn bị đối phó, Lý Đức Toàn đã hớt hải chạy vào, đến bậc cửa thì vấp ngã một cú đau điếng.

"Hoàng hậu nương nương, không xong rồi—"

"Khang Vương tạo phản rồi!"

Ta đứng bật dậy, hai tay nắm chặt thành quyền, trầm giọng hỏi: "Chuyện là thế nào?"

Lý Đức Toàn run rẩy đáp: "Khang Vương đã dẫn mười vạn binh lính đóng ở hai doanh trại phía đông và phía tây ngoài thành, không lâu nữa sẽ tiến công hoàng cung."

Ta trầm ngâm giây lát, sau đó điềm tĩnh ra lệnh: "Lập tức truyền lệnh cho Mông đại Tướng quân, điều bính lính bảo vệ cổng cung."

Mười vạn quân trong tay Khang Vương, lúc này chỉ có Mông đại Tướng quân mới đủ sức đối đầu.

Nhưng ta lại không hiểu— Khang Vương vốn là kẻ tâm cơ, cớ gì lại vội vàng hành động vào thời điểm này?

Khi bước ra khỏi phòng, Tử Anh và Hồng Điều đều sững sờ trước trang phục của ta.



"Hoàng hậu nương nương…"

Ta vận chiến giáp, hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ đoan trang uy nghiêm thường ngày. Tóc vấn cao thành đuôi ngựa, dáng vẻ tựa như nữ tướng trong bức Nương Tử Quân Xuất Quan Đồ treo trong phòng.

Khi ta đến trước cổng cung, các tướng sĩ đều ngây người.

"Khang Vương tạo phản, tình thế nguy cấp. Bổn cung tuy là nữ nhân, nhưng trước hiểm nguy, há có thể thoái lui?"

"Toàn bộ tướng sĩ, nghe lệnh—"

Ta giương cao lá cờ, thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt kiên nghị, giọng nói dõng dạc: "Bảo vệ quốc gia, tất cả đều sẽ được luận công ban thưởng!"

Câu nói vang lên khiến quân đội khí thế bừng bừng.

Dưới sự chỉ huy của ta và Mông đại Tướng quân, quân Khang Vương liên tục bị đẩy lùi.

Đến thời khắc then chốt, ta và Mông đại Tướng quân cùng nhìn vào bản đồ, ánh mắt đồng thời dừng lại tại một vị trí.

"Ô Mã thành vừa mới thu nhận, căn cơ chưa vững, Khang Vương chưa kịp vươn tới. Nơi này có địa hình thuận lợi, rất thích hợp làm nơi đóng quân dự phòng."

Ý tưởng của ta và Mông đại Tướng quân hoàn toàn ăn khớp.

Ô Mã thành có thể nhận lương thực tiếp tế từ nước láng giềng, trong khi Khang Vương bị vây hãm trong thành, chẳng khác nào cá nằm trong chậu.

Lương thảo dần cạn kiệt, quân đội của Khang Vương tan rã hoàn toàn.

Bình luận

Truyện đang đọc