NỮ NHỊ ĐẠI TÁC CHIẾN


Long Kiểu Nguyệt luôn luôn cảm thấy nơi nào trong trái tim níu lại lợi hại, nhưng lại không biết làm như thế nào giảm bớt tâm tình xoắn xuýt như vậy.
Nàng trở về Tiên Xu Phong, Bạch Lộ còn đang ở dưới chân núi thao trường bạch ngọc luyện tập đạo pháp, nàng chỉ ngồi bên trong Thanh Nhã Hiên, sau đó bắt đầu thay Bạch Lộ thu dọn đồ đạc.
Y phục thay thế mang một bộ làm sao được? Vạn nhất dính vết máu bụi bặm, ở trên Côn Luân Sơn hiểm trở lại không thể thay giặt.
Lược nhỏ cũng phải mang theo, Bạch Lộ cả ngày cuộn lại tóc mây, buổi tối dù sao cũng phải tản xuống.

Tóc nàng vừa đen vừa sáng, không có một cái lược gỗ nhỏ, ra ngoài dãi nắng dầm mưa ở vài ngày như vậy, tóc có xinh đẹp mềm mại đến mấy cũng phải thành một cái ổ gà.
Còn có thuốc trị thương, Nhiều năm này Tiên Xu Phong còn tồn lại thuốc trị thương tốt nhất, dù sao cũng phải mang theo mấy bình chứ? Không nói đến chuyện của Yêu mục điểu chín đầu kia, vạn nhất trên đường bị cành cây quẹt qua thì sao, bị tảng đá làm trật chân thì sao?
Long Kiểu Nguyệt càng nghĩ càng thấy đáy lòng không có điểm cuối.

Nàng thủy chung đối đãi Bạch Lộ như một hài tử, cảm thấy Bạch Lộ vĩnh viễn không có khả năng rời xa nàng.

Nhưng hôm nay Bạch Lộ đạt được thành tích trong mười hạng đầu tiên kiếm, giống như thiên nga đang muốn vỗ cánh bay về phía nam, rốt cục để Long Kiểu Nguyệt hiểu được, nàng đã không còn là một hài tử chỉ cần ỷ lại vào mình nữa.
Nhưng dù cho có tự nói với bản thân mình như thế nào, Bạch Lộ chung quy vẫn độc lập trưởng thành, nên buông tay để nàng ra ngoài rèn luyện một phen, nhưng trong lòng Long Kiểu Nguyệt lại bắt đầu dâng trào tình cảm ly biệt ảm đạm mất hồn kia.
Hận chỉ có thể hận Bản Cúc Cự lúc trước bỏ qua tuyến nhiệm vụ này, không có cẩn thận viết rõ ràng, ngoại trừ Yêu mục điểu chín đầu kia không chỉ nước bọt mang độc, còn có điều kiện ẩn tình máu mang độc, những thứ khác cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Long Kiểu Nguyệt bên này vẫn còn ngồi ở trên ghế ngẩn người, mặt trời đang dần tắt, Bạch Lộ rốt cục trở về Thanh Nhã Hiên.
Long Kiểu Nguyệt còn đang suy nghĩ một số chuyện, Bạch Lộ liền vào phòng, đem hàn kiếm trên lưng dùng để trang trí bề ngoài kia đặt ở trên bàn, chỉ ở bên cạnh Long Kiểu Nguyệt nhẹ nhàng gọi: "Sư phó?"
Long Kiểu Nguyệt lúc này mới lấy lại tinh thần, trước mặt Bạch Lộ thanh tú động lòng người đứng đấy, mang theo một chút kinh ngạc nói với nàng: "Sư phó thất thần, thế nhưng đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Long Kiểu Nguyệt ngồi trên ghế dựa, muốn nói cái gì lại cảm thấy không thể nào nói ra, đành phải đứng dậy, đem cái Túi Khất Vật đã xếp đồ đưa cho nàng: "Chắc hẳn Tam Ti Điện đã phái đệ tử nói cho các ngươi biết rồi.

Sư phó nghĩ ngày mai ngươi sẽ đi theo Từ chưởng môn đến Côn Luân Sơn, đường xá mệt nhọc, Yêu mục điểu chín đầu kia cũng không phải cái gì dễ đối phó, liền chuẩn bị cho ngươi vài thứ, giống như cao sinh cơ chữa thương, một thanh lược gỗ, còn có ngải cứu hương lộ đuổi muỗi...."
Bạch Lộ khẽ ngước mắt nhìn nàng, nửa ngày sau mới nói: "Những thứ này sư phụ không cần phải lo lắng, Bạch Lộ đã sớm chuẩn bị xong rồi."
Lời nói của Long Kiểu Nguyệt nói được một nửa, còn lại một nửa cứng rắn nuốt xuống.

Trước mặt Bạch Lộ chỉ ngước mắt nhìn nàng, nửa ngày mới ôn hòa nói ra: "Bạch Lộ sẽ không để cho sư phó thất vọng, chuyến đi Côn Luân Sơn lần này, sư phó cũng không cần lo lắng."
Chuyện trên đời này, đâu phải là một câu không cần lo lắng liền có thể không lo lắng?
Long Kiểu Nguyệt đứng ở nơi đó, chỉ rũ mắt xuống, nói: "Ừm, sáng mai các ngươi còn phải đi đường, nghỉ ngơi sớm một chút đi.

"
Đêm nay Long Kiểu Nguyệt không có yên tâm, Bạch Lộ ngủ bên cạnh ngoài miệng mặc dù nói không cần Long Kiểu Nguyệt lo lắng, nhưng vẫn lăn qua lật lại hơn phân nửa đêm.

Trong đầu Long Kiểu Nguyệt không biết suy nghĩ cái gì, lại giống như cái gì cũng không nghĩ.

Cho đến đêm khuya, Bạch Lộ mới hơi dịch về phía nàng, ôm lấy cánh tay của nàng.
Nàng nhẹ giọng gọi một tiếng: "Sư phó, ngươi đã ngủ chưa?"
Long Kiểu Nguyệt lúc đầu không muốn trả lời, giả bộ dáng vẻ như ngủ thiếp đi.

Nhưng tay Bạch Lộ từ cánh tay nàng trượt xuống dưới, liền muốn thuận theo làn da bóng loáng kia rơi xuống thắt lưng nàng.
Mắt thấy ma trảo của tiểu đoàn tử sắp ôm lấy eo của nàng, Long Kiểu Nguyệt vội vàng lên tiếng nói: "Ừm."
Bạch Lộ lần này không có nhúc nhích, chỉ là dịch tới, đặt cằm lên cổ Long Kiểu Nguyệt, lẩm bẩm một tiếng: "Sư phó."
Long Kiểu Nguyệt ừ một tiếng, biểu thị đang nghe.

Để tăng cường hiệu quả, nàng lại tăng thêm một câu: "Ta ở đây."
Long Kiểu Nguyệt còn tưởng rằng Bạch Lộ sẽ nói cái gì, vừa lúc mình cũng nhàm chán, liền chuẩn bị lắng tai nghe.


Trong ngày thường lúc sấm sét đánh ngày hè, Bạch Lộ sẽ lấy cớ sợ sét đánh rúc vào trong ngực Long Kiểu Nguyệt, trong lòng Long Kiểu Nguyệt luôn nói sư phó ngươi là ta chính là luyện lôi đình, thường ngày khi luyện cửu thiên lôi đình quyết sao không thấy ngươi sợ tới mức phát run.

Nhưng oán thầm thì oán thầm, không chịu nổi đôi mắt to ngập nước kia nhìn, nàng vẫn phải đem Bạch Lộ kéo vào trong ngực.
Hiện giờ Bạch Lộ dần dần trưởng thành, cũng không thích ban đêm chui vào trong ngực nàng như trước.
Long Kiểu Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, chờ Bạch Lộ hạ văn, nhưng Bạch Lộ đặt cằm ở trong cổ nàng, thế nhưng cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Đệch mợ, ngươi cái này có chút ra bài không theo lẽ thường?
Long Kiểu Nguyệt hơi cúi đầu, liền thấy tiểu đoàn tử điềm tĩnh nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run lên, biểu tình an tâm cùng quyến luyến nói không nên lời.
Long Kiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay trầm tĩnh đang ngủ của Bạch Lộ, trong lòng run rẩy.
Bản Cúc Cự còn không có cong? Bản Cúc Cự không phải là thẳng sao? Bản Cúc Cự không phải còn thẳng hơn cây cột điện sao?
Má nó! Bản Cúc Cự là yêu nam nhân! Bản Cúc Cự không chỉ có yêu nam nhân, mà còn yêu một nam nhân vừa đẹp trai vừa có phong cách được không? Vì sao, vì sao Bản Cúc Cự lại đối với nữ đồ đệ của mình cảm thấy lưu luyến không rời, hơn nữa nàng còn là nữ chủ, đánh ngã một tên Bắc Lăng Thành, còn có hàng ngàn hàng vạn cái nam phụ, Bản Cúc Cự đây là đang làm cái gì?
Long Kiểu Nguyệt trong lòng mặc niệm ta là thẳng ta là thẳng, không nên bị gương mặt lúc ngủ của tiểu đoàn tử này mê hoặc, loại tình cảm không nỡ này khẳng định chỉ là tình thầy trò, không muốn, Bản Cúc Cự không thể cong!!!!
Ngày hôm sau lúc thức dậy, Long Kiểu Nguyệt dưới mắt hơi có quầng thâm.

Trời đã tờ mờ sáng, Bạch Lộ đã sớm đi.
Long Kiểu Nguyệt mặc giáo phục Trường Lưu xuống dưới Tiên Xu Phong, đi Tam Ti Điện xem xét, Trầm Vọng Sơn đang bế quan, đi Phù Vân Các xem xét, Từ Lãng Thanh dẫn đội đi, đi Hoán Kiếm Thai vừa nhìn, Bạch Chỉ đang ngồi bên trong một đống tấu chương, đang bận tối mày tối mặt, lại đi đến chỗ luyện công ở sau sơn ngồi một chút, Thu Minh Uyên cũng không còn đứng trên tảng đá kia trêu chọc nàng.
Chư vị trong ngày thường có chút giao tình đều hoặc là đi rồi, hoặc là bận tối mày tối mặt.

Long Kiểu Nguyệt dựa vào cành trúc xanh biếc bên cạnh, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.
Các vị trưởng lão Trường Lưu trước kia cũng thường xuyên ra ngoài, chiếu theo lời nói của Thu Minh Uyên, chính là thường xuyên làm chút chuyện có đi không trở về, nhưng Long Kiểu Nguyệt nàng cũng không cảm thấy có cái gì? Nàng còn không phải như thường lệ luyện công, còn không phải như thường lệ ăn ăn uống uông vui chơi giải trí?
Chẳng lẽ thật sự là bởi vì tiểu đoàn tử đi rồi, Long Kiểu Nguyệt nàng lúc này mới cảm thấy trong lòng trống vắng? Ở chung vài năm như vậy, sớm chiều đối mặt, hôm nay người đi rồi, trong nội tâm nàng thật đúng là giống như thiếu một cái gì đó.
Long Kiểu Nguyệt muốn luyện Cửu thiên dẫn lôi quyết, nhưng tay dụng công kia giống như bị sương đánh qua, một chút không thể nâng cao khí lực.

Nàng ở dưới chân núi dạo một hồi, nhìn đệ tử luyện công một lát, nhìn một chút lại cảm thấy mức độ khắc khổ luyện công của những đệ tử này cũng không bằng Bạch Lộ, đành phải bằng mọi cách trò chuyện với chính mình một mình không thú vị trở về Tiên Xu Phong.
Long Kiểu Nguyệt chắp tay sau lưng trở về Tiên Xu Phong, muốn uống chén trà, nước lại lạnh.

Nàng muốn ăn bánh điểm tâm làm dịu tâm tình, bánh ngọt cũng lạnh.

Giường lạnh, chăn lạnh, ngay cả không khí cũng lạnh.
Long Kiểu Nguyệt đứng bên trong Thanh Nhã Hiên, chỉ cảm thấy cái gì cũng lạnh.

Nàng ủ rũ cúi đầu ngồi trở lại trong ghế, ai, này làm sao có thể, Bản Cúc Cự có phải bị chứng ỷ lại đồ đệ hay không?
Không biết qua bao lâu, Long Kiểu Nguyệt rốt cục đứng lên, bắt đầu tự mình dùng nội lực nấu nước.
Mẹ nó, đây là một thế giới bi thảm mà không có bếp điện và khí đốt thiên nhiên! Nước nóng trước kia trên đỉnh Tiên Xu Phong này tất cả đều là Bạch Lộ từ lưu tuyền dưới chân núi lấy tới, trong phòng cũng không có cái bếp gì, khiến cho hiện tại Long Kiểu Nguyệt chỉ có thể dùng nội lực để nấu nước.
Quẳng a đây đều là những chuyện vặt vãnh gì!
Long Kiểu Nguyệt nghĩ, từng nghe nói nếu một người nguyện ý một năm ba trăm sáu lăm ngày không có chút nào khoảng cách cho một người khác lấy nước nóng, đó tuyệt đối chính là tình yêu đích thực của kinh thiên địa quỷ thần.

Trước kia Bạch Lộ từ Thanh Nhã Hiên đi xuống, mỗi ngày đi lên hàng trăm bậc thang đá xuống núi lấy nước nóng như vậy, lại mang theo một thùng nước nóng bò lên Thanh Nhã Hiên, để Long Kiểu Nguyệt một năm ba trăm sáu lăm ngày này, mỗi lúc trời tối đều có thể có nước nóng rửa mặt.

Ngày thường nàng không cảm thấy cái gì, nhưng Bạch Lộ vừa đi, Long Kiểu Nguyệt mới phát hiện kỳ thật mình cho tới nay quá không để ý đến những công sức bỏ ra của Bạch Lộ, cho tới bây giờ mới phát hiện, cuộc sống của mình sớm đã không thể tự lo liệu.

Bộ dáng của nàng làm sao giống điệu bộ của một sư phụ, trên công pháp là nàng chỉ đạo Bạch Lộ, nhưng trong cuộc sống, lại là Bạch Lộ đang chiếu cố nàng!
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt càng nghĩ càng ủ rũ, trong lòng tự nhủ Bản Cúc Cự nữ nhị sáu thước(*), sao có thể khắp nơi ỷ lại một cái tiểu đoàn tử đây? Nếu sau này Bản Cúc Cự một mình đi nông thôn làm ruộng, sống một cuộc sống nông thôn tháng ngày bảo dưỡng tuổi thọ trở lại quy chân, nếu cái gì cũng không biết, rời khỏi Bạch Lộ, vậy còn không thể đem chính mình đói chết?

(*) 1 thước=1/3 mét nha mọi người, 6 thước là 2 mét.
Nàng rót một ít nước vào chén trà, và đặt nó trên tay của mình với nội lực để đốt cháy.

Mắt thấy nước sôi trào, Long Kiểu Nguyệt trong lòng tự nhủ cuộc sống của mình vẫn có thể tự lo liệu, liền vui vẻ dùng tay kia bưng chén trà đang đun trên tay phải.
Ta chà sát vết xước lớn! Thật nóng thật nóng! Đau đau đau!
Long Kiểu Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, quên mất tay trái của mình không dùng công pháp, tự nhiên bị chén trà nóng bỏng kia bất ngờ không kịp đề phòng nóng bỏng tay.

Nàng dưới cơn đau đớn, không chỉ tay trái, ngay cả tay phải cũng mạnh mẽ thu hồi, chén trà mất đi trọng điểm, rơi trên mặt đất, vỡ vụn, nước trà bên trong rơi đầy xuống đất.
Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt đau khổ đem tay trái nóng bỏng kia nắm ở lỗ tai, trên mặt đất một vũng nước, còn bốc lên hơi nóng hừng hực.
Mẹ nó! Đây đều là vì cái gì?
Long Kiểu Nguyệt trong lòng ngập tràn cảm giác thất bại, sau này nếu một mình sinh sống ở nông thôn, rời đi ăn ngon mặc đẹp ở Long Đình, rời khỏi Bạch Lộ chiếu cố, cái này nhưng làm sao được?
Chẳng lẽ Bản Cúc Cự về sau chỉ có thể ở Long Đình trải qua ngày tháng phú quý quần áo đưa tận tay cơm đưa tận miệng? Nhưng là thế gia Long Đình phái tu chân, Bản Cúc Cự thực sự không muốn quấy vào cục diện loạn thế này, Bản Cúc Cự vẫn cảm thấy mạng nhỏ của mình càng quý trọng một chút?
Long Kiểu Nguyệt còn ở đó ủ rũ, ở cửa lại có một người đang đứng, chỉ kinh ngạc nhìn vũng nước trên mặt đất, lại giương mắt nhìn Long Kiểu Nguyệt: "Sư phó?"
Long Kiểu Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, Bạch Lộ liền vịn cửa đứng ở trước mặt nàng, chỉ hơi giật mình nói: "Làm sao vậy? Sư phó đang tức giận cái gì, còn ném vỡ chén trà?"
Bàn tay bị bỏng của Long Kiểu Nguyệt còn nắm trên vành tai để tản nhiệt, mắt thấy Bạch Lộ không hiểu tại sao lại xuất hiện, không khỏi sững sờ ngơ ngác, không thể tin nhìn nàng.
Không đúng, tiểu đoàn tử này không phải đi theo Từ Lãng Thanh đến Côn Luân Sơn thí luyện rồi sao?
Bạch Lộ nhìn nàng mở to hai mắt nhìn, dáng vẻ mặt đầy sững sờ, chỉ đi tới, cười như không cười: "Làm sao vậy? Ánh mắt này của sư phó là không quen biết Bạch Lộ sao?"
Quen biết quen biết, ngươi có hóa thành tro ta đều biết!
Long Kiểu Nguyệt véo lỗ tai, chỉ lắp ba lắp bắp nói ra: "Không phải ngươi đi theo Từ Lãng Thanh bọn họ đi Côn Luân Sơn thí luyện rồi sao?"
Bạch Lộ đi đến trước mặt nàng, nhìn vũng nước trên mặt đất, lại nhìn bàn tay nàng đang nắm lỗ tai, chẳng mấy chốc liền hiểu được mảnh sứ vỡ trên mặt đất này là chuyện gì xảy ra.
Nàng đưa tay đem tay Long Kiểu Nguyệt kéo tới, không trả lời vấn đề kia của nàng, vẻ mặt không vui nói: "Sư phó muốn uống trà, gọi các sư tỷ khác xuống chân núi lấy nước là được, tội gì phải tự mình làm những công việc nặng nhọc này.

Ngươi xem, bỏng trầy da, còn chảy máu nữa."
Long Kiểu Nguyệt lúng túng vội vàng nói: "Không có gì đáng ngại, ngày thường ngươi cũng xách nước mỗi ngày, đó cũng là công việc nặng nhọc không phải sao? Sư phó cũng có thể làm.

"
Bạch Lộ nhướng mày: "Ồ, thật sao?"
Nàng đem ngón tay Long Kiểu Nguyệt tự nhiên đặt ở trong miệng mình, Long Kiểu Nguyệt lấy làm kinh hãi, còn chưa kịp nói đệch mợ, nàng liền ngậm lấy ngón tay Long Kiểu Nguyệt, giúp nàng hút máu trên tay, vừa duỗi bàn tay nhàn rỗi còn lại, sờ vào bình thuốc trị thương trong túi.
Nàng vừa ngậm ngón tay Long Kiểu Nguyệt, vừa nói: "Đó không tính là công việc nặng nhọc gì, đó là Bạch Lộ cam tâm tình nguyện.

"
Ngón tay Long Kiểu Nguyệt ở trong miệng nàng, trong khoảng thời gian nàng nói chuyện, da thịt ngón tay mềm mại kia chạm đến đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại mềm mại nhất, Long Kiểu Nguyệt thân thể cứng đờ, tay thiếu chút nữa liền run lên.
Bạch Lộ lại một mặt bộ dáng tâm vô tà niệm, đem ngón tay của nàng cầm trên tay, xoa cao sinh cơ lên tay trắng nõn như ngọc: "Sư phó bảo dưỡng thật tốt, không thể dính nước, không thể ra gió, vạn nhất để lại sẹo thì rất khó coi.

"
ĐM tiểu oan gia, ngươi còn không có nói cho Bản Cúc Cự biết tại sao ngươi lại về đây!
Bạch Lộ đem Long Kiểu Nguyệt đẩy lên trên ghế ngồi xuống, chỉ nói: "Sư phó muốn uống trà đúng không?"
Long Kiểu Nguyệt ngồi trên ghế, nhìn ánh mắt thanh tịnh như tinh không của Bạch Lộ kia, cũng không dị nghị nhiều lần, chỉ gật đầu nói: "Ừm.

"
Bạch Lộ hơi cong khóe miệng, cười nhẹ một tiếng.


Nàng một lần nữa cầm một cái chén sứ trắng, cầm một ít lá trà, chỉ đặt ở trong lòng bàn tay dùng nội công đốt lên, căn đúng thời gian, lại đem lá trà bỏ vào, lại rút ra hàn kiếm trên lưng kích hoạt hàn khí làm cái chén nguội bớt, lúc này mới đưa cho Long Kiểu Nguyệt: "Sư phó, mời uống trà."
Long Kiểu Nguyệt ngồi ở trên ghế, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nàng nhìn Bạch Lộ trước mặt khóe miệng lộ ra một nụ cười, giống như là một hài tử làm chuyện tốt muốn gia trưởng khen ngợi, trên mặt tràn đầy biểu tình tự hào sư phó xem ta lợi hại không mau mau khen ta, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận chén trà không nóng không lạnh kia.
Trà bên trong pha đều, hương trà tỏa ra bốn phía, lá trà bày ra giống như từng chiếc váy nhỏ màu xanh lá cây, chìm ở dưới đáy nước trà màu xanh nhạt.

Long Kiểu Nguyệt nhấp một ngụm trà, chỉ nói: "Ừm, hương vị không tệ, không hổ là tay nghề Bạch Lộ."
Kỳ thật cái thứ đồ này Bản Cúc Cự có thể uống ra cảm giác cái cọng lông, vẫn là đắng như ngày trước, thật không biết Trầm Vọng Sơn cùng Thu Minh Uyên, mỗi lần uống trà này đều khen không dứt miệng, cái thứ đồ này đắng chin chít, rốt cuộc có thể phẩm ra cái gì?
Bạch Lộ nghe xong lời này, lập tức liền ưỡn ngực lên, một mặt biểu tình Bạch Lộ lợi hại nhất sư phó tốt nhất.
Mắt thấy Bạch Lộ trở về, trong phòng có nước nóng, có khí sống, không còn lạnh như băng nữa.

Long Kiểu Nguyệt ngồi ở chỗ đó, mắt thấy nàng lại cầm chổi quét những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, không khỏi tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, Bạch Lộ, ngươi còn chưa nói cho ta biết, các ngươi không phải đi Côn Luân Sơn thí luyện sao, vì sao ngươi lại trở về? "
Bạch Lộ ngẩng đầu, bởi vì khom lưng quét từng mảnh sứ vụn trên mặt đất, bên tai nàng một vài sợi tóc buông xuống, buông xuống bên cạnh đôi mắt vừa to vừa sáng ngời, chỉ nhìn nàng nói: "Đúng vậy, hôm nay giờ Thìn, chúng ta liền tập trung đội đi theo Từ sư bá đi Côn Luân rồi.

Chỉ là ở nửa đường, đêm nay Từ sư bá ở trong trại nghe nói trong thôn kia có yêu tác quái, liền nghĩ cách trừ bỏ yêu nữ nhện độc kia."
Long Kiểu Nguyệt vẫn là vẻ mặt sững sờ, hửm, trừ yêu cùng ngươi chạy về đây có liên quan gì sao?
Bạch Lộ đứng thắng lưng, chỉ nghiêng nghiêng đầu, mở to hai mắt nói: "Từ sư bá nói yêu nữ nhện độc chỉ thích ở lúc trời tối yên tĩnh mới ẩn hiện, sau khi bổ sung trận pháp, Từ sư bá bảo chúng ta phân tán chung quanh, tùy ý hoạt động, đến tối nay lúc âm khí vượng nhất lại tập hợp, cùng nhau trừ yêu.

"
Nàng chớp chớp mắt, chỉ ngượng ngùng nói: "Bạch Lộ nhớ sư phó, nghĩ đến nơi đó đến Trường Lưu cũng không xa, liền chạy về.

Gặp được sư phó một lần, Bạch Lộ liền có thể an tâm trừ yêu."
Long Kiểu Nguyệt thiếu chút không phun ngụm trà trong miệng ra ngoài, chết tiết thật! Ngươi cái này, ngươi cái này!
Cứ như vậy hai ba canh giờ, chạy tới chạy lui không mệt mỏi sao? Mặc dù là ngự kiếm, nhưng ngự kiếm cũng phải tốn khí lực chứ?
Long Kiểu Nguyệt chỉ ngồi trên ghế, nhìn Bạch Lộ vội vàng thu thập vũng nước trên mặt đất, trong lòng mơ hồ đau xót, chỉ nói ra: "Ngươi lại đây ngồi xuống, uống một ngụm nước đi.

"
Bạch Lộ cười ngọt ngào với nàng, tiếp tục lau chỗ nước ẩm ướt kia, chỉ nói: "Sư phó không cần lo lắng, Bạch Lộ không mệt."
Tóc mai của nàng đi dọc đường bị gió thổi có chút loạn, chỉ biếng nhác rũ xuống đầu vai.

Long Kiểu Nguyệt vừa rồi không có chú ý, lần này nhìn lại, nhìn bên trên y phục của Bạch Lộ cũng dính chút bụi đất, dáng vẻ cũng có chút mệt mỏi.
Nàng ngồi ở chỗ đó cân nhắc một chút, bộ dạng này nếu không làm chút gì, vậy Long Kiểu Nguyệt nàng cũng quá không tim không phổi một chút.
Nàng đặt chén trà xuống, còn chưa kịp mở miệng, Bạch Lộ liền vắt khô khăn lau sàn nhà, đứng dậy treo ở bên cạnh bệ cửa sổ.

Nàng quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm lại, cười cười xin lỗi Long Kiểu Nguyệt, có chút lưu luyến không rời nói: "Sư phó, Bạch Lộ phải đi rồi."
Long Kiểu Nguyệt trong lòng tự nhủ đm nhanh như vậy, ngươi lúc này mới trở về mấy phút? Nàng chỉ thuận theo ánh mắt Bạch Lộ nhìn ngoài cửa sổ mặt trời dần dần chìm vào bóng đêm, mặc dù trong lòng quyết định cái chủ ý, nhưng vẫn chỉ nhạt nhẽo ừ một tiếng.
Bạch Lộ nhìn nàng, nửa ngày lấy hết dũng khí, mới từ trong ngực mò mẫm nửa ngày, đưa một tấm gương bằng đồng bích ngọc đưa lên bàn bên cạnh Long Kiểu Nguyệt.
Long Kiểu Nguyệt nhìn Khuy Thế Kính đưa cho Bạch Lộ để thăm Đế hậu trong hoàng cung, có chút không hiểu ý, chỉ nhìn Bạch Lộ.
Bạch Lộ chỉ nhìn nàng, có chút mất tự nhiên lại kiên định nói: "Trên mặt này, có một giọt máu của Bạch Lộ.

"
Hả? Thả máu của ngươi hả? Vậy ngươi thả trước mặt Bản Cúc Cự làm gì? Ngươi cho rằng Bản Cúc Cự sẽ nhớ ngươi sao? Bản Cúc Cự không phải là loại người nhìn trộm trong gương kia!.

Ngôn Tình Hay
Lại lui một vạn bước tới nói, nhìn trộm cũng không nên nhìn trộm nữ đệ tử của Bản Cúc Cự được không?
Long Kiểu Nguyệt một bên trong lòng oán thầm, nhưng vẫn theo bản năng thu hồi cái gương kia, trong lòng tự nhủ Bản Cúc Cự chỉ là muốn xem sinh hoạt hàng ngày của đệ tử mình có bị Từ Lãng Thanh cùng đệ tử khác khi dễ hay không, hoặc là nếu nàng chịu thương tích cùng ủy khuất gì, Bản Cúc Cự trở về liền đi Phù Vân Các neng chết mặt hàng Từ Lãng Thanh kia.
Mắt thấy trong mắt Bạch Lộ phát ra ánh sáng vui mừng, thiếu chút nữa đem chút tâm tư hèn mọn của Long Kiểu Nguyệt chiếu sáng toàn bộ.

Nàng chỉ ho khan một tiếng, nói: "Đây là vì sự an toàn của vi sư, nếu như các ngươi gặp phải chuyện phiền toái gì ở Côn Luân Sơn, sư phó cũng có thể dựa vào Khuy Thế Kính này đi tìm phương vị của các ngươi."

Làm sao có thể giảm bớt tưởng niệm chi tình? Nói đùa, Bản Cúc Cự là loại người ngấp nghé đồ đệ của mình sao?
Mắt thấy Long Kiểu Nguyệt thu hồi cái gương Khuy Thế Kính kia, Bạch Lộ không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng.

Ai, sư phó tuỳ hứng ngạo kiều lại lo lắng vụng về!
Bạch Lộ thấy nàng nhận gương, nói với nàng một câu sư phó bảo trọng, liền đi ra ngoài.

Long Kiểu Nguyệt lại đứng lên, nói với nàng: "Chờ một chút."
Bạch Lộ không rõ nguyên nhân quay đầu lại, đã thấy Long Kiểu Nguyệt đi về phía nàng, chỉ kéo tay nàng đi ra ngoài Tiên Xu Phong.

Long Kiểu Nguyệt tự an ủi bản thân, mình ở trên Tiên Xu Phong cũng không có chuyện gì làm, còn không bằng đi xem hiện trường trực tiếp trừ yêu vệ đạo, liền kéo tay Bạch Lộ đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói: "Sư phó ở đây nhàn rỗi vô sự, liền cùng ngươi đi trợ trận Từ Lãng Thanh, diệt trừ cái yêu nữ nhện độc kia."
Bạch Lộ mừng rỡ, chỉ bị Long Kiểu Nguyệt dắt đi ra ngoài, nhẹ nhàng đáp: "Sư phó có thể đồng hành cùng Bạch Lộ một đoạn đường, Bạch Lộ, rất vui vẻ."
Đứa nhỏ ngốc này, làm sao có thể giống như nói di ngôn vậy.
Long Kiểu Nguyệt chỉ là tiện tay sử dụng mây mà bay, Bạch Lộ cũng theo sát phía sau nàng, sử dụng hàn kiếm, hóa thành một đạo kiếm quang, theo sát chung quanh.
Long Kiểu Nguyệt bay trên không trung, trong lòng một trận phiền muộn.

Không phải đã nói tiểu đoàn tử đi rồi, Bản Cúc Cự liền có thể sống một đoạn thời gian tiêu sái tự tại sảng khoái sao? Giường lớn như vậy có thể nằm một mình, muốn khi nào rời giường liền rời giường, muốn khi nào nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, hiện giờ sao lại không giải thích được đi theo Bạch Lộ đến thâm sơn cùng cốc này để trừ yêu?
Tâm tình hiện tại của Long Kiểu Nguyệt, ngoại trừ một câu mẹ nó rốt cuộc ta đang làm gì, nhưng nhìn kiếm quang màu lam quay cuồng bên cạnh, lại còn mang theo chút mừng rỡ không giải thích được.
Bạch Lộ giả ngốc thì cũng thôi đi, sư phó như mình cũng mặt dày cùng nhau giả ngốc, ai, đây thật đúng là phiền não ngọt ngào!
Thời gian bay mất vài nén nhang, bóng đêm đã buông xuống.

Bạch Lộ vì dẫn đường, bay ở phía trước Long Kiểu Nguyệt, hai người duy trì khoảng cách không xa không gần, chỉ bay về phía trước.
Chờ đến nơi Từ Lãng Thanh mất nửa ngày mới định ra phương vị tập kết kia, chung quanh đã tụ một vòng người.

Long Kiểu Nguyệt bừng bừng mà xuống, đạo lam quang của Bạch Lộ cũng từ từ hạ xuống, chỉ dừng ở trước mặt mọi người.
Long Kiểu Nguyệt nhìn đám người xung quanh một chút, mấy người này không nói nàng cũng nhận ra.

Trước đó ở Tây Phong Đàm đã có hai người, một là Trầm Tinh Nam, một là đại để tử Ngôn Khanh thủ hạ của Từ Lãng Thanh.

Mọi người nhìn thấy Long Kiểu Nguyệt không mời mà tới từ đám mây nhảy xuống, nhất thời đều có chút kinh ngạc.

Từ Lãng Thanh đứng ở trước mặt chư vị đệ tử thí luyện, không nhìn Long Kiểu Nguyệt, đầu tiên không mặn không nhạt nói một tiếng với Bạch Lộ: "Tới trễ."
Bạch Lộ gật đầu, cung kính nói: "Bạch Lộ có tội, ngày sau tất không tái phạm."
Từ Lãng Thanh lúc này mới xoay đầu lại, quay về Long Kiểu Nguyệt hiển nhiên là có một phần bất mãn: "Sao ngươi lại theo tới rồi?"
Giọng điệu này còn xem khá lịch sự.

Long Kiểu Nguyệt chỉ chỉ nhàn nhã nhìn hắn, khoanh tay nói: "Đến giúp đỡ các ngươi một tay, như thế nào, tóm lại sẽ không làm phiền các ngươi chứ?"
Từ Lãng Thanh hừ một tiếng tuỳ tiện, xoay người chỉ để lại cho nàng một cái ót.

Trầm Tinh Nam ngược lại quyết đoán tiến lại gần, đi theo mấy người đệ tử, chỉ ở bên cạnh Long Kiểu Nguyệt cung kính hô một tiếng sư tôn.

Long Kiểu Nguyệt cũng không tức giận, chỉ đứng ở bên cạnh Bạch Lộ, hỏi Trầm Tinh Nam: "Kế hoạch của các ngươi là gì?"
Bạch Lộ vừa nhìn thấy bộ dáng Từ Lãng Thanh cùng Long Kiểu Nguyệt không hợp nhau, nhìn xem quả thực buồn cười, cũng kìm lòng không được lắc đầu với nàng.

Trầm Tinh Nam tiến đến bên cạnh đích tiểu thư Long Đình của bọn họ, chỉ nói: "Nghe người trong thôn nói, yêu nữ nhện độc thích lui tới ban đêm, bắt mỹ nam tử vừa mắt, Từ sư bá chuẩn bị bày ra trận pháp, tự mình làm bộ như người qua đường, đi dẫn dụ yêu nữ nhện độc kia ra."
Long Kiểu Nguyệt vừa nghe mỹ nam tử kia, lại nghe Từ Lãng Thanh tự mình xuất mã, thiếu chút không có cười ngất đi.

Hóa ra cái yêu nữ nhện độc này là cái nữ ma đầu háo sắc, trước tiên Từ Lãng Thanh xả thân vì nghĩa phần khí phách này không nói, nhưng cần phải giả bộ như mỹ nam tử, Từ Lãng Thanh này có phải quá đề cao mình rồi hay không? Yêu nữ nhện độc này rất không có ánh mắt, mới có thể đem Từ Lãng Thanh nhận là mỹ nam tử.
Hết chương 66.


Bình luận

Truyện đang đọc