Ta… Hoa Điêu, cười hỏi Nữ nhi hồng, tình này Tiêu Phóng biết bao nhiêu?
Hôn sự của ta đã định.
Một bé gái mồ côi, một bé gái mồ côi không tên không tuổi đã từng giả trang thành nam tử, lại được gả cho thiếu gia ốm bệnh tiếng tăm lừng lẫy thành Lạc Dương, không phải thủ phú (nhà giàu nhất/số một) cũng là đại quý.
Ta cho rằng Tiêu Phóng say nên nói đùa, cho rằng lão gia phu nhân chắc chắn sẽ phản đối, nào ngờ hết thảy đã được sắp đặt chuẩn bị sẵn sàng. Tựa hồ chỉ trong một đêm, tất cả mọi người trong phủ đều biết Hoa Điêu là nữ nhi, sắp sửa gả cho thiếu gia, từ nay về sau không còn mang danh tên nhóc sai vặt nương nhờ sau lưng đại phu nữa.
Tiêu Phóng vẫn như mọi khi, mỗi ngày đều xuất môn. Thiếu gia bệnh nặng mới khỏi không còn cần chàng trị liệu nữa, nhưng chàng vẫn chưa rời đi. Chỉ qua một đêm đã như quay lại từ buổi quen biết ban đầu, ngôn hành cũng thế, thậm chí còn hơn.
Ta ghét mùi son phấn, ghét chàng nửa đêm lảo đảo vào viện mà chẳng hề hỏi han gì đến ta, ghét thiếu gia thường xuyên sang đây mà chàng lại có mặt, đứng dựa cạnh cửa hờ hững nhìn, thỉnh thoảng cười một cái rồi đi vào phòng.
Chàng vẫn thích kiểu nữ nhân đó, eo nhỏ mắt mị, chỉ một tư thái đi sang ngồi xuống, mà phong tình vạn chủng. Ta không biết bản thân trong mắt chàng là thế nào, có lẽ chính là một bộ dáng nam trang, ngoan ngoãn ít nói, vâng lời dễ bảo, không vui không buồn mặc cho sai bảo, là tên sai vặt trời sinh.
“Vị tiểu quan nhân này xưng hô thế nào?”
Nữ nhân này đã sớm quên ta, có lẽ nàng chỉ nhớ rõ những dạ khách, quý nhân sẵn sàng ném ra ngàn vàng chỉ vì một tiếng cười của người đẹp, ví như Tiêu Phóng. Còn như ta đứng canh bên tường dưới cửa sổ, cần gì liếc mắt nhìn.
Thiếu gia dường như có chút đứng ngồi không yên, hoàn toàn không còn dáng vẻ an nhàn tự tại như khi ở trong phủ, trái đẩy phải che mà nhìn ta, mặt cũng nhăn lại.
Nhuyễn ngọc ôn hương, mười năm trước ta tuyệt không nghĩ đến, rồi một ngày mình cũng có thể cảm nhận được tư vị này, hơn nữa còn là lúc sắp xa Tiêu Phóng gả làm vợ người khác. Chẳng lẽ ta không thể cứ như vậy làm một nam nhân, suốt đời? Biết đâu đấy ta còn có thể cưới một kiều thê mỹ thiếp, vui vẻ tận hưởng quãng đời còn lại.
Qua loa tùy ý đáp một câu, ngược lại nàng tỏ ra vui mừng, dính sát vào bên cạnh ta hỏi tiếp một hồi.
Họ gì rất quan trọng sao? Nơi này chẳng phải là ổ tiêu tiền hai bên tiền trao cháo múc sao? Chẳng lẽ nói cho ngươi biết danh tính thì có thể được chiết khấu? Thật buồn cười.
Liếc thiếu gia một cái, thản nhiên hỏi, “Thiếu gia họ gì?”
Hắn gần như trừng lớn hai mắt, hiếm khi không cười mà trợn nhìn, “Vu.”
“Tiểu đệ họ Vu.”
Bên trái đang cười, bên phải cũng thế, một nam một nữ ý cười hoàn toàn khác biệt, ngay cả những tỷ muội hoặc đứng hoặc ngồi bên cạnh cũng cười đến run rẩy cả người. Xem ra không chỉ không có ưu đãi, trái lại ta còn thành trò cười.
Cửa phòng gõ gõ vang lên hai tiếng, hoa khôi cô nương đang dựa vào người ta nhướn mày, ý cười ở khóe mắt đuôi mày chưa tan lộ vẻ nũng nịu biếng nhác, thổi thổi vào tai ta một luồng nhiệt, “Quan nhân chờ một chút, thiếp đi một lúc rồi sẽ trở lại ngay.”
Màn sa buông xuống là lúc ngoài cửa thoáng qua một bóng trắng, ta thấy rõ, hóa ra là tiêu quan nhân nhà nàng đến, bị ta chiếm trước. Khó trách chàng yêu tiền tài, thủ chi hữu thuật*, bây giờ ta mới biết, ta cũng yêu.
*Ý bảo muốn Tiêu Phóng chữa bệnh thì phải có tiền.
Thiếu gia hơi xấu hổ, dù sao một ngày làm thầy cả đời làm cha, bị sư phụ phát hiện cùng vị hôn thê sắp cưới dạo chơi ở chốn yên hoa này, quả thật có chút kỳ quặc, huống chi trên danh nghĩa, hắn vẫn là nửa cố chủ (người chủ) của Tiêu Phóng.
Cầm chén rượu đứng cạnh màn, quay ra ngoài cửa phòng đang mở cung kính, “Mời mọc không bằng ngẫu nhiên gặp gỡ, mời Tiêu huynh vào đây ngồi.”
Vẻ mặt Tiêu Phóng u ám hiếm thấy, không biết là đối với ta hay là với vị thiếu gia thật thà đang ngồi bên cạnh.
Hoa khôi cô nương kinh nghiệm dạn dày, liên tục nói cười ngọt ngào, đỡ Tiêu Phóng đến cạnh bàn, dựa sát người vào ngồi đè trên ghế, nâng một chén rượu lên, “Vốn lo rằng mọi người sẽ không thoải mái, nào ngờ đều là chỗ quen biết nhau, vậy hãy ngồi xuống đây tâm sự đôi câu, thiếp sẽ gọi thêm mấy món mang lên để ba vị quan nhân nhắm rượu.”
Ngoài cửa oanh ca yến vũ, trong phòng lặng im không tiếng động, hai nam nhân nhìn nhau một cái, thiếu gia kính chào một tiếng sư phụ rồi đứng dậy rời khỏi ghế.
Hoa khôi cô nương vừa trở lại phòng thấy ta đang kéo tay thiếu gia không cho đi, che miệng cười bưng khay đến gần, từng đĩa từng đĩa thức ăn tinh xảo được đặt lên bàn, rất tự nhiên thành thục dựa trên người Tiêu Phóng trêu ghẹo chúng ta, chiếc eo thon nhỏ được chàng vòng tay ôm chặt. Bàn tay dán sát trước gò ngực ngạo nghễ trắng ngần như ẩn như hiện, nàng vờ cười trách móc, thật nũng nịu.
Đôi tay kia rất đẹp, ta biết chứ, mỗi khi chàng khảy dược liệu ta đều nhìn chăm chú. Hóa ra, tay của nam nhân còn dùng để phối hợp trên người nữ nhân, tựa như lúc này, ngón tay mảnh khảnh trông càng mảnh khảnh hơn, thon dài trông càng thon dài hơn, hoàn toàn ăn khớp với nhau.
Thiếu gia bị ta kéo lại chỗ ngồi, cúi đầu không nói gì, ngược lại cầm tay của ta giấu dưới bàn, không chặt nhưng lại rút không ra, bướng bỉnh tựa như con chó nhỏ của hắn mỗi khi cắn thứ gì đó sẽ không chịu buông ra.
Phá vỡ bầu không khí căng thẳng này vẫn là vị nữ tử duy nhất kia, khéo léo đưa đẩy cụng ly đổi chén giảm lúng túng, có điều bản thân ta đang ngồi đây, mà tinh thần hãy còn ở tiểu viện.
Hành tửu lệnh* nào có gì khó khăn, phong hoa tuyết nguyệt cầm kỳ thư họa đều có thể làm, chỉ là ta cảm thấy lười biếng mệt mỏi, nhìn nước rượu long lanh màu hổ phách trong chiếc chén nhỏ tinh xảo tự dưng thấy lưu luyến. Bọn họ cứ ngâm, ta cứ uống.
*Tửu lệnh là trò chơi trợ hứng khi uống rượu, sinh ra đầu tiên từ Tây Chu, sau đó hoàn thiện vào thời Tùy Đường. Thông thường có một người được cử ra làm lệnh quan, những người còn lại lần lượt thay phiên nhau đọc thơ từ, câu đối… Nếu người nào làm trái lệnh hay không làm được thì sẽ bị phạt uống rượu.
Hoa khôi cô nương sợ rằng ta say cười thương cảm, thấy không có ai để ý đến bèn rời chỗ chia bốn người làm hai nhóm, vừa công bằng vừa như đỡ rượu cho ta. Có lẽ nàng không biết làm ăn cho lắm, bây giờ những nữ nhân tiếp rượu sao sẽ thương xót ngươi say mèm, chỉ cố đoán xem thắt lưng ngươi dắt mấy vạn kim. Chỉ có điều các nàng đều có điểm như nhau, chữ đoán này ta dùng không đúng lắm, bình thường chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, sẽ rõ ràng ngay. Ví như thiếu gia, dễ thấy là người có tiền, trong lòng các nàng biết chứ.
Nói đến thuốc, lúc này thật là sôi nổi, hai thầy trò ngày thường chẳng thấy luận bàn, thế mà bây giờ ngược lại xuất ra bản lĩnh. Vốn tưởng rằng thiếu gia không thích ứng được với nơi đây, nào ngờ mấy chén Nữ nhi hồng vào bụng lại khiến tinh thần vui vẻ nhẹ nhàng, thoải mái sảng khoái như ngồi trong phòng khách nhà mình. Lại vốn cho rằng hắn nào có lòng quyết tâm học hành, thế mà lại biết không ít, thì ra Tiêu Phóng thật có dạy.
Ta nói những thứ đơn giản đã đọc trong sách, ta tưởng rằng Tiêu Phóng chưa bao giờ lật xem, thế mà không một thứ gì là không biết. Cũng đúng, chỉ có ta không biết, đâu có khả năng chàng không rõ ràng.
Muốn ta say sao? Cùng chàng mười năm có từng lấy ra một văn tiền, không có vất vả cực nhọc cũng có khổ lao, cớ gì bức bách ta.
Một bầu rượu giữa bữa tiệc, lúc cạn cũng hết hoan ca.
Tiêu Phóng muốn ở lại.
Chẳng lẽ chàng không biết, đến trước thì được trước, chẳng lẽ muốn ta phải vung tiền như rác ngay trước mặt hay sao.
Mà đại phu sống nhờ có thể có tiền hơn ta sao? Tướng công tương lai của ta… Chính là lang quân như ý.
* * * * *
“Nàng ở lại đó làm gì?”
Thiếu gia đẩy cửa viện dắt ta vào, dừng bước chân hỏi ngay một câu như vậy.
Ngắt nựng hai bên gò má hắn, cười cười, “Chứ không phải là ngươi muốn ở lại sao? Nếu nói sớm thì tốt rồi, đỡ phải mất nhiều ngân lượng như vậy, lại để nàng chiếm hết tiện nghi.”
Thiếu gia lắc đầu nhìn về phía cửa viện, Tiêu Phóng híp mắt đứng dựa nơi ấy, cũng học theo hỏi một câu.
“Chẳng lẽ học ngươi đắp chăn nói chuyện phiếm thôi? Thêm mười năm nữa sợ cũng không thành.”
Thì ra thiếu gia cũng có lúc tức giận, kéo tay áo ta đi về phía cửa phòng, “Về phòng ngủ, muốn nói chuyện phiếm ta nói với nàng.”
Vung tay hất tay thiếu gia lui về phía sau, sờ cánh cửa chậm rãi đẩy ra, vừa lui vừa cười, “Với ngươi, sợ là không chỉ nói chuyện phiếm thôi. Đợi thêm ít lâu, qua mấy ngày nữa ta đi với ngươi.”
Trong phòng tối đen như mực, sau cửa không nghe thấy động tĩnh gì, mò mẫm khua chân, đang thắp nến thì chợt ngoài cửa có tiếng động.
Có lẽ ta say thật, tự nhiên lại vào nhầm phòng chàng, liếc mắt nhìn quanh, bài trí vẫn như ban đầu, thoang thoảng mùi thuốc đông y.
Vừa mở cửa phòng đã thấy Tiêu Phóng đứng ngay trước mặt, cách một cánh cửa đứng dưới ánh trăng, mặt không cảm xúc nhìn ta bước ra.
“Vu Hoa Điêu?”
Chàng gọi ta? Sau phút sửng sốt thì quay người lại cười đáp lời. Chàng vậy mà cũng đang cười, lắc đầu đứng thẳng không ỷ không dựa nhìn ta chằm chằm.
Mười năm mới gọi một lần, còn thêm họ, người khác.
“Thiếu gia họ Vu, lão gia họ Vu, phu nhân gả vào dĩ nhiên cũng vậy, rồi đến ngày đó ta cũng phải chấp nhận họ này của mình, nghe có vẻ không được hay cho lắm, nhưng biết làm thế nào được. Người cười gì chứ, khó nghe hơn nữa cũng không đổi được, nghe vài lần rồi sẽ quen. Ta cũng không thể bởi vì người cười, mà không mang họ Vu, lẽ nào… họ Tiêu? Đó mới thật là khiến người cười chết, chẳng bằng mang thẳng họ Tiếu.” (tiếu: cười)
Tiêu Phóng cúi đầu nhìn ngón tay ta chọc chọc trước ngực chàng, vẫn không nhúc nhích, “Nhạc Đường đi rồi, lại đây trò chuyện với ta một lúc?”
“Nhạc Đường? Ồ… Vu Nhạc Đường, thì ra đây là tên thiếu gia. Còn người? Vị cô nương xinh đẹp* kia tên gọi là gì?” (ở đây Hoa Điêu dùng từ tương hảo, có thể hiểu như kiểu nhân tình)
“Có nói ngươi cũng không nhớ được.”
“Đúng, bình thường đều không nhớ được. Nhưng không ngờ rằng, người cũng là một người trường tình (yêu lâu yêu dài), nhiều năm như vậy nhiều ngân lượng như vậy đều tiêu tốn trên người một nữ nhân, chi bằng chuộc thân cưới nàng làm vợ. Dù sao người vốn đã chẳng ngại ánh mắt người đời, sợ gì có người chê cười.” Vỗ vỗ trước ngực chàng, cứng rắn như tảng đá.
Nhiều năm qua, nói gì đến sớm chiều cạm mặt gặp nhau, dù sao cũng cùng ở dưới một mái hiên, ta và nam nhân này làm được quá tốt, chàng càng tốt hơn, giữa chúng ta vô cùng trong sáng, ngay cả tay cũng chưa từng chạm qua. Trách ta? Có lẽ vậy, chàng cho ta thân phận và giới tính, mười năm như một ngày.
Ta đối với chàng là thân phận gì, chẳng phải thầy trò, chẳng phải thân nhân, cũng chẳng phải chủ tớ, nói cho cùng gì cũng không phải. Ta cố gắng suy đoán, có lẽ ta chỉ là người chàng tiện tay cứu tiện tay nhặt được, thậm chí không bằng con chó nhỏ của Vu… Vu… Vu thiếu gia.
“Ngươi say.”
Tay ta bị chàng gạt xuống, đơn giản dễ dàng như khi ta hất thiếu gia ra.
“Đã từng thấy ta say sao?” Lùi về phía sau vài bước giữ khoảng cách vừa phải giữa chúng ta, vẻ mặt của chàng nhạt nhòa đi nhiều, nhìn không rõ lắm.
“Nếu ta say, ta sẽ hỏi người, vì sao lại gả ta vào gia đình này. Nếu ta say, ta sẽ nói cho người biết, nam cưới nữ gả ít nhất phải có lời của cha mẹ môi chước (người mai mối). Nếu ta say, ta sẽ nghiêm túc mà hỏi người, người là gì của ta, vì sao lại làm chủ việc này của ta, có phải bán ta lấy ngân lượng vung trên giường nữ nhân kia. Nếu ta say, ta sẽ nói rõ cho ngươi biết, ta thật sự không muốn gả, tình nguyện nằm lại trong cỗ quan tài kia tình nguyện làm nam nhân cả đời cũng không gả.”
Lui về trước cửa của mình, không kìm được cười rộ lên, hương rượu tinh khiết và thơm nồng uống cả đêm chợt cuồn cuộn, xông thẳng lên đầu vừa chua vừa chát, như muốn tràn ra từ viền mắt.
“Người nói đúng, ta say, chỉ có say mới có thể bôi nhọ ý tốt của người như vậy. Làm nam nhân mệt chết đi được, vẫn là nữ nhi thật tốt, gả cho người rồi một đời an hưởng phú quý, không cần phải lo nếu theo người rồi qua hôm nay chẳng biết ngày mai sẽ đi đâu, không cần lo theo người một đường trằn trọc bôn ba khổ cực, không cần lo người đi tìm khoái hoạt mà ta phải canh giữ ở một góc trong ngõ hẻm đợi đến bình minh, càng không phải lo che che giấu giấu giả trang nam nhân bị người phát hiện rồi không thể không chịu trách nhiệm cưới ta…”
Lúc này đổi thành chàng không muốn nghe, xoay người vào phòng trước, để ta đứng một mình trong viện.
Một câu cảm ơn ta vẫn chưa nói.
Cửa đã cài, ta vào không được, lời cảm ơn này cần phải nói trực tiếp trước mặt.
“Cách xa ta một chút.”
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe chàng nói lớn tiếng, là với ta.
Mười năm, lần đầu tiên ta nếm được nước mắt có vị gì. Nếu không phải sau mười năm lại tận mắt thấy chàng quấn quýt cùng nữ nhân khác, có lẽ ta sẽ không như vậy, cho dù đã sớm biết mình thích chàng bao nhiêu, lúc này đau đớn càng thêm rõ ràng.
Chàng… Tiêu Phóng, bên này đi bên kia đi, đêm đêm yến du tầm hoa vấn liễu*. Bên kia đi bên này đi, ngày ngày ca vũ tham ẩm (uống) rượu Kim Bôi**.
*,**: ý ở đây chỉ những nơi ăn chơi phóng túng
Ta… Hoa Điêu, cười hỏi Nữ nhi hồng, tình này Tiêu Phóng biết bao nhiêu?
Ta cười Hoa Điêu, họ Tiêu sao khó.
Tiếu Hoa Điêu, cũng được.