NỮ PHÁP Y ĐẠI LÝ TỰ


Converter: TieuvuviviEditor: ChauuyvuLương Mông và những người khác cũng lao vào, nhưng họ còn chưa kịp nhìn rõ, đã nghe thấy Giản Vũ lạnh giọng quát lớn: “Đi ra ngoài.”Lương Mông giật mình một cái, Bội Kỳ đột nhiên nhanh trí, duỗi tay đuổi mọi người ra ngoài: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, mau đi ra ngoài hết, đây là khuê phòng của tiểu thư……”Mọi người hai mặt nhìn nhau, Lương Mông lúc này mới phát hiện có gì đó không thích hợp, vội vàng xoay người ra ngoài.Đây là phòng của Bạch Việt, mà lúc này thiếu gia nhà mình lại ở trong khuê phòng của tiểu thư…… lại ở trên giường.Vô luận phát sinh chuyện gì, đó cũng không phải những thứ mà bọn họ có thể xem.Mãi đến khi mọi người đều lui đi ngoài, Bội Kỳ mới thận trọng đóng cửa lại.Giản Vũ cảm thấy có chút không ổn, muốn nói một tiếng, nhưng ngẫm lại nói cái gì đều không ổn, cho nên cũng không nói nữa.Dù sao là Bạch Việt chủ động gọi hắn tới, cho dù mẫu thân có biết, cũng không có lý do trách cứ hắn đường đột.


Về phần những chuyện khác, ai chiếm ai tiện nghi còn khó mà nói được.Trong phòng an tĩnh lại, gia giáo tại Giản gia rất nghiêm, trong cuộc sống sinh hoạt Giản Vũ luôn rất nghiêm túc đứng đắn, cũng không đi pháo hoa ngõ liễu tìm hoan mua vui, tiểu thư ái mộ hắn tuy nhiều, nhưng cũng chưa có ai to gan mà nhào vào hắn thế cả.Lần đầu tiên vào trong phòng chỉ cảm thấy khẩn trương, vừa rồi có nhiều người như vậy lại cảm thấy có chút xấu hổ, hiện giờ mọi người đều thối lui ra, cửa phòng đóng lại, đột nhiên an tĩnh, hắn mới chợt cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực , đỏ mặt lên lập tức buông tay.Cũng may trong phòng tối om, cho dù có đỏ mặt cũng không ai nhìn thấy, Giản Vũ nghiêng đầu sang một bên, trấn định một chút mới đưa tầm mắt nhìn lại.Hắn có chút xấu hổ, nhưng bởi vì sự xấu hổ của bản thân mà tức giận, thầm nghĩ cô nương này như thế nào không biết kiềm chế như thế, tuy rằng trên người bọn họ có hôn ước, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thành thân, có thể nào lại nhào vào trong ngực hắn như thế.Không ngờ vừa cúi đầu, liền thấy Bạch Việt đã khoanh chân quấn chăn ngồi ở đó, vẻ mặt nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn, lập tức đem những lời hắn muốn giáo huấn nuốt trôi trở về.Bạch Việt mở miệng liền ông nói gà bà nói vịt đưa tới một câu: “Ngài cảm thấy thế nào?”“Cái gì…… Thế nào?” Giản Vũ cảm thấy lúc này hắn nên rời đi, lại cảm thấy có chút lúng túng.Bạch Việt đều không sợ người biết, hắn sợ cái gì.Bạch Việt tự nhiên nói: “Chủ ý này của ta.”“Chủ ý này của nàng?” Trong lòng Giản Vũ vừa động: “Nàng nói là, giả bệnh, là giả vờ bị dọa sợ rồi bệnh?”Bạch Việt gật đầu: “Ngài cảm thấy thế nào?”Hành vi đêm nay của Bạch Việt tuy rằng có chút tuỳ tiện, nhưng đã nhiều ngày ở chung như vậy, nàng thật sự không phải là người tuỳ tiện, việc đêm nay xác thật có chút kỳ quặc.Giản Vũ hơi suy tư: “Nàng làm như thế, là muốn bắt được người ở phía sau?”“Đúng vậy, ngài cảm thấy khả thi không?” Bạch Việt nói: “Hôm nay ta nghĩ tới nghĩ lui, tuy rằng không biết rốt cuộc đối phương muốn như thế nào, nhưng nếu hắn ta dùng lá thăm chết làm ta sợ, như vậy hắn ta đã có kết quả, còn không phải là ta đã bị dọa sợ sao?”Gãi đúng chỗ ngứa, thuận nước đẩy thuyền, đối phương muốn cái gì thì cứ thuận theo hắn ta, như vậy mới khiến hắn ta có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch tiếp theo, từng bước một, trồi lên mặt nước.Giản Vũ lại nghĩ một hồi: “Cũng không phải không thể, hiện giờ chúng ta hoàn toàn không biết gì về hắn ta, lại tăng cường phòng bị, nói không chừng hắn ta cũng khó mà có thể động thủ.”Bạch Việt rất cao hứng, Giản Vũ ủng hộ nàng, chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.“Ta đối với kinh thành cũng không quen thuộc.” Bạch Việt khiêm tốn nói: “Đại nhân ngài xem, nếu ta thật sự bị yêu ma quỷ quái dọa, dựa theo trình tự bình thường, kế tiếp nên làm gì nữa?”Giản Vũ trầm mặc lấy một chiếc chăn khác ở trên giường mà quấn lên người hắn, “Ta cảm thấy, dưới loại tình huống này, nàng kêu ta đại nhân có phải không thích hợp lắm không?”“Mạc Dịch.” Bạch Việt vui vẻ sửa miệng, vẻ mặt kẻ dưới không ngại học hỏi: “Ngài xem là ta nên đi tìm một thần miếu nổi danh hay là cổ tự để bái tế, hay là tìm một vị đại thần nào đó đến nhảy múa trừ tà?”Mấy thứ này hiển nhiên cũng không phải lĩnh vực am hiểu của Giản Vũ, nghĩ nghĩ nói: “Đều có thể.”Hắn là Đại Lý Tự Khanh, trên tay hắn không biết đã chảy bao nhiêu máu, loại người như hắn đều không tin quỷ thần không tin người, hắn không thể tin, bằng không đã sớm tự hù chết bản thân.Bạch Việt vung tay một cách mạnh mẽ: “Vậy mỗi cách đều làm một lần đi, luôn có một cách thích hợp với hắn ta.”Giản Vũ và Bạch Việt ở trong phòng thì thà thì thầm, lải nhải nói nửa ngày, bên ngoài một đám người xem cũng không dám xem, tản cũng không dám tản, liền như vậy chờ chừng nửa canh giờ, gió bắc rền vang, ngắm tuyết nhìn ánh trăng trên bầu trời, thê thê thảm thảm thiết thiết.Kẽo kẹt một tiếng, Giản Vũ rốt cuộc từ trong phòng đi ra, gọi Bội Kỳ tới.


“Việt Nhi ban đêm thấy ác mộng bị dọa sợ, mấy ngày nay ngươi thắp nến cho sáng, cũng đừng đi ra ngoài, cứ ở trong phòng bồi nàng ngủ.”Bội Kỳ liên tục gật đầu, không có chút hoài nghi nào.Sự tình ban ngày quá kinh khủng đừng nói Bạch Việt là người có liên quan, tự bản thân nàng đứng ở ngoài thấy đều rất sợ hãi.

Ban đêm gặp ác mộng cũng là điều hết sức bình thường.Ngày hôm sau Bạch Việt không rời giường, mà được Lý đại phu lưu tại Nhạn Minh sơn trang đến khám cho người bị hại cũng đến xem cho nàng.Lý đại phu nghiêm túc mà vọng, văn, vấn, thiết, chỉ cảm thấy sắc mặt của Bạch Việt tái nhợt, tinh thần thiếu phấn chấn, nói chuyện hữu khí vô lực, cảm xúc hoảng loạn và bi quan.Nhưng mạch đập thì không có vấn đề, cho dù chẩn như thế nào cũng không thấy có vấn đề gì, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi khó chịu.Nội trong ba ngày này ông ta gặp phải hai bệnh nhân điều khiến ông ta bó tay, điều này thật sự khiến ông ta có chút phiền não.Tuy nhiên, Giản Vũ vẫn cố tình ở một bên mong đợi và hỏi: “Đại phu, nàng ấy không có việc gì chứ?”Lý đại phu cau mày, muốn gật gật đầu, lại muốn lắc lắc đầu.“Đại phu cũng không nói gì, khẳng định không có việc gì đâu.” Bạch Việt an ủi Giản Vũ: “Thân thể ta không sao, chỉ là bị dọa một chút, nghỉ ngơi xong thì tốt rồi.”Lý đại phu lấy lại bình tĩnh, sau đó tiếp lời Bạch Việt: “Đúng vậy, thân thể của Bạch tiểu thư không có triệu chứng gì, chỉ là bị kinh hách.


Để thảo dân kê một đơn thuốc an thần, một ngày uống ba lần, lại nghỉ ngơi nhiều vào, tâm tư buông lỏng thì sẽ tốt lên.”Giản Vũ trầm ngâm nói: “Như vậy sao, ta đhiểu rồi, tâm bệnh phải cần tâm dược trị.”“Đúng vậy, chính là đạo lý này.” Lý đại phu không rõ nguyên do, nhưng vẫn khen ngợi nói: “Khi tâm tĩnh và tinh thầần tốt, bệnh tự nhiên không thuốc mà khỏi.”“Được rồi, đa tạ đại phu.” Giản Vũ bình tĩnh nói: “Ta biết phải làm gì rồi.”Lý đại phu cũng không biết Giản Vũ muốn làm gì, nhưng không lâu sau thì toàn bộ Nhạn Minh sơn trang đều đã biết.Thôn Thập Lí phụ cận không có chùa cổ nổi tiếng nào, nhưng có một ngôi đền đạo giáo và một bà đồng nổi danh.Giản Vũ không thiếu tiền, vì vậy hắn đã mời một nhóm đạo sĩ và bà đồng này đến dùng bữa, bọn họ đứng ở cửa viện của Bạch Việt mà hai mặt nhìn nhau, tuy rằng không giao hảo với nhau, nhưng đều là thu bạc, nên cũng không dám trở mặt.Giản Vũ thậm chí lười phải ra mặt, Lương Mông vẻ mặt nghiêm túc bước tới, trước đưa một túi bạc cho một người, sau đó chỉ vào một địa điểm, nam tả nữ hữu, khai đàn tố pháp, mỗi người cứ làm việc của mình, không ai quấy nhiễu ai.Mới vừa sai bảo xong hết, liền có gia đinh tới báo, có đại phu tới cửa.Lương Mông ban đầu không chút để ý: “Là loại đại phu nào?”“Ông ta tên Dương Đông, khoảng chừng bốn mươi tuổi, là người của thôn Thập Lí, nói rằng biết chút y thuật.”Gia đinh nói: “Thấy bố cáo của chúng ta, nói là muốn thử một lần.


Hắn nói chuyện…… hơi quái quái, tựa như yết hầu bị thương.”Lương Mông giật mình một cái, vội vàng nói: “Chờ ta một chút, để ta đi bẩm báo lại với thiếu gia và Bạch tiểu thư.”.


Bình luận

Truyện đang đọc