NỮ PHỤ ĐAM MỸ XOAY NGƯỜI KÝ

Ta rất đau đầu nhìn tên thụ đang ăn vạ với mình đây. Hình như tên này đã suy nghĩ hơi nhiều thì phải!

Dùng tay cố sức đẩy hắn ra, ta định để hắn nằm hay ngồi ngay ngắn lại để nói chuyện dễ hơn, không ngờ cái tên này lại giở trò hỗn đản, hai tay hắn siết vai ta đến phát đau. Ta hít một ngụm khí lạnh, đang muốn mở miệng mắng chửi lại nghe kẻ trong lòng nóng nảy:

"Nàng ghê tởm ta thật sao? Nàng ghê tởm ta. Nàng dám ghê tởm ta!"

"..." Vị thụ này, chúng ta cần bàn luận về vấn đề nhân sinh một chút!

Hắn ta tại sao có thể lật mặt nhanh đến như vậy?

Nhưng ngẫm lại, tên nhóc này tuy đáng ghét, nhưng cũng khá đáng thương. Vân phi tạ thế lúc hắn mười lăm tuổi, đã nhận biết được thế nào là đau đớn thương tâm, nhân tình ấm lạnh. Ngày ngày sống trong sự thờ ơ của phụ hoàng, không có sự bảo bọc của mẫu thân, lại bị kế mẫu đặt điều hãm hại, huynh đệ tương tàn, nếu không phải là nhân vật chính thì e rằng hắn đã về trời từ lâu, hoặc là bị hắc hóa thành loại người máu lạnh tàn nhẫn. Bây giờ hắn thành thân với Vệ Cơ Anh, tuy không xem nàng là thê tử thì cũng là một người bạn, tuy rằng lúc trước nàng ấy lạnh nhạt hắn, nhưng từ lúc ta xuyên qua đã khiến cho mối quan hệ được cải thiện một chút, hắn luôn cô độc tất nhiên sẽ cảm thấy chuyện này thật tốt, nhưng hôm nay lại cãi nhau đến thế này.


Đây tuy là một thế giới không có thực, nhưng cũng là một thế giới riêng biệt, trong thế giới đó có tồn tại con người, và con người ấy cũng sẽ biết đau đớn, vui buồn, sinh ra rồi chết đi.

Ta vỗ vỗ lưng Mặc Triêu Ngân, giọng nói nhẹ đi: "Ta không ghê tởm chàng, thật đấy. Ta chỉ không ưa nổi Bách Lí Dật. Nếu như chàng chưa lấy ta, chuyện chàng thích hắn hay muốn bị hắn đè không liên quan đến ta. Chàng có thể xem ta là một đố phụ, nhưng chẳng ai thích phu quân của mình đi yêu một nam nhân cả. Vả lại, chuyện hai nam nhân thích nhau, với xã hội bây giờ nếu để người khác biết sẽ gây ra đại họa."

Mặc Triêu Ngân im lặng, không phủ định chuyện này, khiến ta mơ hồ cảm thấy hắn đang lo lắng.

Hắn lo cái gì? Đại họa mà ta nói đến sao? Sao yêu thầm người ta một năm rồi mới biết lo thế?


Ta hình như nghe thấy hắn nói nhỏ: "Tại sao chưa thành thân thì sẽ không liên quan?" nhưng nghĩ lại, có lẽ là ta sinh ảo giác.

Ta thở dài, lại nhớ ra một chuyện, nhìn hắn nói tiếp: "Ta biết chàng rất thích Bách Lí Dật, nhưng cái gì cũng phải biết tiết chế. Buổi hạ triều hôm trước, chàng theo lễ thường đứng một bên hỏi thăm sức khỏe hắn là được rồi, sao có thể chạy đến nắm tay quan tâm hắn trước mặt bách quan văn võ vậy chứ? Đã vậy bị hất ra, đụng phải tượng đá cũng không biết đường phản pháo không nói, lại còn ủy khuất bao che cho kẻ đã đẩy mình?"

"Không phải!" Mặc Triêu Ngân ương bướng phủ nhận. "Ta nắm tay hắn không phải quan tâm lo lắng gì cả."

Ta nhíu mày, tên thụ này đến khi nào rồi còn e thẹn nói dối như vậy? Ta cũng không phải không biết hắn thích nam nhân.


"Ta cũng theo như nàng nói, theo nghĩa thường giữ khoảng cách quan tâm hắn. Chính là ta muốn nói với hắn một chuyện, đó là ta muốn đưa nàng cùng đến Tây Khương, nàng lúc trước từng sai người đánh hắn, hắn lại là người có thù tất báo, ta không muốn hắn nhân chuyến đi này khó dễ nàng. Kết quả hắn phẫn nộ bỏ đi, ta vội kéo tay hắn lại muốn thương lượng, vì vậy mới bị hất ra, chuyện sau đó nàng cũng biết rồi." Hắn vẫn yếu ớt nói, giọng điệu nhỏ nhẹ đều đều như đang mơ ngủ.

Ta thật sự chấn động, hắn không phải là bị ai đó nhập vào rồi chứ? Đây mà là Mặc Triêu Ngân ta biết mấy ngày qua sao?

Một lúc lâu sau, nhớ đến chuyện Mặc Triêu Ngân muốn đưa ta cùng đi Tây Khương, ta vội vàng lay hắn: "Chàng nói cái gì? Chàng muốn đưa ta đi Tây Khương?"

Cho dù trong nguyên tác, Vệ Cơ Anh sau cùng cũng bày trò để đến Tây Khương cùng Mặc Triêu Ngân, nhưng bây giờ lại từ chính miệng hắn nói muốn ta cùng đi, vẫn là có sự khác biệt to lớn.
"Phải, nàng vì ta đắc tội Lan Quý phi, bà ta lại chỉ bị cấm túc ba tháng, ta cũng không biết bản thân khi nào sẽ trở về, nàng ở lại Hoàng cung rất nguy hiểm."

Nói xong, Mặc Triêu Ngân bỗng vùng khỏi ta, cả thân người ngả về mép giường bắt đầu nôn khan. Ta nhớ ra, hắn từ trưa đã không ăn gì, lại uống nhiều rượu như thế, bây giờ mới bị rượu hành hạ, ta còn lắc hắn như mạt chược, khiến hắn bây giờ ruột gan như muốn nôn cả ra ngoài mà vẫn chưa nôn ra chút đồ ăn nào.

Ta áy náy chột dạ, hình như ta đã lắc hơi mạnh tay.

Vội ngồi nhích về mép giường gần hắn hơn một chút, ta đưa tay vuốt dọc sống lưng cho hắn, hi vọng hắn có thể dễ chịu hơn một chút.

Mặc Triêu Ngân nôn khan rất lâu, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt trung y, sắc mặt trắng gần như trong suốt, cuối cùng lại nằm vật ra giường, mệt mỏi thiếp đi không biết trời trăng gì nữa. Ta lúc này mới thở phào một hơi, lại thấy chậu nước đã nguội lạnh, vội vàng ra ngoài cửa gọi cung nhân thay chậu khác. Đợi nước ấm được đưa đến, ta lấy khăn mặt sạch sẽ vắt qua, bắt đầu tỉ mỉ lau người cho Mặc Triêu Ngân.
Tên này rất hôi, không, phải nói là hôi chết đi được, cả người bốc lên mùi rượu khó ngửi. Ta phải cẩn thận lau từng kẽ tay, bàn chân cho hắn, cả phần bên trong trung y , tất nhiên trừ con chim nhỏ không thể ngóc đầu dậy của hắn.

Da tên này rất đẹp, độ co dãn rất tốt, lại màu đồng khỏe mạnh, khi ta lau phần múi như mộ xây trên bụng hắn, tên đang ngủ lại rên lên khe khẽ, hơi vặn vẹo thân mình, điều này làm ta cảm thấy sự khác biệt rõ rệt của việc lau người cho người chết và người sống.

Có lẽ ta chưa giới thiệu, ở thế giới thực ta là thực tập sinh học việc bên cạnh một bác sĩ giải phẫu tử thi, công việc của ta ngoài cầm dao phẫu thuật thì cũng gần giống với trang điểm xác chết hơn, đó là lau người cho cái xác sau mỗi cuộc đại phẫu, vì vậy mà ta rất có kinh nghiệm trong việc này.
Ta nghĩ nghĩ, vẫn là thấy lau người cho xác chết tốt hơn, ít ra thì cái xác không biết rên hay cử động lộn xộn.

Nhưng khi lật người lại lau phần lưng cho hắn, ta chấn động đến nỗi suýt làm rơi cả khăn lau. Lưng hắn rất đẹp, không quá thô dày cũng không quá mảnh yếu, nhưng những vết sẹo kia là gì? Từng vết từng vết chồng chất lên nhau, giống như từng bị rất nhiều thứ như dây gai, mộc trượng đánh lên. Nhẹ nhất chỉ là vết sẹo mờ mờ, nặng hơn thì sẽ lõm sâu vào da, còn có những vết nhìn như con sâu đầy gai trông rất xấu, hình như còn có cả vết đao chém. Mắt ta hơi cay, động tác trên tay vô thức nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tên ngốc thụ này, rốt cuộc đã từng phải trải qua những chuyện khủng khiếp gì?

Sau khi lau người cho Mặc Triêu Ngân xong, thấy tình trạng hắn cũng đã khá hơn rồi, ta gọi cung nhân vào dặn dò bọn họ nên để ý đến tam Hoàng tử nhiều chút, trong phòng nếu phát ra tiếng động gì thì lập tức chạy vào. Xong xuôi mọi việc rồi ta mới quyết định trở về tẩm cung của mình, Diệp Trúc cứ lải nhải nói ta là đồ vô tâm, ánh mắt Thanh Ninh nhìn ta cũng có hơi khó chịu.
Ta âm thầm bất đắc dĩ. Tên kia trong nguyên tác rất ghét có nữ nhân vào phòng ngủ của hắn. Nếu sáng mai dậy thấy ta - một nữ nhân, nằm chình ình bên giường, vậy chút hòa hoãn gây dựng lại vì rượu tối nay sẽ mất sạch, lỡ hắn cho rằng ta mượn chuyện hắn say rượu làm càn thì sao? Dù thế nào cũng thật oan uổng ta!

Với lại, hắn chỉ say rượu thôi chứ có phải hấp hối đâu, ta nghĩ điều đám cung nhân lo sợ hẳn phải là điện hạ nhà mình uống nhiều rượu quá nên nửa đêm tè dầm chứ? Giặt đệm và chăn phiền phức phải biết!

Trở về sương phòng của mình, ta đuổi hết cung nhân bao gồm cả Diệp Trúc ra hết bên ngoài, sau đó mới nằm vật xuống giường. Đối với một người cả ngày bị tra tấn tinh thần như ta, khoảnh khắc này đúng là thiên đường! Và giữa cái không khí dễ chịu như vậy, ta thổi tắt nến, cứ thế mà tiến thẳng vào giấc ngủ.
Ta không biết bản thân đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên bị một âm thanh kỳ quái phá tan mộng đẹp. Ta khó nhọc mở mắt, chỉ thấy toàn bộ là màu đen tĩnh mịch, xem ra trời vẫn còn tối.

Không hiểu sao ta không ngủ được nữa, mắt mở to nhìn chòng chọc vào khoảng không, đầu óc cũng hoàn toàn tỉnh táo. Chờ khi hai mắt đã quen dần với bóng tối, ta mới đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt. Nhìn đi nhìn lại, nhìn đến một góc trong tẩm cung, ta giật thót, cái vật gì đen thui thùi lùi đáng sợ quá vậy?!

Hàm ta đánh vào nhau run lập cập, mẹ nó, đây không phải chỉ là một cuốn đam mĩ sắc tình ngược văn thôi sao, từ bao giờ lại gắn thêm mác kinh dị đêm khuya vậy?

Cả người ta căng cứng, bàn tay lại tỉnh táo lục lọi dưới gối, lấy ra một con dao găm. Cái dị vật đen xì to lớn kia như cảm thấy ánh mắt của ta, hơi giật lên một cái, sau đó lại im ắng như cũ.
Hành động này của thứ kia không khiến ta thấy an tâm hơn, ngược lại lại làm tóc gáy ta dựng đứng hết cả. Con mẹ nó, nó cử động! Nó sống! Nó sống đấy!

Cái gì thế? Ma sao? Hay là người? Ta cầu trời là ma, nếu là người thì càng đáng sợ hơn. Nửa đêm lẻn vào phòng ta mà không bị một ai phát hiện, quá mức kinh dị rồi! Nếu là ma thì ta còn có hương để khấn vái và tỏi để xua đuổi.

Ta toát hết mồ hôi, bàn tay không tự chủ nắm cán dao chặt hơn.

Bỗng, vật thể lạ bỗng dưng biến hình. Nó đột ngột cao lên, biến thành có tay, có chân. Có chân? Mẹ nó, là người! Là người!

Thích khách sao? Ta mấy ngày nay đắc tội khá nhiều người, giờ đây đúng là chết không minh bạch.

Ta bây giờ không thể kêu lên, tên này thân thủ linh hoạt, nói không chừng ta chưa kịp kêu ra tiếng, cứu viện còn chưa đến nơi, hắn đã giúp ta về với đất mẹ rồi. Nên làm gì? Nên làm gì đây?
Chợt, tên kia bước đến gần giường, ta nín thở, chờ khi khoảng cách được rút đủ ngắn, ta vung con dao đã thủ sẵn lên, rất xui xẻo là cổ tay ta nửa đường vung dao đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy. Cả người ta run lên, đáy lòng lạnh lại. Bây giờ, ta nên la lên rồi nhỉ, dù có chết cũng gọi được người tới gây khó dễ cho kẻ đã gϊếŧ mình, may mắn hơn có thể nói vài câu di ngôn và tạo được một tư thế chết đẹp.

"Cơ Anh, đừng sợ! Là ta."

Một giọng nói trầm khàn truyền tới tai ta, cổ tay bị nắm cũng không có một chút đau đớn nào.

Giọng nói này...ta bình tĩnh lại, không lâu sau lập tức trợn tròn mắt.

Tiểu thụ, ngươi không phải đang say quắc cần câu ở tẩm cung của ngươi sao? Nửa đêm nửa hôm chạy tới kiểm tra hệ tim mạch của ta làm gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc