NỮ PHỤ, HÔM NAY PHẢI RỜI ĐI

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Hương

Lâm Nguyệt Bạch đã tiến hành bước đầu tiên, đang chuẩn bị bước tiếp theo.

Hôm đó là ngày cuối tuần, Cố Trình Tiềm đưa tôi về nhà mẹ ăn cơm. Kết quả là Lâm Nguyệt Bạch cũng có mặt ở đó.

Tôi thầm gào thét ở trong lòng, có một dự cảm không lành hiện lên trong đầu, linh cảm vừa mới xuất hiện, Lâm Nguyệt Bạch nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích.

Sau đó, ánh mắt của cô ấy di chuyển xuống phía dưới, đây là món quà Cố Trình Tiềm mua để tặng mẹ Cố.

Bên trong là một bộ sườn xám được đặt may thiết kế riêng.

Khoảng thời gian trước, mẹ Cố rất thích xem show thời trang, rất thích sườn xám.

Bộ sườn xám được Cố Trình Tiềm đặt may riêng vì muốn hòa hoãn mối quan hệ giữa tôi và mẹ anh ấy. Vì vậy anh đã đi tìm nhà thiết kế nổi tiếng ấy để đặt bộ sườn xám này.

Mẹ Cố đã hẹn gặp nhà thiết kế kia rất nhiều lần, nhà thiết kế đều từ chối, cuối cùng vẫn là Cố Trình Tiềm phải ra mắt, đương nhiên là làm dưới danh nghĩa của tôi.

Về chuyện này, tôi phải dành lời khen Cố Trình Tiềm.

Vì để cho mẹ anh ấy có cảm tình với tôi, anh ấy đã phải hao tốn biết bao công sức, rõ ràng nhà thiết kế kia tên Lăng Duệ Duệ cũng là bạn của anh ấy.

Anh ấy cố tình bảo Lăng Duệ Duệ từ chối mẹ Cố, trong lúc tôi "sơ ý" vô tình giật dây bắc cầu.

Từ khi tôi đến thế giới này, mẹ Cố tỏ thái độ ghét tôi ra mặt, hiếm khi bà ấy đối xử với tôi hòa nhã như vậy.

Sau đó, tôi mua chiếc váy này, chắc là bà ấy cũng không muốn nợ tôi, nên đã tặng cho tôi một cái đồng hồ.

Có thể nhìn ra được bà ấy rất thích tác phẩm của Lăng Duệ Duệ.

Trước ánh mắt khiêu khích của Lâm Nguyệt Bạch, tôi đưa bộ sườn xám cho mẹ Cố, nói: "Dì, Duệ Duệ biết hôm nay con đến đây gặp dì, nên nhờ con mang bộ sườn xám mà dì đã đặt lần trước."

Mẹ Cố có lẽ cảm thấy lần trước thiếu nợ tôi một ân tình, nhìn tôi cười.

Cố Trình Tiềm đã lên tiếng đúng lúc: "Mẹ, mẹ đi vào trong kia mặc thử đi."

Mẹ Cố nhìn Lâm Nguyệt Bạch đang ngồi bên cạnh, dặn dò Cố Trình Tiềm: "Con nhớ phải chăm sóc Nguyệt Bạch."

Cố Trình Tiềm khẽ gật đầu.

Lâm Nguyệt Bạch lúc này lại lên cơn động kinh, lúc nãy khi tôi đưa bộ sườn xám cho mẹ Cố, cô ấy cố để lộ chiếc đồng hồ đeo trên tay, cô ấy ngắm nhìn một lúc, lên tiếng: "Kiều Kiều, chiếc đồng này là sản phẩm nhãn hàng A đúng không?"

Cô ấy: "Có một số người nghèo đến mức không đủ tiền mua đồng hồ nổi tiếng, nhưng cứ thích đóng kịch."

Chắc là lần trước cô ấy vẫn nhớ tôi mặc sườn xám tham dự bữa tiệc, lại lên tiếng: "Giống như một số người rõ ràng không đủ khí chất mặc hợp sườn xám, nhưng cứ nhất quyết đòi mặc sườn xám, không toát vẻ cao nhã trái ngược nhìn có vẻ phong trần."

Nói xong, cô ấy nắm chặt tay mẹ Cố, muốn tìm sự ủng hộ: " Dì Cố, dì thấy con nói đúng không."3

Tôi: "......"

Mẹ Cố: "......"

Động tác đứng dậy của mẹ Cố dừng lại.

Rõ ràng ba câu nói này của Lâm Nguyệt Bạch là nhằm vào tôi, nhưng cũng nhằm vào chính bà ấy.

Đồng hồ tôi đang đeo là do mẹ Cố tặng, hiện tại tôi tặng cho mẹ Cố một bộ đồ chính là sườn xám.

Biểu cảm trên khuôn mặt của mẹ Cố rất thú vị, đột nhiên bầu không khí trở nên xấu hổ, tôi cũng không biết nên vớt chút mặt mũi mẹ Cố hay là phối hợp cùng với Lâm Nguyệt Bạch chọc giận bà ấy, để bà ấy giúp đỡ tôi chạy trốn.

Tôi nhìn thấy mẹ Cố sắp bùng nổ, quyết định suy nghĩ cho sức khỏe bà ấy, tôi quyết định không chọc giận bà ấy.

Tôi nói: "Sườn xám quả thực kém dáng người, nhưng dì mặc lên người chắc chắn sẽ là tiên nữ thanh lịch."

Lâm Nguyệt Bạch lúc này mới biết món quà tôi tặng mẹ Cố chính là sườn xám, khẽ chớp chớp mắt, phản ứng rất nhanh: "Đương nhiên dì Cố không giống với mấy loại con gái lẳng lơ."

Tôi: "..."

Thật sự, biểu hiện hiện tại của Lâm Nguyệt Bạch, không xứng với những gì tác giả đầu trọc đã thiết lập tính cách cho cô ấy?!

Tôi thậm chí nghĩ rằng hóa ra trình độ của Lâm Nguyệt Bạch chỉ đến thế thôi, có lẽ tôi không cần chạy trốn nữa.

Suốt buổi tối hôm đó, bởi vì mấy câu nói của Lâm Nguyệt Bạch, bầu không khí trở nên trầm xuống.

Lúc đi về, mẹ Cố dặn Cố Trình Tiềm đưa Lâm Nguyệt Bạch về trước. Tôi nhìn hai người bọn họ một trước một sau rời đi, trong lòng có chút chua xót.

Là ghen tị mới đúng.

Tôi đã ở cùng Cố Trình Tiềm suốt hai tháng này, tuy rằng tôi luôn có ý định muốn rời khỏi anh ấy.

Nhưng sức hút anh chính là ở đó.

Chưa kể khuôn mặt đẹp trai khiến bao nhiêu cô gái say mê, tôi đã đi đến thế giới này được hai tháng, anh vẫn luôn chăm sóc cho tôi.

Khi mới đến đây, trước mặt con đường cùng, nên suy nghĩ tôi có chút hỗn loạn.

Mà Cố Trình Tiềm lại tin mấy lời nói huyên thuyên của Trần Ý mà nghĩ rằng tôi mắc hội chứng Capgras, lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, đặc biệt quan tâm tôi.

Có một lần, tôi nghe lén được cuộc nói chuyện giữa anh và Trần Ý.

Ở đầu dây bên kia, Trần Ý phân tích rất hợp lý và có dẫn chứng, nói rằng căn bệnh này sẽ đi kèm theo một vài biểu hiện, và biểu hiện của tôi chính là bệnh trầm cảm.

Ngay cả nguyên nhân tôi bị bệnh trầm cảm anh ta cũng tìm ra.

Mẹ Cố tỏ thái độ ghét tôi ra mặt, luôn ngăn cản chúng tôi ở bên cạnh nhau, mà tôi cảm thấy xuất thân của tôi không xứng với Cố Trình Tiềm. Theo thời gian, dẫn đến tuyệt vọng.

Sau đó, vụ tai nạn ngoài mong muốn kia lại một lần k1ch thích tôi, tôi cảm thấy Cố Trình Tiềm không phải Cố Trình Tiềm mà tôi yêu, thay vào đó tôi cảm thấy anh ấy đang muốn hãm hại tôi, nên nhất định đòi chia tay.

Nói rất đúng

Anh ta còn nói căn bệnh này rất khó điều trị, nhắc nhở anh chuẩn bị tâm lý trước.

Cố Trình Tiềm sau khi nghe xong, im lặng một lúc sau mới lên tiếng: "Không có gì khó khăn cả, tôi cùng Kiều Kiều yêu nhau hơn 7 năm, cho dù cô ấy bị bệnh tôi vẫn thích cô ấy. Ngay cả khi cô quên tôi, tôi khiến cô yêu tôi thêm một lần nữa. Còn bên phía mẹ tôi, tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết."

Trần Ý khẽ thở dài, cúp điện thoại.

Vì vậy Cố Trình Tiềm đã quyết định bắt đầu lập kế hoạch《bạn gái yêu tôi thêm một lần nữa》

Nụ hôn chào ngày mới vào mỗi buổi sáng, đều bị tôi lấy cớ chưa đánh răng từ chối.

Vào một buổi tối, tôi nằm mơ thấy kết cục bi thảm trong truyện, nửa đêm giật mình tỉnh dậy, quay lại thấy anh đang nằm bên cạnh, còn hiệu quả hơn so với rắn bò từ trong TV quấn chặt cổ tôi.

Tôi hoảng sợ ngã lộn nhào xuống giường.

Anh ấy thấy tôi hoảng sợ, vội ôm tôi vào lòng dỗ dành.

Ngày hôm sau, liền dọn sang ngủ ở phòng bên cạnh.

Tôi biết anh ấy không ăn được cay, tôi cũng không thể ăn được, nhưng tôi muốn làm khó anh, để anh thả tôi ra, cứ khăng khăng đòi đi lẩu Tứ Xuyên, bắt anh đi ăn cùng tôi. Cuối cùng, cả hai chúng tôi đều biến thành Quan Vũ.

(Quan Vũ, tự Vân Trường, là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, nhưng thất bại của ông là một trong những nguyên nhân dẫn đến thất bại của Lưu Bị nói riêng và nhà Thục Hán nói chung)

Anh vội vàng rót nước vào cốc, nói chuyện: "Kiều Kiều, mặc dù chiêu "giết địch 1000 từ chỉ 800" rất khá, nhưng lần sau đừng có dùng nữa."

Tôi trong lòng thầm mắng anh, nhưng không thể nói lên lời, vội vàng cầm kem lên ăn.

Anh rót xong cốc nước, còn giúp lau khóe miệng đang dính kem.

Khiến nhịp tim tôi ngày càng đập nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc