Cô còn tự hỏi tại sao trong tiểu thuyết, sau khi tai nạn xảy ra, Lục Lệ Hành đã chết. Ấy thế mà từ khi cô tới gần anh thì anh lại sống. Thì ra là do cô cứu anh, thay đổi quỹ đạo vốn có của tiểu thuyết.
Nói như vậy có nghĩa là, những hành động khác thường trước đây của Lục Lệ Hành đều do hệ thống ép?
“Ha ha…”
Cô bật cười, sau đó lại cảm thấy nụ cười này không được thích hợp cho lắm đành ngượng ngùng ngậm miệng, cảm khái nói:
“Em nói mà, anh vô duyên vô cớ bảo em gọi anh là chồng, em còn tưởng đây là một đam mê nho nhỏ của anh, thì ra là vì như vậy. Nếu như anh nói chuyện này từ sớm, em chắc chắn ngày nào cũng gọi anh thật nhiều, chứ không phải là không muốn.”
Nhớ tới quãng thời gian ba tháng ở bên Lục Lệ Hành, nụ cười của Kỷ Khanh Khanh dần biến mất. Cô cúi đầu, ở nơi Lục Lệ Hành không nhìn thấy, cô cười khổ, thấp giọng hỏi:
“Em có thể hỏi anh mấy vấn đề không?”
“Có thể.”
“Trước đây anh đi cùng em tới thành phố điện ảnh để đóng phim, là nhiệm vụ của hệ thống?”
Lục Lệ Hành gật đầu: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt của Kỷ Khanh Khanh như là vừa bừng tỉnh, cô lại cúi đầu, cười một tiếng, hỏi tiếp:
“Tham gia chương trình cũng là nhiệm vụ của hệ thống?”
“Không phải.”
Kỷ Khanh Khanh bỗng ngẩng đầu nhìn anh, hỏi:
“Không phải?”
“Buổi tối cùng em chung chăn chung gối sẽ không bị trừ sinh mệnh, hơn nữa lúc ấy sinh mệnh của anh không đủ.”
Khóe miệng của Kỷ Khanh Khanh hơi hạ xuống, dần mất đi ý cười. Sau đó cô mím môi cười khẽ, ngẩng đầu suy nghĩ một chút, tầm mắt nhìn đến chiếc nhẫn trên ngón tay của mình, cô cẩn thận, lòng mang một tia hy vọng cuối cùng, dò hỏi:
“Vậy màn cầu hôn trong chương trình… Cũng là nhiệm vụ của hệ thống sao?”
“Đúng vậy.”
Kỷ Khanh Khanh ngơ ngẩn nhìn anh, dường như là thất thần trong giây lát. Sau khi hoàn hồn, cô hơi mỉm cười nhìn về phía Lục Lệ Hành, vẻ mặt thản nhiên, giọng điệu bình thường, không nhìn ra chút không ổn nào.
“Thì ra là như vậy, thế mà anh không nói sớm! Anh mà thẳng thắn nói với em từ sớm, em nhất định sẽ phối hợp với anh. Em cũng không phải loại phụ nữ tâm cơ gì cả, chuyện thấy chết không cứu em chắc chắn sẽ không làm. Anh còn cố ý đi cùng em tới thành phố điện ảnh, cùng em than gia chương trình, nhiều ngày như vậy, làm phí hoài thời gian của anh, còn có chiếc nhẫn này nữa.”
Kỷ Khanh Khanh luống cuống chân tay tháo chiếc nhẫn ngọc bích xuống, tay hơi run run, tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng cô thở sâu, nhịn xuống, nói:
“Chiếc nhẫn quý như vậy, không cần thiết, thật sự không cần thiết! Lúc ấy anh dùng một cái lon keo làm nhẫn, em cũng sẽ đồng ý mà…”
Kỷ Khanh Khanh phanh gấp, nhìn về phía anh, xấu hổ cười.
Xấu hổ, quá xấu hổ!
Loại cảm giác này giống như mình đang diễn kịch, còn người khác thì vẫn luôn xem mình diễn, còn chê cười mình.
Nhưng mà, sao cô có thể nghĩ Lục Lệ Hành là người đối với mình là vừa gặp đã yêu được cơ chứ?
Cái gì mà vừa gặp đã yêu? Chẳng qua chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
“Ý em là, nếu anh nói việc này với em sớm hơn, em nhất định sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh, để anh hoàn thành nhiệm vụ.”
Vẻ mặt Kỷ Khanh Khanh thành khẩn nhìn về phía anh, lại lặp lại:
“Thật mà! Sau này nếu Tiểu A lại tuyên bố nhiệm vụ nào đó, anh có thể nói với em, cho dù em ở đâu, em đều sẽ cố gắng hết sức phối hợp với anh.”
Cô cầm chiếc nhẫn ngọc bích kia, vẻ mặt như không có chuyện gì, đưa tới trước mặt Lục Lệ Hành:
“Chiếc nhẫn quý như vậy, em không thể nhận được. Nếu sau này anh gặp được cô gái mà mình thích thật lòng, cô ấy sẽ đau lòng đấy.”
Lục Lệ Hành nhìn chiếc nhẫn ngọc bích, không nhận mà nói:
“Anh tặng cho em thì nó là của em.”
“Sao em có thể nhận chiếc nhẫn quý như vậy? Không thể nhận, không thể nhận… Thật sự không thể nhận!”
Nhìn vẻ mặt của Kỷ Khanh Khanh, anh bỗng hối hận vì nói cho cô biết chân tướng.
Nếu Kỷ Khanh Khanh không biết thì vẫn có thể luôn vui vẻ, anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để đền bù thời gian ba tháng đã lừa gạt cô.
“Thật ra…”
“Anh nói xong nhưng em còn chưa nói xong đâu!”
Kỷ Khanh Khanh cắt lời của Lục Lệ Hành:
“Em nói cho anh biết, thật ra em không phải là Kỷ Khanh Khanh. Có lẽ anh sẽ cảm thấy em đang nói linh tinh, nhưng mà những gì em nói đều là sự thật. Em tới từ một thế giới khác, giống như là xuyên qua ấy. Ngày đầu tiên xuyên vào thì có một hệ thống nói cho em biết rằng anh rất có tiền, hơn nữa còn sắp chết, chỉ cần gả cho anh là em có thể nhận được di sản của anh. Cho nên em đồng ý yêu cầu của ông Lục là gả cho anh, trùng hợp là tên của hệ thống kia của em giống với hệ thống của anh, đều tên là Tiểu A.”
Nói đến đây, Kỷ Khanh Khanh tức giận bất bình, cũng buông lời hứa:
“Quá xấu xa rồi! Đã cho anh cơ hội sống thì cho đi, lại còn gây khó dễ cho anh, để anh làm nhiều chuyện như vậy. Anh yên tâm, sau này nếu nó uy hiếp anh, anh nói cho em, em sẽ giúp anh!”
“Anh xem, nếu chúng ta đã thẳng thắn nói với nahu rồi, vậy thì hôm nay cứ như vậy đi, cái kia… Còn có một chuyệ nữa, trước đây chị Lâm Trăn nói có một kịch bản hai nữ chính, hy vọng em có thể gia, em đã đồng ý rồi.”
Nói xong, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, cằm hơi run, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Em hẹn chị Lâm Trăn buổi chiều sẽ tới đoàn làm phim, có lẽ, có lẽ mấy ngày sẽ không về.”
Nói đến đây, Kỷ Khanh Khanh lại nhớ tới chuyện hệ thống, cô vội vàng nói:
“Nhưng mà anh yên tâm, nếu có nhiệm vụ thì trực tiếp gọi điện thoại cho em, em sẽ lập tức trở về!”
Ánh mắt Lục Lệ Hành vẫn nhìn cô như cũ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tối hôm qua anh nghĩ tới Kỷ Khanh Khanh sẽ có thái độ như thế nào, hoặc là thất vọng, hoặc là khóc lóc, cũng có thể là tát anh một cái rồi nghênh ngang rời đi. Nhưng cho dù kết quả là như thế nào, anh đều có thể đối mặt. Cơ mà Kỷ Khanh Khanh của anh lại dùng nụ cười như không có chuyện gì, dùng miệng lưỡi để an ủi anh, khiến anh chẳng cách nào chấp nhận được.
Anh có thể cảm nhận được, cô đang bảo vệ tôn nghiêm của mình, nhưng chỉ là bên ngoài mà thôi.
Lục Lệ Hành không thể nhịn được nữa, anh nắm lấy tay của Kỷ Khanh Khanh, đè cô lên tường, từ trên cao nhìn xuống, nhìn hàng lông mi run rẩy của cô hơi rũ xuống, tạo tahnfh một cái bóng nhè nhẹ phía bên dưới.
“Anh thừa nhận, lần đầu tiên gặp em, anh đối với em chẳng có bất kỳ thiện cảm nào. Anh cũng thừa nhận, đi thành phố điện ảnh là do hệ thống ép, tham gia chương trình cũng là nhiệm vụ của hệ thống, cầu hôn cũng là yêu cầu của hệ thống. Nhưng mà đó không chỉ là nhiệm vụ của hệ thống! Cho dù từ trước tới nay anh như thế nào, nhưng hiện tại là anh thích em!”
Kỷ Khanh Khanh nâng mi, tránh tiếp xúc bằng ánh mắt với Lục Lệ Hành:
“Nều không… Anh nghĩ kỹ lại đi? Thật ra nghiêm túc mà nói, em và anh mới ở chung với nhau ba tháng. Ba tháng ngắn ngủi, em cảm thấy, có lẽ anh đối với em chỉ là thói quen mà thôi, chứ không phải thật sự là thích?”
“Anh chắc chắn, anh thích em, hiện tại anh thích em!”
Nghe được giọng điệu chắc chắn của Lục Lệ Hành, trong lòng Kỷ Khanh Khanh có chút khổ sở, có chút chua xót, chỉ duy vui vẻ là không có.
Cô biết mình không nên tức giận. Mục đích ban đầu khi cô tiếp cận Lục Lệ Hành cũng không thuần khiết, vậy thì tại sao cô lại yêu cầu Lục Lệ Hành là thuần khiết, thật lòng ngay từ đầu?
Bây giờ có thể nói cho cô biết sự thật, không phải là rất tốt sao?
Mày còn muốn cưỡng cầu cái gì nữa?
Cô gắng sức đè ép cảm xúc chua xót ở sống mũi, cắn môi, nở nụ cười trừ, cố gắng để dáng vẻ chật vật của mình không bịa nh nhìn thấy, nói:
“Anh có thể cho em chút thời gian không? Bây giờ em rất vội…”
Vừa dứt lời, tiếng điện thoại vang lên.
Kỷ Khanh Khanh như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhận máy, nghe xong thì trả lời hai tiếng, sau đó nói với Lục Lệ Hành:
“Em không còn kịp nữa rồi, bây giờ phải tới đoàn làm phim, chuyện này có thể chờ em trở về rồi nói, được không?”
Lục Lệ Hành nhìn cô, không muốn trả lời.
Anh biết đây là lý do của Kỷ Khanh Khanh, nhưng ngoài trừ nói “hiện tại anh thích em”, thì anh chẳng thể nói lời nào khác.
Thấy thái độ từ chối của Lục Lệ Hành, Kỷ Khanh Khanh thở sâu, đi vòng qua cánh tay của anh.
Cô ổn định lại giọng nói của mình, không để cho mình nói quá khó nghe:
“Nếu anh có việc gì thì gọi điện cho em, em sẽ lập tức tới đây.”
Nói xong, cô không dám ở lại thêm một phút nào nữa, không cầm theo bất cứ thứ gì, chỉ cầm theo điện thoại, kéo cửa phòng rồi nhanh chân rời đi.
Gặp được ông nội Lục ở dưới lầu, Kỷ Khanh Khanh sửng sốt, cô nghiêng người cúi đầu, che giấu cảm xúc của mình, nói mình phải tới phim trường. Có lẽ ông nội Lục đã nhìn ra gì đó, hoặc cũng có thể là không thấy gì, nhưng ông không nói gì cả, chỉ bảo tài xế chuẩn bị xe, đưa cô đi.
Kỷ Khanh Khanh cười nói cảm ơn rồi lên xe.
“Cô chủ, chúng ta đi đâu?”
Thật lâu không nghe được câu trả lời, tài xế nhìn vào gương chiếu hậu.
Hai mắt Kỷ Khanh Khanh đỏ bừng, cả người run rẩy, nước mắt rơi như mưa. Vì áp chế tiếng khóc của mình mà cắn chặt bàn tay của mình.