"Cả chú rể cũng không được cướp!" - Đường Hoan nhanh chóng bổ sung.
Cô khiến Tiêu Liệt tức đến mức muốn cậy đầu cô ra xem rốt cuộc thì cô đang nghĩ cái gì.
Nháy mắt đã tới ngày thành hôn của Trình Ánh và Lâm Dĩ Nhu.
"Tục ngữ có câu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
"Tục ngữ nói thật hay, thiên hạ nơi nào không cỏ lạ, cớ gì nhớ mãi một cành hoa."
"Lại có một câu tục ngữ nói thế này, làm người không nên treo cổ mãi trên một thân cây. Ít nhất cũng phải chọn thêm vài thân cây khác, xem thắt cổ ở cây nào thì đẹp nhất."
Lý Hàng đang lái xe, hai tay nắm chặt vô-lăng, nghẹn cười tới mức gân xanh trên thái dương giật liên hồi.
Đường Hoan sợ Tiêu Liệt sẽ suy nghĩ cực đoan, gây ra chuyện mất mặt ở hôn lễ, vì thế nói bóng nói gió, vắt hết đầu óc để tẩy não anh.
Tiêu Liệt cúi đầu, tập trung xem tài liệu để trên đùi... Nếu bỏ qua bàn tay đang nắm chặt thành quyền của anh thì đúng là đang tập trung thật.
"Ý tứ ẩn sau những câu tục ngữ đó là, nếu anh thích một ai, thích đến mức không thể tự chủ được, nhưng, người ta chỉ xem anh như lốp xe dự phòng, anh phải học cách đưa mắt nhìn xa hơn, xem xem còn ai khác có thể khiến anh yêu nữa không."
"Còn nếu "không phải cô ta, không được" thì anh phải học cách nhẫn nhịn, sau đó chơi chết tình địch đã cướp cô ta, rồi mới "ôm người đẹp" về. Nhớ kỹ, tình địch phải thật sự ngã không thể đứng dậy nổi mới được cướp người. Nếu không, có khi người ta sẽ trong ngoài phối hợp, giết chết anh đấy."
Đường Hoan cẩn thận nhắc nhở Tiêu Liệt về ý thức an toàn.
Tiêu Liệt không thể nhịn nổi nữa, móc từ trong túi một hộp chocolate, lấy ra một viên rồi bóc vỏ, nhét vào miệng Đường Hoan.
Đầu ngón tay chạm vào cái lưỡi mềm mại của cô, Tiêu Liệt cảm thấy như có một ngọn lửa đang bùng cháy, anh nhanh chóng thu tay về, trên mặt lại không có bất cứ biểu cảm nào khác thường.
Đường Hoan không hiểu gì là lãng mạn, cô nhanh chóng lấy khăn giấy ra rồi nhè chocolate vào, sau đó, nhìn Tiêu Liệt đầy kinh hãi: "Anh đi WC xong đã rửa tay chưa?"
Ngọn lửa đang bùng cháy ở đầu ngón tay Tiêu Liệt bị hất một chậu nước đá, phát ra những tiếng xèo xèo.
Anh hít sâu một hơi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng!"
Đang lái xe, thư ký Lý còn có thể làm gì?
Hắn cũng vô cùng tuyệt vọng!
Hắn thật sự muốn cười đến mức hụt hơi nhưng vì bát cơm của mình, vì giữ lại chút sĩ diện cho boss, hắn chỉ có thể chịu đựng.
Trời ạ!
Sao lại có một người phụ nữ quỷ súc như thế.
Bảo sao boss thường xuyên tức đến mức xì khói đầu, sau đó bại trận trở về, tất cả là vì tiểu Lâm tiểu thư quá quỷ súc!
Đằng ấy sẽ vĩnh viễn không biết cô sẽ nói gì tiếp theo, cũng không biết cô sẽ làm ra bao nhiêu hành động ngoài dự đoán của mọi người.
Xe nhanh chóng đến hội trường hôn lễ.
Cha Lâm và mẹ Lâm đứng đón khách ở cửa khách sạn.
Khi nhìn thấy Đường Hoan, mẹ Lâm suy sụp, thấy Tiêu Liệt đi sau Đường Hoan, càng thêm suy sụp hơn.
Mẹ Lâm túm cổ tay Đường Hoan, kéo cô sang một bên, thấp giọng trách móc: "Không phải mẹ đã bảo con đừng đến rồi à? Sao con còn mang theo Tiêu Liệt tới?"
"Anh ta muốn tới, con ngăn được chắc?" - Cổ tay hơi đau nhức khiến Đường Hoan muốn giật về.
Rõ ràng là mẹ Lâm không ý thức được lực tay của mình mạnh đến mức nào. Bà ta cau mày, ghét bỏ nói: "Con xem, con được cái tích sự gì! Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong! Từ bé đến lớn, con chẳng có chút tiền đồ nào! Học tập không giỏi, tính tình chẳng ra gì, sức khỏe lại kém, đã vậy còn nói mãi không chịu sửa!"