NỮ PHỤ TỎ VẺ RẤT VÔ TỘI


Dịch: Nhị GiaKiếm Thương nhăn nhíu mày, có chút không rõ ràng cho lắm.

Hắn đã từng gặp một người tu luyện phật tu trong một lần đi rèn luyện bên ngoài, hắn biết về Tịnh Tâm U Liên cũng là từ chỗ của người đó.

Vật này phát sinh từ đại chiến thượng cổ, sớm đã biến mất trong dòng sông lịch sử, phật tông một mực tìm kiếm, nhưng lại không ngờ nó lại ở trong Linh Hư bí cảnh.

"Lấy nó ra cho ta xem đi.

" Kiếm Thương nghiêm túc nhìn Chỉ Dao.

Cảm nhận được sự nghiêm túc của sư phụ, Chỉ Dao cũng trở nên lo lắng, lấy Tịnh Tâm U Liên ra khỏi thức hải.

Ngay lập tức, toàn bộ đại điện được bao phủ trong ánh sáng trắng ấm áp.


Kiếm Thương và Lạc Xuyên cả kinh, họ thực sự cảm thấy nghiệp chướng trong cơ thể mình đang dần tiêu tan.

Kiếm tu, trên tay nhất định dính máu, nghiệp chướng quấn thân, lúc phi thăng độ kiếp lôi kiếp sẽ tàn nhẫn hơn so với người tu luyện pháp tu.

Thật không ngờ thứ này lại có thể tiêu trừ nghiệp chướng, thật là nghịch thiên.

Kiếm Thương nhìn thấy vẻ mặt không biết gì của tiểu đồ đệ trước mặt mình, không khỏi thở dài.

Nha đầu này mới tu luyện không lâu, nghiệp chướng trên người rất nông cạn, nhất định không cảm nhận được.

"Sư phụ đồ đệ ba người chúng ta biết là đủ rồi, về sau không được tùy ý cho người khác xem!"Kiếm Thương vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói với Chỉ Dao: "Vật này biến mất sau trận đại chiến thượng cổ.

Hàng trăm vạn năm qua, phật tông đã dày công tìm kiếm vật này.

Người tu phật tuy chú trọng công đức, thế nhưng ngươi phải biết, nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma.

""Đệ tử đã biết!" Chỉ Dao ghi nhớ lời của sư phụ trong lòng, sau đó thu hồi Tịnh Tâm U Liên lại.

Kiến Thương nhìn tiểu đồ đệ của mình, càng nhìn càng hài lòng, khí vận và cố gắng cũng không thiếu, hơn nữa còn có một tấm lòng nhân hậu hiếm thấy ở tu sĩ.

"Được rồi, gần đây vi sư có một người bạn tới viếng thăm, các ngươi trước lui xuống đi.

" Kiếm Thương nghĩ đến bản lĩnh của bạn cũ, lại nói thêm: "Đến lúc đó để các ngươi đến gặp một chút!""Đệ tử tuân mệnh!" Hai người chắp tay hành lễ, sau đó lui ra ngoài.

"Sư huynh, sư muội lần này có một đồ vật, thích hợp cho sư huynh!" Chỉ Dao đi ra đại điện, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc, đưa cho Lạc Xuyên.


Lạc Xuyên cau mày, có chút kinh ngạc, cầm lấy hộp ngọc, mở ra xem, phát hiện bên trong là một gốc Ngưng Thần ngàn năm tuổi.

Chỉ Dao ngượng ngùng gãi đầu, lên tiếng nói: "Đây cũng là ta phát hiện được ở trong bí cảnh.

Ngưng Thần vừa vặn phù hợp với sư huynh Nguyên Anh kỳ sử dụng.

Đáng tiếc là ta chưa gặp được thứ gì có thể tặng cho sư phụ.

" Chỉ Dao uể oải suy nghĩ, sư phụ và sư huynh chuẩn bị cho mình nhiều thứ như vậy, nhưng nàng lại không thể hoàn trả thật tốt.

Lạc Xuyên nhìn Ngưng Thần trên tay, rồi nhìn Chỉ Dao, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng, khóe môi cong lên, nhàn nhạt cười.

Sau đó vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Chỉ Dao, thấy sờ rất thích nên lại xoa một lần nữa.

Chỉ Dao nhìn thấy Lạc Xuyên lại cười, bị nụ cười kia làm cho lóa mắt, thầm thở dài than yêu nghiệt.


"Ta rất thích!" Lạc Xuyên nói: "Trở về nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đi Kiếm Ý Động nhìn một chút!" Sư muội căn cơ đã ổn định, không cần bế quan thêm nữa, Kiếm Ý Động phù hợp với nàng hơn.

Chỉ Dao gật đầu, nàng cũng đang có ý định này.

Hai người nói xong, mỗi người trở về đỉnh núi của mình.

Mãi đến khi hai người rời đi, Kiếm Thương mới thu hồi thần thức, trong lòng một mảnh thoả mãn.

Chính mình không có uổng phí yêu thương tiểu nha đầu này, còn biết tặng lễ vật cho mình, so với tiểu tử thúi kia mạnh hơn nhiều.

Con gái nhỏ chính là tri kỷ a!Cũng không biết lúc nào bạn tốt của ta tới, đến lúc đó để hắn nhìn kỹ hai đồ đệ của ta đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc