NỮ THẦN BÓNG TỐI CỦA CHỢ ĐÊM

Khi Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu ra khỏi tòa nhà, thì anh Phan và Tôn Húc Xuyên vẫn đang đợi bên ngoài, hơn nữa nhìn tư thế, như thể nếu hai người họ ra muộn thêm một chút thì cả hai sẽ xông vào vậy.

“Anh Sấm, chị Miêu Miêu, cuối cùng hai người cũng ra rồi!” Tôn Húc Xuyên đã mở quay video trên điện thoại, lúc này thấy hai người bình an ra ngoài, mới khóa màn hình lại: “Bọn họ không làm gì anh chị chứ?”

Điền Miêu Miêu lắc đầu, nói với anh ta: “Chỉ nói chuyện mời tôi làm người đại diện, là kiểu trả tiền thôi.”

Tôn Húc Xuyên: “…”

Chỉ có anh ta là tính toán sai thôi!

“Không sao là tốt rồi, chị Trương đã về trước đi làm, chúng ta cũng đi thôi.” Anh Phan lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần mọi người đều ổn, đó là điều tốt nhất.

Lăng Sấm gật đầu, rồi cùng về với bọn họ: “Tới đây, tôi sẽ nói cặn kẽ nội dung của cuộc họp hôm nay cho mọi người, Trương tổng tương đối có thành ý, cho chúng ta khá nhiều ưu đãi.”

Anh Phan nói: “Vừa rồi chị Trương cũng đã nói với bọn tôi, xem ra lần này chợ đêm cổng Bắc có thể thực sự cải tạo thật tốt rồi.”

Tuy rằng nhóm của Trương Yến còn trẻ, nhưng người nào người nấy đều tài giỏi, cộng thêm tài chính của họ hùng hậu, nên tiến trình cải tạo chợ đêm cổng Bắc sẽ rất nhanh. Sau khi có văn bản chính thức, thì công trường sẽ bắt đầu được bao vây, vì để không ảnh hưởng đến các chủ quầy bày bán hàng bình thường, công trình chỉ làm việc ban ngày, sáu giờ tối là nghỉ.

Phạm vi của giai đoạn một không lớn, thời gian cũng ngắn nhất, nhưng vì là cổng chính của chợ đêm cổng Bắc, nên cũng dồn không ít tâm tư vào khâu thiết kế. Ngoài quy hoạch vị trí quầy hàng cũng các gian gian hàng của chợ đêm ra, thì ở giai đoạn một sẽ xây dựng khá nhiều cảnh quan. Trước đó, Điền Miêu Miêu đã xem bản đồ hiệu quả trong cuộc họp dự án, nên vô cùng hy vọng rằng có thể thực sự xây dựng được dáng vẻ đó.

“Quả nhiên gian hàng của chợ đêm đúng như em nghĩ, diện tích đều không lớn, có thể phải làm thông hai gian mới đủ.” Từ sau khi trở về từ cuộc họp dự án, Điền Miêu Miêu đã luôn cân nhắc đến chuyện gian hàng. Tuy rằng giai đoạn một sẽ xây dựng nơi chuyên cung cấp cho mọi người ngồi ăn uống, nhưng khi đồ nướng của bọn cô được mang lên bàn, sẽ dùng một chiếc bếp nhỏ tiếp tục nướng, đề phòng đồ nướng bị nguội, vì vậy vẫn nên ăn ở chính cửa tiệm của mình sẽ tiện hơn. 

Lăng Sấm nói: “Ừm, vậy thuê hai gian, dù sao thì ngoài tiền ở món quỹ của em ra, thì Trang Yến còn trả cho em một khoản phí đại diện, nên về mặt tiền nong sẽ không thành vấn đề.”

Anh nhắc đến phí đại diện, Điền Miêu Miêu mới nhớ ra hợp đồng của mình vẫn đang ở chỗ Tần Ngạn: “À đúng rồi, Luật sư Tần xem hợp đồng thế nào rồi? Chúng ta còn phải trả lời lại trợ lý Mạnh.”

Lăng Sấm đáp: “Hôm nay anh mới hỏi cậu ta, cậu ta nó đã đọc xong rồi, không có vấn đề gì.”

Bình thường trong tay Tần Ngạn có rất nhiều vụ án, đọc hợp đồng giúp Điền Miêu Miêu cũng là bớt chút thời gian giúp đỡ miễn phí. Điền Miêu Miêu nghe Lăng Sấm nói vậy, cũng đã yên tâm: “Vậy thì tốt rồi, vậy em hẹn thời gian ký hợp đồng với trợ lý Mạnh nhé?”

“Được.”

Lăng Sấm và trợ lý Mạnh hẹn ngày hôm sao ký hợp đồng tại công ty, anh cũng đi cùng Điền Miêu Miêu. Đi theo thư ký vào tòa nhà Trang Thị, Điền Miêu Miêu nhỏ giọng nói với Lăng Sấm bên cạnh: “Có phải trước đây anh cũng từng làm việc tại nơi như thế này không? Quá hoành tráng.”

Lăng Sấm thấp giọng cười một tiếng, nói với cô: “Ở Phố Wall rất ít công ty lớn thế này, đại đa số đều là loại trung bình, nhỏ. Như cơ cấu lần trước bán khống Tập đoàn Hoành Thái, thì cả công ty cộng lại có không đến mười người, nhưng tiếng tăm và quy mô trong ngành lại ngược lại hoàn toàn.”

Điền Miêu Miêu chớp chớp mắt, hỏi anh: “Vậy công ty trước đây của anh thì sao?”

“Lớn hơn một chút, nhưng không thể so sánh với quy mô của Tập đoàn Trang Thị.”

Hai người đang nói thì đi đến một phòng họp nhỏ, trợ lý Mạnh đã ở bên trong đợi họ, đến cà phê cũng rót giúp họ rồi. Điền Miêu Miêu không khỏi cảm thán trong lòng, không hổ là trợ lý đặc biệt bên cạnh Trang tổng, đúng là chu đáo về mọi mặt.

Cô ký xong hợp đồng, đang chuẩn bị rời đi cùng Lăng Sấm thì lần này trợ lý Mạnh lại gọi Lăng Sấm lại: “Anh Lăng, có thể xin anh thêm mười phút không? Trang tổng của chúng tôi muốn gặp anh.”

Lăng Sấm dừng bước chân, nhìn trợ lý Mạnh, hỏi: “Trang tổng tìm tôi có việc gì vậy?”

“Việc này ngài ấy cũng không nói với tôi, anh gặp ngài ấy là rõ ngay thôi ạ.”

Trợ lý Mạnh không nói, Lăng Sấm cân nhắc một chút rồi nói với Điền Miêu Miêu bên cạnh: “Vậy em đợi anh một lúc nhé?”

“Được, anh đi đi.” Điền Miêu Miêu nhìn anh và trợ lý Mạnh bước ra ngoài, rồi lại ngồi xuống ghế. Thư ký mang vào cho cô một phần trái cây, Điền Miêu Miêu nói cảm ơn cô ta, sau đó vừa ăn vừa đợi Lăng Sấm quay lại.

Trợ lý Mạnh đưa Lăng Sấm đến phòng làm việc của Trang Yến, anh ta giơ tay gõ cửa hai lần, rồi nói với người bên trong: “Trang tổng, anh Lăng đến rồi ạ.”

“Vào đi.” Giọng của Trang Yến từ bên trong truyền đến, trợ lý Mạnh đẩy cửa, mời Lăng Sấm đi vào.

Văn phòng của Trang Yến rất rộng, Lăng Sấm đi thẳng đến trước bàn làm việc của anh ta, nhìn người đàn ông ngồi trên chiếc ghế ông chủ: “Trang tổng tìm tôi có chuyện gì thế?”

Trang Yến mỉm cười, rồi đưa bản hợp đồng trên bàn tới: “Không biết anh Lăng có hứng thú đến làm việc tại chỗ tôi không?”

Lăng Sấm cúi đầu nhìn bản hợp đồng trên bàn, nhưng không cầm: “Tại sao Trang tổng lại nghĩ đến việc tìm tôi vậy?”

Trang Yến hơi nhếch đuôi mày, nhìn anh, nói: “Tôi đã tìm hiểu rất rõ chuyện trước đây của anh tại Phố Wall, kể cả việc bán khống Tập đoàn Hoành Thái lần trước, cũng là bút tích của anh phải không?”

Lăng Sấm không lên tiếng, Trang Yến lại tiếp tục nói: “Tôi rất thích người có tài, đoàn thể tinh anh của tôi cũng cần người như anh. Anh có thể đọc hợp đồng, đãi ngộ sẽ không làm anh thất vọng đâu.”

Lăng Sấm vẫn không di chuyển, như thể đang do dự điều gì đó, Trang Yến cũng không thúc giục, chỉ lên tiếng: “Tôi biết với năng lực của anh, thì có thể anh không thiếu tiền, nhưng tương lai anh kết hôn rồi, có con cái, chắc chắn cũng dành cho họ cuộc sống tốt hơn nữa phải không?”

Lăng Sấm biết quả thực bản thân không thể bán cơm chiên ở chợ đêm cổng Bắc mãi, mà đối với bất cứ ai mà nói thì Tập đoàn Trang Thị đều là một lựa chọn tràn ngập mê hoặc. Anh cầm hợp đồng lên xem, đãi ngộ mà Trang Yến đưa ra cho anh rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả khi anh còn ở nước ngoài. Anh cũng đã nghe về đoàn đội giỏi giang của Trang Yến, tuy rằng nhóm của họ không nhiều người, nhưng ai nấy đều tài giỏi một như mười, nói bọn họ là trung tâm của Trang Thị cũng không quá.

“Điều kiện của Trang tổng đúng là khiến người ta động lòng, nhưng có một điểm tôi buộc phải nói trước với anh, tôi không chấp nhận việc đi công tác quá dài ngày.” Cũng như Trang Yến điều tra về anh, thì Lăng Sấm cũng hoàn toàn nắm rõ động thái một năm gần đây của Trang Yến. Trước khi thu mua Tập đoàn Mậu Cảnh, anh ta và nhóm của mình luôn ở nước ngoài đàm phán hợp đồng, mỗi lần ở lại ít nhất một tháng.

Dường như Trang Yến không ngờ anh lại nói vậy, hiếm lắm mới có chút bất ngờ. Lăng Sấm nói với anh ta: “Như anh nói đấy, sau này tôi sẽ kết hôn.”

Trang Yến sững sờ một lát, sau đó hứng thú bật cười một tiếng: “Anh nói đến Điền Miêu Miêu phải không? Tôi đã gặp cô ấy, trông cô ấy không có vẻ là người phụ thuộc quá vào anh.”

Lăng Sấm: “Không phải cô ấy phụ thuộc tôi, mà là tôi không thể rời xa cô ấy.”

Trang Yến: “…”

“Sau này Trang tổng và cô Bạch kết hôn, anh cũng có thể chấp nhận được việc cách xa cô ấy trong thời gian dài sao?”

“…” Trang Yến trầm mặc một hồi, rồi nhìn anh, nói: “Đi công tác là việc không thể tránh khỏi, thời gian dài mà anh nói là bao lâu?”

Lăng Sấm cân nhắc một lúc, mới lên tiếng: “Nhiều nhất là nửa tháng.”

“Được, có thể thương lượng.”

“Phải được viết vào hợp đồng.”

“…” Anh ta cũng đâu phải là không có anh thì không được.

Trang Yến nhìn Lăng Sấm chằm chằm  một lúc, cuối cùng vẫn nhượng bộ một bước: “Được.”

Vì hợp đồng cần sửa, nên hai người đã hẹn sẽ ký hợp đồng sau, tuy rằng Trang Yến đã đồng ý với yêu cầu của Lăng Sấm, nhưng cũng đưa thêm điều kiện bổ sung, đại khái là trong khi không thể đi công tác thời gian quá nửa tháng, vậy Lăng Sấm cần phải hoàn thành trước công việc mà công ty giao cho.

Sau khi Lăng Sấm rời đi, Trang Yến gọi Mạnh Hi tới, bảo anh ta tìm pháp vụ sửa hợp đồng, cuối cùng còn dặn dò một câu: “Sau này công ty tuyển người, phải thêm vào một điều kiện, không được yêu đương mù quáng.”

Mạnh Hi: “…”

Không phải chứ, vậy Trang tổng, anh có thể là người đầu tiên bị đuổi việc đó!

Trong lúc Điền Miêu Miêu đang chơi game ở phòng họp, thì cuối cùng Lăng Sấm cũng quay lại. Thấy Lăng Sấm, Điền Miêu Miêu đứng dậy khỏi ghế, hỏi anh: “Trang tổng tìm anh có chuyện gì thế?”

Lăng Sấm thấy dáng vẻ của cô như vậy, bèn cố ý chọc cô: “Em nghĩ sẽ là việc gì?”

Điền Miêu Miêu nhìn anh hai cái, rồi thăm dò: “Không phải là “thu mua” riêng anh đó chứ?”

Lăng Sấm ngẫm nghĩ, nhưng không phủ nhận: “Nói vậy cũng không sai.”

Vốn dĩ Điền Miêu Miêu chỉ thuận miệng nói vậy, nào ngờ Lăng Sấm lại thừa nhận, khiến cô nhất thời choáng váng: “Cái gì, anh bị “mua” thật rồi à?”

Lăng Sấm mỉm cười nhìn cô: “Anh ta muốn anh đến công ty anh ta làm việc, đây có được tính là “mua” không?”

Điền Miêu Miêu hoàn hồn, hiểu ra anh đang chơi đểu mình: “Lăng Sấm!”

“Anh sai rồi, anh sai rồi.” Lăng Sấm nắm tay cô, tốc độ nhận lỗi rất nhanh. 

Điền Miêu Miêu hừ một tiếng, hỏi anh: “Trang tổng mời anh đến chỗ anh ta làm việc thật sao?”

“Ừm.” 

“Vậy anh đồng ý chưa?”

“Anh phải cân nhắc xem sao.”

“…” Không hổ là anh.

Anh dắt Điền Miêu Miêu ra khỏi phòng họp, rồi nghiêng đầu hỏi cô: “Em có muốn anh nhận không?”

Điền Miêu Miêu nói: “Em muốn hay không không quan trọng, ý kiến của anh mới quan trọng.”

Lăng Sấm nói: “Nhưng đối với anh, thì suy nghĩ của em cũng rất quan trọng.”

Điền Miêu Miêu nhìn anh, ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Em hy vọng anh làm những việc mà anh thấy thích.”

Lăng Sấm sững sờ, sau đó kìm không được phải bật cười: “Sao em giống hệt ba mẹ anh vậy?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Lăng Sấm lại nắm tay cô chặt hơn một chút, rồi nói: “Trước đây anh đến chợ đêm cổng Bắc bán cơm chiên, bọn họ cũng nói như vậy.”

“… Điều này chứng tỏ bọn em là anh hùng tương đồng ý kiến!”

Lăng Sấm lại cười, anh nhìn cô, nói: “Tuy nhiên nhắc đến chuyện này, anh lại nhớ ra trước đây mẹ anh luôn muốn gặp em, hay là em bớt chút thời gian đến nhà anh ăn bữa cơm nhé!”

Điền Miêu Miêu không ngờ nội dung câu chuyện lại đi xa đến vậy, vừa rồi còn đang nói đến chuyện công việc của Lăng Sấm, thoắt cái lại đổi thành gặp phụ huynh rồi: “Anh đến nhà ba mẹ sao?”

“Ừm, bọn họ cằn nhằn lâu quá rồi!”

Điền Miêu Miêu nhớ đến việc mẹ mình và Điền Đậu Đậu đều đã gặp Lăng Sấm, nhưng cô vẫn chưa gặp người nhà của anh, hình như đúng là vẫn nên gặp một chút.

“Vậy, anh hẹn chú và dì đi, em thế nào cũng được.”

Lăng Sấm thấy dáng vẻ dường như có chút căng thẳng của cô, thì vô thức nhẹ giọng an ủi: “Em yên tâm, ba mẹ anh rất dễ sống, bọn họ chấp nhận cả việc anh đi bán cơm chiên, thì chắc chắn sẽ thích em.”

“…” Tuy rằng Điền Miêu Miêu cảm thấy hai việc này chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng vẫn yên tâm một cách khó hiểu: “Vậy chú dì thích gì? Để em chuẩn bị quà trước cho hai người họ.”

Lăng Sấm đáp: “So với việc nhận bất cứ món quà nào, thì bọn họ sẽ vui hơn khi được gặp em.”

“Nhưng em cũng đâu thể đến tay không?”

Lăng Sấm nhìn cô, khẽ cong môi: “Nếu em thấy ngại, thì quà cáp cứ để anh chuẩn bị.”

Bình luận

Truyện đang đọc