NỮ THẦN HOTSEARCH

“Ba.” Kiều Tinh Lâm nhíu mày.

“Sao hả? Con không nói được? Vậy để ba đi nói với nó.” Kiều Chấn Hưng nhấc chân muốn đi, Kiều Tinh Lâm liền kéo tay ông ấy lại: “Con không có ý đó. Vẫn nên để con nói thì hơn.”

Kiều Chấn Hưng lúc này mới từ bỏ, Kiều Tinh Lâm đi đến phòng khách, bà Tống lúc này đã kéo tay Lâm Thâm ngồi xuống, nói chuyện vô cùng thân thiết, hoàn toàn là một cảnh tượng trái ngược. Hạ Đan đứng bên cạnh âm thầm cảm khái, cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Câu này quả nhiên là không sai.

“Lâm Thâm, ba mẹ em tới là muốn ở lại đây. Anh dọn dẹp đồ đạc một chút rồi chuyển về trước đi.”

Lâm Thâm cũng không nói gì, anh đứng dậy đi thu dọn đồ đạc.

Kiều Chấn Hưng mặt mũi u ám ngồi xuống cạnh vợ mình.

“Ông nhìn lại con người ông xem, đi đến đâu cũng là cái bộ dạng quái quỷ này. Ai không biết còn tưởng là ông có thù với con gái ruột của mình đấy. Lâm Thâm là một đứa trẻ tốt. Giống hệt như trước đây, vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép.”

Kiều Chấn Hưng hừ một tiếng. Đàn ông tốt thật sự thì có thể tùy tiện đến ở nhà một cô gái sao? Lúc ông ấy còn trẻ, yêu đương với Tống Tú Anh, ngay cả nắm tay cũng phải chờ đến nửa năm sau. Xã hội ngày nay đúng là quá xốc nổi rồi, rất nhiều người trẻ đều cởi mở một cách quá đáng, sớm đã không còn chút ranh giới nào nữa rồi.

Đương nhiên, những lời này ông không thể nói thẳng ra. Một là Hạ Đan vẫn còn đang ở đây, hai là chuyện nam nữ trước giờ không thể đến từ một phía. Lâm Thâm có vấn đề, con gái của mình cũng có vấn đề. Ông ấy cũng không có tư cách gì để đứng ra chỉ trích.

“Sao ông lại quái gở như thế chứ? Nói muốn đến thăm con gái là ông, nhìn thấy con gái và bạn trai nó sắc mặt sa sầm lại cũng là ông. Tôi thấy ông sớm muộn gì cũng khiến nó bị bạn bè xa lánh mới cam tâm.” Bà Tống lầm bầm nói mấy câu. Đến giờ bà cũng không hiểu nổi tư tưởng của ông Kiều, tuổi tác càng lớn càng không thể nói chuyện. Nghĩ lại, đã qua vài chục năm vậy rồi, bà cố gắng làm bạn với ông vậy.

Đây có lẽ là ý nghĩ tự cảm thấy hôn nhân không hạnh phúc của đa số những người đến tuổi trung niên.

Kiều Tinh Lâm và Hạ Đan nói với ba mẹ một tiếng rồi cùng Lâm Thâm vào phòng ngủ.

Lâm Thâm lấy một cái túi màu đen ra, nhanh nhẹn xếp đồ vào trong đó. Thực ra đồ đạc của anh cũng không có bao nhiêu, cơ bản đều là đồ mà tối qua An Hoa mua giúp ở gần đây.

“Xin lỗi anh, ba mẹ em đột nhiên đến, chỉ có thể để anh chịu thiệt thòi.” Kiều Tinh Lâm vẫn luôn cảm thấy cứ trực tiếp đuổi anh ra ngoài như vậy rất không tốt, nhưng tính cách của cha cô cô hiểu. Không chiều theo ý ông, không chừng ông ấy và Lâm Thâm sẽ xảy ra xung đột. Hơn nữa, cô cũng hiểu được, nguyên nhân sâu xa trong đó là vì ông Kiều trước giờ không thích đám công tử bột. Có lẽ vì lăn lộn trong giới luật sư kiện cáo lâu năm, làm nhiều nhìn cũng nhiều. Lần trước cô gọi điện nhờ ông Kiều ra mặt, cũng không biết ông ấy nói chuyện với Lâm Thế Hằng thế nào. Có lẽ hai ông đã tranh cãi kịch liệt, cuộc nói chuyện đó thất bại rồi.

Nếu không, sao ông Kiều lại đột nhiên có lòng tốt chạy đến thăm cô?

“Đây cũng không được coi là thiệt thòi gì, đừng để ý.” Giọng nói Lâm Thâm bình tĩnh.

Thành thật mà nói, cha mẹ vợ tương lai đột nhiên đánh đến cửa cũng đã làm loạn kế hoạch ban đầu của anh. Anh vốn định bàn bạc với Hạ Đan và Chu Lập Quần một chút, thứ bảy sẽ cầu hôn Kiều Tinh Lâm. Trước đây anh từng xem qua rất nhiều phỏng vấn của cô, cô đã nói qua không chỉ một lần rằng mình không thích những nghi thức quá long trọng. Cô vẫn luôn tiết lộ trước cái nhìn và ánh đèn của công chúng, vào khoảnh khắc quan trọng nhất của đời người, ngược lại, cô chỉ muốn yên lặng, cùng với vài ba người bạn, người thân tại đó là được rồi.

Vì vậy, Lâm Thâm mới quyết định sẽ cầu hôn vào thứ bảy.

Nhưng bây giờ, ba mẹ Kiều đến rồi, kế hoạch có thể sẽ thay đổi.

Lâm Thâm nhanh nhẹn thu dọn xong đồ đạc còn đem túi rác trong phòng vứt đi. Kiều Tinh Lâm nói với anh: “Để em đưa anh xuống.”

“Không cần đâu. Hai bác vừa mới đến, em ở cùng họ đi.” Lâm Thâm nắm lấy tay Kiều Tinh Lâm, đi tới phòng khách, nói với Kiều Chấn Hưng cùng bà Tống: “Cô, chú, hai người ngồi thong thả ạ, cháu đi đây.”

Kiều Chấn Hưng “ừ” một tiếng. Ngược lại, bà Tống đứng lên, ân cần tiễn anh ra đến cửa: “Thật ngại quá, cô chú đột nhiên tới, còn bắt cháu phải chuyển đi. Khi nào rảnh đến chơi nhé, cô sẽ nấu cơm cho cháu.”

Lâm Thâm gật đầu, mỉm cười: “Nhất định rồi ạ.”

Hạ Đan thực ra cũng có chút sợ Kiều Chấn Hưng. Trong ký ức tuổi thơ của cô ấy, ấn tượng sâu sắc nhất là có một lần tan học, cô đi qua sân nhà Kiều Tinh Lâm thấy ba Kiều đang cãi nhau với người ta, nói có sách mách có chứng, vô cùng thông thạo rõ ràng. Cả con phố đều có thể nghe thấy vậy nên không có ai dám đụng vào người nhà họ Kiều.

“Cô, chú. Cháu cũng về đây.” Hạ Đan đi lấy túi, cùng đi với Lâm Thâm. Lúc nãy bọn họ đang bàn bạc được một nửa thì đột nhiên bị cắt ngang, lần này thực sự có thể hoàn toàn tránh được Kiều Tinh Lâm rồi.

“Cũng được, Đan Đan, lần sau cùng với Lâm Thâm đến chơi nhé!” Bà Tống mọi mặt đều lo chu toàn.

Kiều Tinh Lâm tiễn hai người họ đến trước thang máy, vẫy vẫy tay xong cô mới quay lại nhà mình. Kiều Chấn Hưng đã đeo kính lên, ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại. Mỗi ngày ông đều xem rất nhiều tin tức, vòng bạn bè cùng với wechat. Đương nhiên, phần lớn đều liên quan đến nghề nghiệp của ông.

“Ông xem, Lâm Thâm thật là tốt, rất thương Tinh Nhi nhà chúng ta, nấu cơm rửa bát đều là một tay tự làm hết.” Bà Tống vô cùng vừa ý Lâm Thâm, dù sao thì cái nhìn đầu tiên đã nhìn thấy con rể đang rửa bát trong nhà bếp, điểm ấn tượng cũng tăng lên mười phần.

“Chẳng qua chỉ là rửa bát, sao bà biết đồ ăn là do nó làm?”

“Tay nghề của con gái ông và Hạ Đan tôi còn không biết sao? Hồi học đại học, con gái ông về nghỉ hè, nói là muốn giúp tôi nấu cơm, kết quả suýt chút nữa là đốt luôn nhà bếp của chúng ta, mấy năm nay lại càng không có thời gian xuống bếp. Tay nghề của Hạ Đan ngược lại cũng tạm được, nhưng có lý nào khách đến nhà còn để người ta xuống bếp chứ? Cho nên nhất định là Lâm Thâm nấu. Tinh Nhi, mẹ nói đúng không?”

Kiều Tinh Lâm đứng ở một bên, gật gật đầu.

“Ba, mẹ. Sao bỗng nhiên ba mẹ lại đến? Trong nhà có chuyện gì sao?”

“Không có, hoàn toàn là do ba con nảy ra ý nghĩ này. Hôm qua đột nhiên ông ấy nói muốn đến thăm con, con hỏi ông ấy đi.”

Kiều Tinh Lâm lại nhìn về phía bố, Kiều Chấn Hưng cau mày đáp: “Tôi đến thăm con gái tôi còn phải báo cáo trước sao?”

Kiều Tinh Lâm không còn gì để nói, xoay người lại hỏi: “Ba mẹ có muốn đi đâu chơi, muốn đi ăn gì không ạ? Để con đi sắp xếp?’

“Không cần.” Kiều Chấn Hưng lập tức từ chối: “Ở nhà cũng được rồi. Mua đồ, nấu ăn có mẹ con rồi, con không cần lo. Dạo này con không có việc gì hả?”

Kiều Tinh Lâm bị ông hỏi vậy, không hiểu sao có chút chột dạ. Nhưng cô có tính báo tin mừng chứ không báo tin xấu, liền đáp: “Vừa rồi con mới quay xong một chương trình giải trí. Được nghỉ một tháng, cơ bản thì con không có việc gì.”

Mới rồi cô còn lo lắng, cô bây giờ đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, nếu như ông Kiều và bà Tống thật sự muốn ra ngoài, cô phải cố gắng tránh né người khác mới được. Bây giờ nghe ông Kiều nói vậy, chỉ là một nhà ba người bọn họ nằm ở nhà, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Người bận rộn như ông Kiều, ở không được bao nhiêu lâu thì sẽ trở về. Đến lúc đó, cô sẽ lại trở thành một chú chim tự do.

Bên này, Hạ Đan và Lâm Thâm xuống đến dưới lầu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy nhìn sắc mặt của Lâm Thâm, cảm thấy mình cần phải nói gì đó: “Anh đừng quá để ý, chú Kiều là người khá nghiêm khắc, nhưng chú ấy không xấu. Từ nhỏ, chú ấy đã có yêu cầu nghiêm ngặt với Kiều Kiều, đặt niềm hi vọng rất lớn vào cậu ấy.”

“Tôi biết.” Lâm Thâm nhìn về phía trước nói.

“Anh biết?” Hạ Đan cảm thấy kỳ lạ, không lẽ đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sao? Hay là Kiều Kiều đã nói qua chuyện trong nhà rồi? Nói thật, trước đây Hạ Đan chỉ biết bố Kiều là một luật sư. Sau đó có một lần, người thân trong nhà đụng phải kiện cáo, cô ấy đi cầu ý kiến Kiều Tinh Lâm, Kiều Tinh Lâm dứt khoát đưa danh thiếp trong văn phòng luật sư của bố Kiều cho cô ấy. Cô ấy cầm về nhà, trong nhà có một người thân cũng ở trong giới luật sư, nhìn thấy lập tức kinh ngạc.

Từ đó trở đi, Hạ Đan mới biết bố Kiều lợi hại đến nhường nào.

Nói vậy thì, hai người này cũng coi là một cặp trời sinh, rõ ràng đều là người có gia thế hiển hách, lợi hại đến mức không phải người. Mà chính họ cũng vô cùng khiêm tốn, ai cũng không muốn dựa vào cha mình.

Lâm Thâm gọi điện cho An Hoa, sau đó mới nói với Hạ Đan: “Cậu muốn tôi đưa cậu về, hay là để tôi gọi cho Chu Lập Quần.”

Hạ Đan vội vàng khoát tay: “Đừng, đừng gọi cho Chu Lập Quần! Tôi ngại làm phiền anh ta lắm! Nếu không phiền lắm thì cậu đưa tôi đến trước cửa tàu điện ngầm được không? Sau đó tôi tự về là được.”

“Không phiền.” Lâm Thâm nói xong, cũng không lên tiếng nữa.

Hạ Đan biết, đây có lẽ mới là dáng vẻ vốn có của Lâm Thâm. Cậu ấy rất ít nói, là người rất kiêu ngạo, cũng không quá giỏi giao lưu với người khác. Chỉ là lúc ở trước mặt Kiều Kiều, cậu ấy cố gắng không để bản thân mình quá trầm lặng, muốn để người khác yêu thích, giống như một đứa trẻ đang cố gắng dè dặt lấy lòng người khác.

Kiều Tinh Lâm từng nói với cô ấy, cô không hi vọng lúc Lâm Thâm ở bên cạnh mình sẽ rất mệt mỏi, cũng không muốn anh biến mình thành một người khác.

Nhưng mà, đây có lẽ chính là sức mạnh của tình yêu. Có một câu hát nói, bằng lòng vì người mình yêu sâu đậm mà từ bỏ kiêu ngạo. Sau đó biến thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

“Vậy kế hoạch thứ bảy của chúng ta?” Hạ Đan lại chủ động hỏi.

“Thứ bảy tôi qua đó.”Lâm Thâm nói: “Ba mẹ cô ấy đến, chỉ là cần đổi chỗ khác mà thôi, tôi không muốn trì hoãn thêm nữa.”

Hạ Đan đương nhiên cũng muốn hai người họ sớm tu thành chính quả. Nhưng mà tình cảm của hai người hiện giờ hình như vẫn chưa được chính thức công khai. Cô ấy vẫn luôn cho rằng, nhà họ Lâm không đồng ý chuyện hôn nhân này nên bọn mới không dám công khai.

“Tuy rằng nói kết hôn là chuyện của hai người. Tôi biết nếu như cậu cầu hôn, Kiều Kiều chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng mà Lâm Thâm, cậu đã chuẩn bị tốt để đối mặt với ba cậu chưa? Sau này Kiều Kiều và cậu ở bên nhau, sợ rằng sẽ không ngừng xung đột với bác trai. Nếu như cậu không thể bảo vệ cậu ấy chu toàn, hay là cứ đợi cậu nghĩ kỹ rồi nói.”

Lâm Thâm nói: “Buổi sáng tôi có đi gặp ba tôi. Ông nói chuyện tình cảm của tôi, ông sẽ không nhúng tay vào nữa. Tuy rằng ông ấy vẫn luôn rất cường thế, nhưng đã nói thì sẽ làm. Sau này bọn tôi cũng sẽ không ở cùng ba, giữ khoảng cách thích hợp, sẽ không có vấn đề gì lớn.”

“Vậy thì tốt.”

Bọn họ đang nói chuyện thì xe của An Hoa cũng đã đến. Lâm Thâm giúp Hạ Đan mở cửa sau, còn mình thì ngồi vào ghế phụ cạnh tài xế.

“Cậu muốn đi đâu? Bệnh viện hay về nhà?” Lâm Thâm vừa kéo dây an toàn vừa hỏi.

Hạ Đan chưa bao giờ ngồi một chiếc xe cao cấp như vậy, đến logo của xe cũng không nhận ra, chỉ nhớ mang máng là rất đắt. Bên trong bài trí vừa khiêm tốn nhưng cũng vừa sang trọng. Trong lòng cô ấy cảm khái, thế giới của người giàu, cô thật sự không hiểu được.

Nghe thấy Lâm Thâm hỏi, cô vội vàng nói: “Các cậu bận, bỏ tôi xuống trạm tàu điện ngầm là được rồi.”

“Không sao, cậu nói địa chỉ cho An Hoa đi.” Lâm Thâm nói xong liền lấy máy tính trong túi ra, coi như chốn không người mà bắt đầu làm việc.

Sau đó, cho đến tận khi Hạ Đan xuống xe về nhà, Lâm Thâm ngoại trừ một câu “tạm biệt” thì không nói thêm gì nữa.

Hạ Đan không nhịn được gửi tin nhắn cho Chu Lập Quần.

Hạ Đan: Tôi học cùng cậu ta ba năm cấp ba, tôi thực sự không biết cậu ta còn biết diễn kịch Đổi Mặt.

Chu Lập Quần: Hả?

Hạ Đan: Bạn từ nhỏ của anh đó. Lúc cậu ta ở cùng với bạn thân tôi, vừa dịu dàng vừa quan tâm, giống như bạn trai hệ chó trung thành vậy. Kết quả, vừa đến trước mặt người khác liền biến thành ngày âm u kết hợp với ngày có băng tuyết, đúng là muốn đông cứng chết người ta.

Chu Lập Quần: Hahaha, sao cô lại thú vị như thế chứ?

Hạ Đan: Này, đây là trọng điểm sao?

Chu Lập Quần: Được được, trở lại chuyện chính. Trước đây cậu ấy khá là bình thường, nhưng mấy năm trước gặp biến cố ở nước ngoài, sau đấy cậu ấy trở nên có chút lạnh lùng, coi như là chán ghét cuộc đời đi. Vậy nên cậu ấy thích ở cùng với Kiều Tinh Lâm, bởi vì lúc ở cùng với cô ấy, cậu ấy sẽ bất tri bất giác mà trở nên có sức sống hơn.

Hạ Đan: Kiều Kiều nhà chúng tôi rất tốt. Có điều sau này tôi không muốn ngồi chung xe với cậu ấy nữa, rất lúng túng.

Chu Lập Quần: Cô nên gọi cho tôi. Tôi rất biết kể chuyện cười, đảm bảo cô sẽ cười suốt cả quãng đường đến tận lúc về nhà.

Hạ Đan:.... Cái chuyện cười mà anh kể cho tôi, hôm nay tôi kể cho Kiều Kiều, mười phút sau cậu ấy mới cười. Tôi vẫn luôn đang nghĩ xem vấn đề là ở anh hay là ở cậu ấy.

Chu Lập Quần: Hahahhaha....

Hạ Đan: Bạn từ nhỏ của anh muốn cầu hôn bạn thân tôi vào thứ bảy tuần này, anh có biết không?

Chu Lập Quần: Cậu ấy nói tôi biết rồi.

Hạ Đan: Thực ra tôi có chút căng thẳng. Đến lúc đó mà tôi diễn không tốt thì sao?

Chu Lập Quần: Không sao, cô chỉ cần nhìn tôi là được.

Hạ Đan: Tôi hết nói nổi anh rồi. Tạm biệt.

Bình luận

Truyện đang đọc