NỮ THỨ VƯƠNG


Móng ngựa đạp rãi trên đất vàng, bắn lên bụi bặm, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một hàng rào cũ nát, các thanh trúc theo hàng rào cũng đã trở nên móc rồi.
Một thư sinh mặc lan bào từ trong đi ra, nhìn thấy trận thế trước mặt lập tức sợ hãi lui về phía sau, hoang mang nói: "Trương công tử?"
Trương đại lang chắp tay sau lừng, giả vờ tiến lại gần: "Vương tú tài, ta nghe nói chủ bạc huyện Kỳ Sơn đã đồng ý gả tiểu thư cho ngươi rồi?"
Yết hầu nhô ra của Vương tú tài di chuyển lên xuống một cái: "Phụ thân ta và Lưu bá phụ là bằng hữu chi giao, ta và Lưu cô nương cũng là vừa gặp đã thương.

Trương công tử hỏi như vậy, là cảm thấy có gì không thích hợp sao?"
Trương đại lang lúc này lạnh mặt xuống: "Từ hôn đi, nếu ngươi không chịu từ hôn thì cũng đừng trách ta không khách khí."
Vương tú tài liền thẳng tấp sống lưng, tiến lên một bước: "Thư hôn đã viết, Lưu gia cũng đã nhận sinh lễ, chúng ta ít ngày nữa sẽ thành hôn.

Trương công tử không nói hai lời liền bắt tại hạ từ hôn, đây là đạo lý gì? Huống hồ dưới chân thánh nhân, luật lệ nghiêm minh.

Ngươi là con cháu quan chức, sao ban ngày ban mặt lại dám phạm pháp đây?"
"Ta đối với Lưu cô nương là thật lòng, có trời đất chứng giám.

Muốn ta từ hôn sao, cho dù có đánh chết thì ta cũng tuyệt đối không làm."
Trương đại lang tiến lên nắm lấy vạt áo của Vương tú tài, đem hắn đảy ngã xuống đất: "Toàn bộ huyện Phù Phong này đều là của cha ta,..." Không chờ người kia ngồi lên liền lại đạp xuống lại hung ác nói: "Cho dù hôm nay ta có đánh chết ngươi thì cũng không có ai dám làm gì ta."
Vương tú tài nghiêng mặt qua chỗ khác, trừng mắt nói: "Họ Trương..."
"Aiyo! Còn dám trừng ta? Ta đánh chết ngươi, đánh cho ngươi xin tha mới thôi." Trương đại lang chợt lùi về sau vài bước, mấy tên tùy tùng khỏe mạnh phía sau tiến lên đá đánh liên tục người đang nằm dưới đất.
Hắn thì lại không nhanh không chậm đi qua một bên, ngồi trên ghế tre nhàn nhã nói chuyện: "Ai nha, nếu như ngươi quỳ xuống xin ta tha cho, đồng ý từ hôn, sau đó rời hỏi phủ Phượng Tượng.

Ta có lẽ sẽ vì lòng từ bi của Lưu cô nương mà tha cho ngươi một mang."
"Ngươi nằm mơ!"
"Chậc chậc chậc, khó trách bọn họ đều nói ngươi ngu xuẩn, không biết cân nhắc thế sự.


Nữ tử trên khắp thiên hạ nhiều như vậy, hà tất vì một người mà mất mạng đây."
"Ta nhổ! Tiểu nhân như ngươi, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi có ý định gì với nàng."
"Ô ô ô! Vẻ thanh cao biến đâu mất rồi? Nói đạo lý thì được lắm nhưng bản thân lại không phải như thế, đừng giả bộ thanh cao nữa.

Không được nhà hắn trợ giúp, cho dù có là cử nhân ngươi cũng thi không đậu."
"Ngươi coi thường luật pháp Đại Tống..."
"Trời cao, Hoàng đế xa..." Trương đại lang dang ra hai tay: "Coi như kinh thành có phái người tới thì thế nào? Có tiền thì có thế."
"Ta khuyên ngươi vẫn là nên thức thời một chút đi, ta biết một tú tài nghèo khổ như ngươi vốn là không lọt vào mắt của Lưu chủ bạc a.

Nghe nói hắn là muốn gả cô nương cho tri huyện mới đến huyện Kỳ Sơn a, nói đến tên tiểu bạch kiểm kia ta liền tức giận.

Nếu không phải do hắn thì Lưu tiểu thư sao lại đến lượt ngươi..." Người nằm trên đất dần dần không còn phản ứng, chỉ còn lại hắn một mình lầu bầu.
Nhận thấy có điểm không đúng, hắn liền mở mắt ra, nhìn dưới chân của mấy tên tùy tùng dính đày máu tươi: "Ngừng lại, ngừng lại ngừng lại, đừng đánh chết thật a..."
Mấy tên tùy tùng cuối xuống đưa tay sờ sờ trước mũi của Vương tú tài, đột nhiên run rẩy thu tay về: "Lang...!quân, hắn hình như tắt thở rồi."
"Cái gì?" Trương đại lang liền nhảy lên, cuống quít cuối người đến gần, cẩn thận đưa tay ra thăm dò, chợt lại sợ hãi thu tay lùi về phía sau: "Này...!làm sao lại dễ chết như vậy đây?"
Chợt hắn hướng mấy tên tùy tùng tát một cái: "Ta không phải bảo các ngươi ra tay nhẹ một chút hay sao?"
Mấy tên tùy tùng chột dạ cúi đầu: "Tiểu nhân cũng không biết là hắn sẽ không chịu nổi bị đánh a."
"Mau chóng xử lí sạch sẽ, đi xung quanh xem có ai nhìn thấy hay không."
"Vâng."
"Lang quân, ta nghe nói tri phủ ở phủ Phượng Tường rất không thích tri huyện ở huyện Kỳ Sơn kia, hơn nữa tên tri huyện kia thường xuyên lui đến Lưu trạch, lần trước còn dám thay Lưu Thư Bách từ chối lời cầu hôn của người.

Sợ là cái tên tri huyện kia cũng là yêu thích Lưu cô nương đi, không biết thế nào liền bị tên Vương tú tài này cướp trước."
"Ánh mắt của Lưu thị không tốt, yêu thích Vương tú tài này cũng không phải chỉ một hai năm."
"Lang quân, ý của tiểu nhân không phải như thế này, ý của tiểu nhân là..." Tùy tùng ghé vào tai Trương đại lang thì thầm một trận.

Trương đại lang đột nhiên sáng mắt, câu miệng nói: "Phái người đến huyện Kỳ Sơn dò xét tên Ngụy tri huyện kia."
"Vâng."
***
Giữa đầu mùa hạ
"Lang quân, cái tên Ngụy tri huyện ở Kỳ Sơn kia giống như rất tin Phật, cách một khoảng thời gian đều sẽ đi vô chùa miếu nghe trưởng lão dạy Phật đạo."
"Nói chuyện chính đi, đến thời gian Lưu gia tổ chức thiết yến thì cũng không giấu nổi được chuyện kia nữa.

Kêu ngươi mua chuộc hạ nhân ở Lưu gia, ngươi đã mua được chưa?"
"Lang quân ngài yến tâm, có tiền liền có thể sai khiến được cả ma quỷ a."
Giữa huyện Kỳ Sơn và quận Phù Phong có một tòa chùa miếu, thầy tu tuy không nhiều nhưng hương quả dồi dào, giữa ban ngày có nam nữ đến dâng hương cúng Phật cũng không ít.
Trong nội tâm của Sở vương cũng không tin Phật, từ khi ra đời đến nay cũng chỉ đi theo Hoàng đế đến Đại tướng quốc tự.

Nếu Tiêu Ấu Thanh không ngẫu nhiên nhắc đến với nàng thì nàng cũng không nghĩ sẽ đến miếu chùa ở huyện Kỳ Sơn này.
Sở vương nhìn tam thế Phật trong bảo điện, đi đến bên trong liền quỳ xuống.

Nàng mở mắt ra nhìn khuôn mặt hiền từ của Phật tổ: "Nếu ngài thật sự từ bi, thì cũng sẽ không trách ta a."
Chợt lại đứng dậy chậm rãi đi đến Thiên điện, bên trong chùa miếu có một trụ trì trấn giữ, chuyên giải mộng cảnh cho mọi người.

Đợi đến gần khi nàng rời đi mới đến trước mặt trưởng lão kia khom người: "Trưởng lão."
"Thí chủ đã một vài ngày không có tới rồi."
"Trước đó vài ngày có sự vụ bận rộn, tới bây giờ mới có thể thoải mái một chút.

Nhưng mà trong lòng lại bị cảnh trong mộng quấy nhiễu, cho nên ta mới đến tìm trưởng lão xin đáp án."

Trụ trì đưa tay ra ra hiệu nàng ngồi xuống: "Mộng cảnh cũng tức là tâm tình, tâm vị trí niệm, mộng là do nghĩ mà sinh ra, khúc mắc không rõ ràng, vì vậy mà mộng mới kéo dài."
"Tại hạ mơ thấy có lửa cháy trong nhà mình bốc ra, nhưng lại không có ai là mang dáng vẻ bi thương, ngược lại còn có người vui mừng.

Ta muốn đi cứu lại không được, liền chỉ có thể đứng đó bất đắc dĩ mà nhìn."
Trụ trì thu niệm châu về: "A di đà Phật, phàm là có nhân quả, vạn vật đều sẽ có luân hồi, trong nhà thí chủ cũng chưa từng có bình an, đúng không?"
"Đúng vậy, trong mộng thường xuyên thấy cảnh sống chết, nhưng lại rõ bốn chữ Quay về sẽ chết."
"Sát tâm nổi lên thì tội nghiệt liền bắt đầu."
"Nhưng có nhẫn nại được hay không, lại không thể nói."
"Người thiện có lương duyên, người ác có chúng sinh oán, lấy thiện trừ ác là thiện, vậy lấy ác trừ ác làm sao lại không được gọi là thiện đây?" Trụ trì chuyển động niệm châu: "Thí chủ suy nghĩ và lo lắng quá nhiều, tất cả ưu tư đều đã biểu hiện lên đuôi lông mày kia."
"Ta không biết việc mình làm có đúng hay không, nhưng cho dù bị tổn thọ ta cũng sẽ không quay đầu lại, cũng không muốn quay đầu lại."
Trụ trì nhìn nàng: "Tuổi thọ dài hay ngắn, ngoại trừ bệnh tật cũng có thể bị nội tâm ảnh hưởng đến, bi tai giác quan thứ sáu, trầm luân tám đắng,..." Hắn đem quyển kinh thư trên bàn đưa đến trước mặt Sở vương: "Ta thấy dáng vẻ của thí chủ hẳn là một người đọc sách."
"Thông thường trong nhà là thê tử của ta tự mình sao chép kinh thư, vậy trong này có thể có đáp án sao?"
Trụ trì nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải chép lại là có thể có đáp án, là trong trạng thái bình tĩnh thì ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì, chuyện ngươi nôn nóng cũng có thể bình tĩnh lại mà giải quyết, có thể sau một khắc liền cho ngươi rất nhiều sự lựa chọn khác nhau."
Sở vương đứng dậy tiếp nhận kinh thư: "Đa tạ trụ trì."
Đi tới phía sau cửa, trụ trì liền đột nhiên nói: "Quân không thấy, phồn hoa xử, bao nhiêu cửa son cô đăng thủ, vang vọng tứ phương, thiện sĩ nhà, con cháu đời đời an khang ở."
Sở vương đứng ở trong phòng, cúi đầu nhìn kinh thư: "Phái người trở về nói, mấy ngày này ta sẽ không trở về, bảo bọn họ không cần chờ."
"Vâng."
***
Trong trạch viện ở Lưu gia, nữ sứ đẩy cửa đi vào khuê phòng của Lưu thị, hành lễ nói: "Cô nương."
"Đã sắp đến Đoan Ngọ, huyện Phù Phong đã có tin tức Vương công tử trở về hay chưa?"
Nữ sứ lắc đầu: "Huyện Phù Phong không có tin tức truyền đến, nhưng đúng là Ngụy tri huyện có sai người đến truyền lời, nói ngày Đoan Ngọ ở bên ao hoa phía đông huyện Kỳ Sơn đợi, muốn cùng ngài dâng hương."
Lưu thị hơi kinh ngạc: "Tri huyện chưa bao giờ chủ động phái người đến tìm ta..." Nàng nhìn sắc trời đang dần dân tối, nhướng mày nói: "Nhưng dù sao hắn cũng là người có ân với ta, giúp ta cũng nhiều chuyện, ta còn chưa nói với hắn một tiếng đa tạ."
"A lang mấy ngày nay đều ở huyện nha, cũng chưa có trở về."
"Người sắp xếp một lát, đi tìm cái mũ chùm dẫn ta theo, đến phòng bếp đem bánh ngọt mới làm tới cho ta."
"Vâng."
Ở hậu viện Lưu trạch có chiếc xe ngựa chạy ra, tự huyện Kỳ Sơn chạy đến trước cửa chùa miếu ở phía đông.
Trong chùa truyền đến vài tiếng vang, trống chiều cũng kết thúc báo hiệu đã đến đêm tối.
Nữ sứ nhấc lồng đèn đi về phía trước, dẫn theo nàng một đường tiến vào chùa: "Người đến nói Ngụy tri huyện ở thiện phòng phía sau núi đợi ngài."

Lưu thị có chút do dự: "Đã vào đêm, lén lút gặp mặt như vậy hình như có chút không tốt lắm..."
Nữ sứ liền lạnh nhạt nói: "Cô nương yên tâm đi, buổi tối cũng có cấm đi lại, sẽ không có ai đến chùa.

Tri huyện cố ý phái người đến gọi ngài hẳn là có chuyện rất gấp."
Lưu thị gật đầu, theo nàng đi vòng vòng mới đến sau núi, ban ngày chim đi kiếm ăn cũng đã về tổ, chỉ còn lại tiếng trong rừng rậm truyền ra, yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng suối chảy trong núi.
Trong viện có rêu xanh dày đặc, dường như đã bỏ phế rất lâu, nhưng bên trong thiện phòng còn có ánh sáng yếu ớt phát ra.
~~ cốc cốc ~~
Sở vương sững sờ nhìn về phía đông, bị một trận tiếng gõ cửa đánh thức, chợt cảnh giác để bút xuống: "Ai?"
"Ngụy tri huyện, là ta."
Nghe thấy giống như là âm thanh của Lưu thị, Sở vương thở phào nhẹ nhõm: "Vào đi."
Lưu thị liền tiếp nhận hộp bánh, nhẹ nhàng đảy cửa đi vào, nhìn thấy Ngụy Tiềm đang ngồi xếp bằng trên giường nhỏ đọc sách, liền đến gần thả hộp bánh xuống: "Bái kiến Ngụy tri huyện."
"Lưu cô nương khách khi rồi..." Còn chưa nói xong liền nghe thấy một trận âm thanh hì hì tác tác, liền giật mình nhảy lên.

Nhưng còn chưa chạy đến liền đã phát hiện ngoài cửa đã bị khóa lại.
"Tại sao ngươi lại đến đây?"
Lưu thị cảm thấy Sở vương có chút kỳ quái khi hỏi như vậy: "Không phải tri huyện gọi ta tới sao?"
"Khi nào thi ta..." Sở vương đột nhiên ý thức được chuyện gì, Kỳ Sơn không thể so với trong kinh thành, không thể mỗi nơi đều sẽ có tai mắt của mình.

Nàng cũng không có ý định ở Kỳ Sơn làm cái gì, tâm tư tất nhiên cũng không đặt ở đây.

Từ lúc trở về sau lễ Hàn Thực, nàng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện trong kinh.

Lại bởi vì buổi tối thường xuyên nằm mơ nên mới nghe theo Tiêu Ấu Thanh vào chùa nghe Phật cho thanh tịnh.
"Bỏ đi."
Lưu thị lại thấy nàng đi chân trần, đi tới cửa liền sửng sốt một chút, sau đó quay lại: "Là ta tới không đúng lúc sao?"
Sở vương nhẹ nhàng lắc đầu, than thở: "Cửa bị khóa lại rồi, chỉ sợ ngày mai ta với ngươi sẽ hứng đủ lời chỉ trích...".


Bình luận

Truyện đang đọc