NỮ TÔN CHI Y NỮ SỦNG PHU



Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Đôi mắt Lam Nhiễm âm trầm.

Nàng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, chóng mặt, mặt ửng đỏ.
"Thân mình nữ tử của Nữ tôn quốc thật phiền người mà.

Động chút là rối loạn cả lên.

Nhưng Dung Khanh tuổi còn nhỏ, cũng chỉ mới mười sáu tuổi mà đã cao lớn.

Mới hơn một tháng thôi mà Dung Khanh đã cao hơn mình không ít rồi."
Lam Nhiễm nghĩ thầm: "Mình cũng phải ăn thức ăn có can - xi để cao lên thôi."
Dung Khanh nhìn bóng dáng Lam Nhiễm thì cảm thấy tay nóng hổi.

Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Lam Nhiễm: "Phu lang nhà ta da mặt mỏng, hay thẹn thùng." thì trong lòng chàng vui mừng vô cùng.

Chàng hận không thể đem Lam Nhiễm ôm vào trong lòng mà hôn mấy cái liền.
Tính tình của Dung Khanh là thuộc về hướng ngoại.

Mỗi khi chàng bị Lam Nhiễm vô thức sờ đầu, rồi thì cười khẽ nắm tay, mặt đỏ tim đập nhanh.

Đối mặt với mỹ nhan thịnh thế Lam Nhiễm, Dung Khanh cũng đã quen nhiều.

Nhưng hiện tại đối mặt với việc Lam Nhiễm bất ngờ nắm tay, chàng vẫn cảm thấy thẹn thùng.
Dung Khanh thấy Lam Nhiễm bình thường thì nổi lên ý xấu.

Chàng nhẹ nhàng đi phía sau Lam Nhiễm dịu dàng nói:
- Đang suy nghĩ cái gì thế?
Lam Nhiễm ngó Dung Khanh đột nhiên ở phía sau mình thì nàng kinh ngạc một chút.

Nghe giọng nói của Dung Khanh thì thân mình Lam Nhiễm run run, lui một bước, có chút hoảng loạn:
- Không có gì.
"Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói là ta đang nghĩ cách nào mới có thể cao hơn hay sao."
Dung Khanh thấy khó lắm mới gặp được bộ mặt hoảng loạn của Lam Nhiễm thì nhịn không được mà muốn đùa giỡn một phen.

Dung Khanh cầm lấy sợi tóc xõa giữa cổ Lam Nhiễm lên, rồi đạt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó nói:

- Lời nói vừa rồi, Nhiễm Nhiễm nói là thật sao?
Lam Nhiễm kinh hoàng, nuốt nước miếng, tâm rối loạn mà nói:
- Ta nói gì ư?
Dung Khanh thấy Lam Nhiễm lộ ra sơ hở thì cười khẽ.

Chàng dựa vào vai Lam Nhiễm, làm nũng:
- Ban nãy Nhiễm Nhiễm nói là thê chủ của ta.

Chẳng lẽ lại không muốn ta sao?
Tim Lam Nhiễm đập thình thịch, nàng thầm nghĩ: "Mình nào có từng nói qua là không cần hắn đâu chứ."
Trong đầu Lam Nhiễm hiện lên nội dung của phim truyền hình những việc ngoài ý muốn mà dẫn đến hôn nhau.

Nàng nhìn Dung Khanh đang mỉm cười, đôi môi đủ đầy khiến người muốn nhấm nháp lấy nó.

Lam Nhiễm theo bản năng mà kéo Dung Khanh qua.

Nàng đè Dung Khanh lên tường rồi nhìn chàng.

Lam Nhiễm yên lặng: "Mình cũng đang trong thời kì trưởng thành mà.

Cớ gì hắn cao như vậy? Hôn cũng không được."
Lam Nhiễm:
* * *
Dung Khanh kinh ngạc.

Chàng nhìn một màn trước mắt thì trong lòng kinh hoàng.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà chàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Lam Nhiễm:
* * *
"Ngươi không muốn phản kháng lại sao?"
Lam Nhiễm nhìn mặt nạ Dung Khanh.

Nàng cảm thấy nó có chút chướng mắt.

Nàng muốn thấy được dung nhan của Dung Khanh.

Không biết là nàng nghĩ gì, chỉ là nàng nhẹ nhàng hôn mặt nạ một cái.

Tuy rất thanh đạm nhưng lại bao hàm không biết bao nhiêu là hàm ý.
Lam Nhiễm quyến luyến sờ mặt nạ Dung Khanh.

Lông mi Dung Khanh rung rung.

Da thịt trắng nõn phiếm hồng nhìn như muốn cho người cắn một ngụm.
Lam Nhiễm nghĩ: "Dung Khanh cũng không phải nam tử tầm thường.

Tất nhiên là chàng ấy ở kinh thành lớn lên.

Tất nhiên chàng sẽ không chịu được những hành động tùy tiện rồi.

Lại nói, mình bây giờ cũng chỉ là một đại phu nho nhỏ.

Có chút khả năng đó thì tính là cái gì chứ.

Hiện tại mình khinh bạc chàng ấy, làm thanh danh chàng bị hủy hoại.

Mình làm không được.

Đối với mình mà nói, thích một người là đem người đó đặt ở đầu trái tim, không cho người chịu một chút ấm ức gì."
Thích là phóng túng, yêu là kìm nén.

Hôm nay cũng vì chàng, cũng vì tâm tư của nàng.

Đương nhiên là nàng thích chàng.

Nhưng nàng không thể mặc kệ cảm nhận của Dung Khanh.

Nếu chàng nói thích nàng thì đó là tình cảm thiếu niên.

Nàng không thể làm cho Dung Khanh vì nhất thời xúc động mà ở bên cạnh mình một đời được.

Nàng yêu chàng, nàng bận tâm về chàng.


Bấy giờ nàng muốn đem tâm ý của mình cất giấu thật kĩ để không làm cho chàng phát hiện.
Dung Khanh là hoàng tử, rồi sẽ có một ngày về kinh.

Một ngày này nàng đã nghĩ kĩ.

Dung Khanh là hoàng tử điện hạ cao cao tại thượng.

Nàng thì chỉ là một người hành y trong dân gian, chỉ có điểm đặc biệt là nàng là người xuyên không.

Nàng cũng không phải là vai chính gì.

Người ta là hoàng tử, từ nhỏ ăn sơn hào hải vị.

Huống chi nam tử bây giờ dựa vào gì mà theo nàng, một kẻ bạch y.

Vậy thì làm sao một hoàng tử như Dung Khanh lại có thể đồng ý theo nàng được chứ.

Hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý điều này.
Nàng muốn biến mình càng ưu tú hơn.

Như vậy nàng mới có thể đón Dung Khanh về, khiến cho mọi người xem trọng chàng.

Lam Nhiễm mở mắt ra.

Ánh mắt nàng khôi phục vẻ bình tĩnh như trước, không thể nhìn ra cảm xúc gì trong đó.
Dung Khanh cảm thấy khóe môi có hương vị chua ngọt.

Cả người chàng giằng co một hồi.

Cuối cùng, chàng nhịn không được mà vươn lưỡi liếm liếm.
Chàng mở mắt thì thấy Lam Nhiễm như một đóa hoa quỳnh.

Dung Khanh được đút cho một viên hồ lô đường.

Lam Nhiễm nghiêng đầu, cầm hồ lô đường trong tay cười khẽ:
- Khanh Khanh, hồ lô đường ăn ngon không?
Dung Khanh chưa bao giờ cảm thấy hồ lô đường vướng bận như bây giờ cả.
"Ăn thật ngon.

Ngon chết mất.

Trước nay không cảm thấy nó ăn ngon như vậy."
Sắc mặt Dung Khanh tối sầm.

Tay chàng nắm chặt hồ lô đường, ăn hết cho hả giận.
Dung Khanh nhìn qua thì thấy Lam Nhiễm không biết từ khi nào đã tháo mặt nạ xuống.

Cái mũi cao có một lớp mồ hồi mỏng tỏa sáng.

Môi no đủ vì dính nước đường mà càng thêm mê người.

Một đôi mắt trong veo.

Nàng giơ tay nhấc chân đều mang theo tiên khí.

Nàng đứng tại chỗ thôi mà cũng đã là một vị tiên nhân rồi.
Dung Khanh ngăn ngực đang đập loạn.

Trong lúc nhất chàng không nhìn Lam Nhiễm nữa, âm thầm nghĩ: "Sắc đẹp lầm người, sắc đẹp lầm người."
"Lam Nhiễm chính là một yêu tinh khoác da tiên nhân, chuyên môn hạ phàm trị yêu tinh là mình đây mà.

Hôm nay, hành động của Lam Nhiễm thật giống như tri kỉ dịu dàng."
"Vừa rồi mình hẳn là bị tường đông.

Tuy mình không biết tường đông nghĩa là ý gì nhưng đã một lần xem qua tiểu thuyết.

Mình cảm thấy ngực đập loạn.

Tất cả đều là do Lam Nhiễm chọc họa mà.

Nàng là yêu tâm chuyên đi câu mất trái tim mình."
"Không biết khi nào thì nàng mới thổ lộ với mình nữa? Nắm tay rồi, ôm cũng ôm rồi, thậm chí là hôn cũng hôn rồi.


Tuy là mình hôn trộm.

Nhưng không biết khi nào thì nàng mới thổ lộ đây? Chẳng lẽ, nàng muốn mình chủ động.

Không được, mình là một nam tử mà thổ lộ tâm trước không phải rất tùy tiện hay sao? Không được, tuyệt đối không được."
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh bối rối, sắc mặt buồn bã thì cảm thấy mình vừa rồi làm hơi quá.

Nàng nhẹ giọng giải thích:
- Khanh Khanh, xin lỗi.

Vừa rồi là ta đã thất lễ.

Chỉ là chơi đùa một lúc thôi.
Dung Khanh kinh ngạc, nâng mắt nhìn về phía Lam Nhiễm.

Chàng không nhìn ra trong mắt Lam Nhiễm sâu cạn ra sao, đạm nhiên như lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Dung Khanh mím môi, ngực như bị đâm một vết thương lớn, nhẹ giọng nói:
- Không sao đâu.
Lam Nhiễm gật gật đầu, đổi nắm tay nhau thành cầm lấy ống tay áo.
Dung Khanh thấy Lam Nhiễm không nắm tay mình mà lại cầm ống tay áo thì bắt đầu miên man suy nghĩ.
"Chẳng lẽ mình làm lộ ra ngoài quá nhiều rồi.

Chẳng lẽ, Nhiễm Nhiễm xin lỗi mình vì thật ra nàng không phải cố ý với mình.

Không đúng, nếu là vậy thì Nhiễm Nhiễm sẽ không tự dưng đột nhiên xa cách với mình như thế."
"Chẳng lẽ Lam Nhiễm phát hiện tâm ý của mình nên muốn trốn tránh mình."
Dung Khanh càng nghĩ càng loạn.

Lam Nhiễm dừng chân, nhìn hoa đăng đang trôi trên sông.

Mặt nước lung linh.

Thỉnh thoảng có đôi nam nữ tươi cười cùng nhau đi ra đó.
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh bước chân hoảng loạn thì cầm lại tay chàng, nói:
- Chẳng lẽ muốn nhảy sông tắm rửa sao?
Dung Khanh phục hồi tinh thần lại, nhìn bờ sông cách đó không xa thì lui về sau.

Ánh mắt chàng cùng nàng chạm vào nhau.
Dung Khanh nắm chặt lấy tay Lam Nhiễm.

Chàng không biết là có chuyện gì mà thái độ của Lam Nhiễm thay đổi rất nhiều.
Dung Khanh cảm thấy trong lòng bị đè nén.

Chàng nghĩ đến phụ hậu ở kinh thành, giọng nói mờ ảo như muốn đi xa:
- Lam Nhiễm, ta phải về kinh.

Ngươi không có gì để nói với ta sao?
Lam Nhiễm nắm chặt tay, bình tĩnh nói:
- Tại hạ cung tiễn hoàng tử về kinh.
Ý cười trên miệng Dung Khanh biến mất.

Chàng nhìn Lam Nhiễm mà cả người cứng đờ.

Chàng cảm thấy mũi chân lạnh băng.
Tạ Tĩnh Hoa thám thính tin tức nhìn bầu không khí này thì:
* * *
"Ban nãy không phải còn tốt ư? Sao bây giờ lại cứng đờ thế này rồi?".


Bình luận

Truyện đang đọc