NỮ TƯ TẾ

Rắn hổ mang bình thương sau khi ấp trứng chừng hai tháng, rắn con sẽ phá vỏ trứng mà ra, không đến một tuần là có thể độc lập.

Nhưng Aisha mang theo quả trứng ở trong sa mạc tại Hamunaptra vẻn vẹn ba tháng, trứng của cô vẫn như cũ, không có dấu hiểu nở trứng.

Ardeth Bay hai ba ngày sẽ gặp cô một lần, vụng trộm đem chút đồ ăn cùng đồ dùng cho cô. Hiện tại cô ở nơi đây khá thoải mái, có lều trại, có nước uống đồ dùng cách ngày lại có thịt nướng ăn.

Cái này đối với cô rất thỏa mãn, chính là hôm nay Ardeth Bay có chút kỳ quái, thường sẽ nhìn trứng của cô nửa ngày. Thậm chí nhân dịp cô không để ý mà gõ gõ nghe âm thanh từ trứng.

Aisha vội đem trứng ôm lấy lui về phía sau lớn tiếng nói: “Nó không làm gì anh gõ cái gì?”

Ardeth Bay sờ sờ đầu, hắn cảm thấy cô gái rắn phương đông này thương rất yên tĩnh không làm gì ra tiếng, nhưng chỉ cần là liên quan đến trứng của cô sẽ trở nên dị thường kích động, giống như một người mẹ loài người bảo vệ đứa nhỏ mình chịu người khác ăn hiếp.

Hắn hàng năm đều ở tại sa mạc, đối với chuyện về trẻ con và phụ nữ đều không biết rõ, nhưng nhìn thấy hình ảnh của cô làm hắn nghĩ đến tình mẫu tử vĩ đại.

Vì quả trứng này quả thật có vấn đề, mà cô cùng nhân loại giống nhau, rõ ràng đứa trẻ đã chết mà vẫn không bằng lòng buông tha?

“Này trứng này sẽ không là…….trứng thối đi?”

Aisha như bị người đâm một nhát kim nhảy dựng lớn tiếng nói: “Anh mới là trứng thối, anh toàn….” Tộc đều là trứng thối, câu này thật cô không dám nói ra.

Ardeth Bay cảm thấy nên thuyết phục cô, bằng không cứ như vậy ôm một quả trứng đến khi nào? Hắn khuyên giải: “Thật ra, trứng rắn ấp trong vòng hai tháng là nở, nhưng trứng của cô đã hơn ba tháng cũng không chút động tĩnh.” Còn không biết trước đó cô đã đem theo nó bao lâu, đến bây giờ nó vẫn không bị thối đúng là kỳ tích.

Hai tháng sao?

Aisha thật là không biết, cho nên cô lắp bắp kinh hãi. Nhìn sắc mặt Aisha, Ardeth Bay có thể xác định, cô bởi vì lần đầu làm mẹ cho nên không biết thời gian ấp trứng, luôn luôn cho rằng nó sẽ không sinh ra nếu chưa phải lúc, cho nên cứ luôn mang theo khắp nơi bên mình.

Thật là vĩ đại đi?

Hắn lại một lần cảm thán, sau đó gật đầu nói: “Cho nên tôi hoài nghi trứng sẽ không nở ra rắn con.” Mình hiện tại lại giống như bác sĩ bệnh viện, tuyên bố một đứa trẻ đã là tử thai trong bụng.

Aisha đương nhiên tin tưởng lời hắn nói, nhưng mình là đặc biệt. Cô ôm lấy trứng áp trên mặt, trên người nó luôn có sự ấm áp, cho nên cô một chút cũng không thấy cô đơn trên sa mạc. Vì, cô có đứa nhỏ bên người, chồng của cô cũng ở gần bên.

Chẳng qua, một là thây khô, một là trứng rắn!

“Nó sẽ, chỉ cần chờ một chút.” Aisha thập phần tự tin nói.

Ardeth Bay cảm thấy mình không có khả năng thuyết phục cô, vì thế nhún nhún vai nói: “Chẳng lẽ cô định kéo dài thời gian ấp trứng sao?”

Aisha gật đầu: “Đương nhiên.”

“Vì sao?”

“Bởi vì….vì tôi là nhân xà, hoặc là phải nói xà nhân?” Nhân xà có chút kỳ quái, xà nhân này từ cũng lạ.

Ardeth Bay có chút tin, cô quả thật không phải con rắn bình thường. Nhưng còn hùng xà đâu? Hắn là rắn hay vẫn là xà nhân?

“Hắn….cũng khác biệt sao?”

Aisha hỏi: “Hắn?”

“Cha của quả trứng.”

“Anh ấy đối với tôi là phi thường khác biệt, không có người đàn ông nào thâm tình như anh ấy. Tại trên cõi đời này, người đàn ông như thế đều đã tuyệt chủng. Bất quả, chỉ là anh ấy…” Nói nhiều không hay lắm, miễn cho hắn hoài nghi cô. Nhưng là có lẽ do quen thuộc, Aisha lại mạc danh kỳ diệu kể rất nhiều về Imhotep.

Cô thật sự nhớ anh, muốn cùng người khác chia sẻ nổi khổ chờ đợi của mình, cho nên mới dễ dàng nói ra. Cứ nghĩ đến, Imhotep đã chờ cô ba ngàn năm, cùng hắn so sánh với nhau, cô chỉ có chờ ba tháng có là cái gì?

Ardeth Bay hết chỗ nói với Aisha rồi, nhưng lại rất thưởng thức cô ngốc kình. Cô cũng giống như hùng xà trong lời nói của cô, cô có lẽ là một trong số ít người si tình như thế.

“Nhưng cô phải đợi hắn bao lâu?” Hắn đáng thương cô, hơn nữa là cô rất đẹp, nhất là làn da trắng, ở Ai Cập trong mắt người khác cô là trân quý đáng yêu. Nhất là khuôn mặt tự nhiên cùng mái tóc dài đen nhánh, làm bất kỳ người đàn ông nào tận đáy lòng không sinh một loại ý niệm muốn bảo hộ.

Hắn biết mình đối với cô một lát biến rắn lát lại biến người động tâm, nhưng là biết nhân gia đã có một cái hùng xà.

“Anh nói, Cairo đến nơi này có xa lắm không?” Aisha ngồi trước đống lửa hỏi hắn.

Ardeth Bay ngẩn ra, chẳng lẽ hùng xa là đi Cairo? Không đúng, nó rõ là một con rắn đi Cairo làm gì?

“Đại khái hơn ba tháng.”

Aisha mỉm cười, nhìn trăng trên trời nói: “Ừ, vậy rất nhanh, hắn sẽ trở lại.” Imhotep thân yêu, ba ngàn năm thời gian chờ đợi sẽ không phải vô nghĩa, em cùng đứa nhỏ sẽ cùng đi tiếp với anh.

Ardeth Bay trầm mê nhìn cô tươi cười, hai người không lên tiếng động, một người nhìn mặt trăng một người lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái dưới ánh trăng kia.

Nếu có cơ hội, Ardeth Bay thật muốn nhìn một chút rắn hổ mang kia, nhưng lại không nghĩ mình cùng rắn tranh chấp tình nhân.

Một đêm sau, thần gió thổi khởi, cát bụi bay loạn.

Khi Aisha biến trở lại thành rắn, Ardeth Bay đặt cô trê cổ mình cười nói: “Muốn đi lên thị trấn một chút không?”

Aisha nhìn trứng của mình, chợt nghe Ardeth Bay nói: “Nó có thể ở lại chỗ này, tôi sẽ kêu người chú ý tình huống nơi này.” Hắn ý chỉ người đến giám thị nơi này, cho nên bọn họ buổi tối ở trong lều trại, đến ban ngày lại đi ra.

Aisha gật gật đầu rắn, cô cần đi lên trấn xem một chút, đã hơn ba tháng O’Connell bọn họ có hay không đã đến.

Lần này trấn trên làm cô rất cao hứng, bởi cô âm thầm nhìn thấy O’Connell. Hắn quả nhiên là trở về, hiện đang cùng người bán lạc đà ra giá, bên cạnh còn có một người đàn ông, vẻ mặt hắn rất sinh động. Aisha nhận ra hắn chính là anh trai nữ nhân vật chính Jonathan, cô đối với nhân vật này ấn tượng khá sâu, là người trong phim mà cô thích nhất sau Imhotep.

Người này khá tùy tính, thật hài hước, chỉ là chính hắn không cho là như vậy.

Mà rất nhanh, nữ nhân vật chính mặc áo đen xuất hiện, cô ấy dùng khăn đen che trước mặt, nhưng Aisha vẫn có thể nhận ra, cô chính là con gái của Pharaoh ba ngàn năm trước. Chẳng qua cô lúc này so với trước làn da trắng hơn nhiều, đại khái là do huyết thống khác biệt.

Xem ra nơi này vẫn là thế giới hiện thực, muốn nhìn ra một vài chi tiết từ phim điện ảnh cũng không thể.

Tuy nhiên hào quang của nhân vật chính vẫn còn đó, nam nhân vật chính O’ Connell đối với nữ nhân vật Evelyn xinh đẹp động lòng người thật si mê, cái này có thể nhìn ra từ ánh mắt hắn nhìn nữ nhân vật.

Khi cô đang cao hứng, lại nghe Ardeth Bay trầm giọng nói: “Sao hắn ta lại ở đây?”

Aisha xoay cái đầu nhỏ, Ardeth Bay hướng cô giải thích nói: “Tôi thấy hắn là một người đàn ông cường tráng, xem ra là không sai, hắn quả thật là quay trở lại.”

Aisha lại không cho là như vậy, cho dù là cường tráng thế nào cũng không bằng lão công nhà mình, thân cao mét chín, dáng người cao ráo đầy đặn [Như vậy hình dung đúng không?] rắn chắc, cơ bắp, nghĩ mà cô nuốt nước miếng, rất muốn chạy vào phần mộ đem người ôm lấy a!

Đáng tiếc, hắn hiện tại còn chưa có sinh cơ dài thịt, xem ra vẫn phải chờ.

Bình luận

Truyện đang đọc