Edit: Kiri
Thần Hi ngồi nghỉ một lát trong khoang dinh dưỡng, hít sâu mấy hơi để đè nén lệ khí trong mắt rồi mới đứng dậy đi ra ngoài. Anh mệt mỏi ấn tai nói trong đầu: “Diệp Tử đã hoàn thành thủ tục từ chức chưa?”
“Chưa, hình như Diệp tiểu thư định làm người dẫn đường.”
Thần Hi thở phào: “Tôi biết rồi.”
Anh đi qua một dãy hành lang rất dài rồi bước vào thang máy chuyên dụng trực tiếp lên tầng cao nhất của công ty, thang máy mở trực tiếp vào một căn phòng rất rộng nhưng cũng rất đơn giản, anh thả người xuống sô pha thất thần nhìn trần nhà.
Một lúc lâu sau anh ngồi thẳng dậy mở máy chiếu, tùy ý chọn một băng ghi hình nhiệm vụ của Diệp Tử rồi mở xem. Trên hình cô đang cười nói chuyện với người đàn ông trước mặt, ngữ khí nhẹ nhàng mà hoạt bát.
Thần Hi cũng cười theo, đáy mắt trong suốt khờ dại không rành thế sự, hoàn toàn khác với người ban nãy.
Anh có thể nói ra câu tiếp theo cô sắp nói cũng có thể nhớ rõ biểu cảm trên mặt cô ở giây tiếp theo. Anh biết đây là nhiệm vụ thứ mấy, biết cô ở lại thế giới này bao lâu và cũng biết tâm cơ và kỹ xảo mị hoặc lòng người của cô.
Anh biết cô rất không kiên nhẫn, mỗi khi nhiệm vụ chậm chạp không tiến triển sẽ thích dùng khổ nhục kế, như là bản thân không thấy đau vậy, tự vạch ra mấy vết thương trên người mình rồi chờ đối phương đau lòng.
Anh luôn đau lòng, biểu cảm trên mặt còn sâu sắc hơn nam chính trong thế giới đó.
Đến cả nụ cười cô cũng có rất nhiều loại, cười cong cong mắt đáng yêu sáng lạn, cười rụt rè mà dịu dàng và cả cười nhếch môi cao quý đầy kiêu ngạo. Khả năng diễn xuất của cô rất cao siêu, dùng cơ thể khác nhau để diễn những con người hoàn toàn khác nhau nhưng anh luôn có thể tìm ra điểm giống nhau giữa những Diệp Tử đó.
Anh là người hiểu cô nhất trên thế giới này.
Anh chống tay yên lặng xem hết một thế giới, đang định xem tiếp thế giới tiếp theo thì có tiếng nói vang lên trong đầu.
“Diệp tiểu thư đang uống cà phê dưới đại sảnh.”
Thần Hi lập tức đứng dậy, còn cố tình dừng lại ở chỗ có kính để soi xem mình có gì không ổn rồi mới vào tháng máy xuống tầng một.
Diệp Tử miễn cưỡng ngáp một cái, bàn tay vô ý thức quấy cà phê nhìn bảng tích phân đến thất thần. Cô vẫn đang đứng ở vị trí thứ nhất nhưng chắc chẳng bao lâu sẽ rớt hạng. Còn vị đối thủ cũ Ti Ức Chi thì đã lên tới vị trí thứ ba, không biết phải làm bao nhiêu nhiệm vụ nữa thì mới leo lên thứ nhất được. Cô cười rồi nhìn sang bảng tổ Võ lược, quét từ trên xuống dưới thấy một cái tên đập vào mắt.
Thần Hi —— xếp hạng hai mươi mốt.
Lên nhanh thật.
Diệp Tử chép miệng một tiếng, quả nhiên rất thú vị.
“Nếu đã chuẩn bị từ chức thì còn chú ý đến bảng tích phân làm gì?” Một bóng người cao gầy đột nhiên cản tầm mắt cô, cô quay sang nhìn rồi cười: “Tiểu chính thái, lại gặp rồi.”
Gần như Thần Hi đã bị cô đánh bại đành phải bất đắc dĩ cam chịu xưng hô này.
Diệp Tử bị vẻ mặt của anh chọc cười, cười mãi không ngừng.
Thần Hi cũng gọi một tách cà phê ngồi đó chờ cô cười xong: “Vừa nãy đang nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ tại sao…. mỗi lần kết thúc nhiệm vụ đều có thể gặp anh?” Diệp Tử vẫn cười: “Nhàn nhã như vậy mà vẫn lên hạng vi tích phân như bay thế.”
“Muốn biết à?” Có lẽ tâm tình Thần Hi đang rất tốt nên từ nãy đến giờ cứ cười suốt.
Diệp Tử nhún vai ý bảo mau nói.
Thần Hi liền lấy một chiếc nhẫn trông khá cổ xưa ra đặt trước mặt nàng: “Còn nhớ cái này không, lần trước cô cố ý tặng tôi để hối lộ đấy.”
Diệp Tử mị mị mắt vẫn chưa hiểu gì, cô cầm lấy chiếc nhẫn rồi nhìn Thần Hi, anh vẫn cười như cũ nhưng ngón tay lại không tự chủ được mà gõ lên mặt bàn để lộ sự căng thẳng.
“Triệu Hầu Ngôn.” Cô cười đầy thâm ý: “Thì ta là anh.”
Thần Hi cười mà không nói.
“Không phải anh đã nhận ra tôi từ lần gặp đầu tiên chứ.” Diệp Tử thật sự có chút kinh ngạc nhưng đáy lòng cũng có một loại suy nghĩ quả thế. Nếu là một vị đồng nghiệp bình thường bên tổ Võ lược thì còn lâu mới nhân nhượng mình đến thế.
Thần Hi cụp mắt: “Ừ.”
“Sao lại nhận ra tôi?” Diệp Tử truy vấn.
Thần Hi lại chỉ mỉm cười: “Trả hết nợ cho tôi đi rồi tôi nói cho cô biết.”
Diệp Tử biết người này thích mình, cô cũng chẳng muốn so đo chuyện hai thế giới nhiệm vụ của hai tổ bị trùng lặp có phải do có người cố ý nhúng tay hay không. Vì làm nhiệm vụ nên cô đã diễn quá nhiều buồn vui ly hợp rồi, khó khăn lắm mới trở về thực tại nên cô lười biếng hơn bất cứ ai và cũng qua loa hơn bất kỳ ai. Có người thích thì cứ để anh ta thích, huống chi cô cũng không ghét Thần Hi, cô cứ chờ xem rốt cuộc là mình thấy phiền hà với mối quan hệ này trước hay người ta làm mình động lòng trước.
Nghĩ như vậy cô đứng dậy nhét danh thiếp của mình vào túi áo Thần Hi: “Chắc anh đã biết số của tôi rồi nhưng tự tôi đưa có vẻ trịnh trọng hơn. Từ hôm nay tôi cho phép anh được liên lạc với tôi. Hai tháng cơm trưa này để tôi lo, không có vấn đề gì chứ?”
Thần Hi mỉm cười nhìn cô: “Không thành vấn đề.”
“Vậy…. hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Ngày hôm sau Diệp Tử mời Thần Hi đi ăn trưa như lời hứa, anh ăn mặc rất tùy ý và thoái mái, vừa gặp đã nói muốn ăn lẩu dê.
Diệp Tử thở dài một tiếng: “Có lẽ tôi là người phụ nữ duy nhất trên thế giới được theo đuổi còn phải mời cơm.” Cô liếc bộ quần áo của Thần Hi đầy ghét bỏ: “Còn ăn mặc tùy tiện như vậy, xem ra là không coi trọng buổi hẹn của chúng ta một chút nào.”
“Buổi hẹn?” Thần Hi phấn chấn tinh thần, hai mắt lóng lánh nhìn cô.
Diệp Tử cười cười từ chối cho ý kiến.
Trong quá trình ăn cơm Thần Hi triển lãm đầy đủ phong độ thân sĩ của mình, giúp gọi món giúp nhúng thịt, Diệp Tử chỉ cần ngồi đó nhàn nhã ăn là được.
Diệp Tử nghiêng đầu nhìn anh lấy gia vị cho mình, đường cong của cổ và bả vai thật sự rất quyến rũ. Nói thật, cảm giác được một người đàn ông như vậy theo đuổi cũng không tệ.
“Sao anh lấy được vật phẩm trong thế giới nhiệm vụ ra ngoài thế?”
Động tác của Thần Hi hơi dừng một chút rồi tự nhiên đáp: “Đi cửa sau một tý.”
“Ồ.” Diệp Tử hiểu ra gật gật đầu, không có phản ứng gì quá lớn: “Biết tôi từ bao giờ?”
Lần này anh ngừng hẳn động tác tay, ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú: “Hai năm trước.”
Diệp Tử cười nhẹ nhàng không hề hỏi tiếp. Thần Hi cụp mắt cảm nhận trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực.
“Nghe nói cô chuyển công việc, bao giờ thì bắt đầu công tác?” Anh uống một ngụm nước rồi hỏi.
“Tuần tới, nghỉ ngơi vài ngày đã.”
“Ừ, như thế cũng tốt.” Thần Hi vừa lòng cười.
Bọn họ cơm nước xong anh lại đề nghị cùng đi xem một bộ phim. Diệp Tử nhìn anh cười hồi lâu, mãi đến lúc trái tim Thần Hi sắp rớt xuống đất tới nơi mới gật gật đầu coi như đồng ý. Sau đó anh đưa cô về nhà, Diệp Tử đứng trước cửa nhoẻn miệng cười với anh, vui vẻ nói gặp lại sau nhưng thái độ của cô từ đầu tới cuối đều rất tự nhiên làm người ta không rõ suy nghĩ trong lòng.
Như thế này là vì có hảo cảm với mình hay chỉ vì thực hiện lời hứa, hay là cô đã sớm nhìn quen đủ cách theo đuổi nên không thèm để ý.
Thần Hi thật sự lo được lo mất.
Một lúc lâu sau anh mới ngồi dậy, mở ngăn kéo lấy một hộp gỗ ra đặt chiếc nhẫn Diệp Tử tùy ý ném cho anh lúc trước vào đó. Chiếc hộp vô cùng đơn giản, ngoài chiếc nhẫn vừa thả vào thì chỉ có một quả cầu thủy tinh bồ công anh và một chiếc khăn tay thêu hoa lan tử la. Anh trầm mặc nhìn mấy thứ đồ này, vừa hoài niệm lại vừa ưu thương.
………
Diệp Tử vừa mới xong việc, vừa bóp vai bóp cổ vừa đi xuống tầng. Gần đây cô chuyển việc làm người dẫn đường, tuy không tốn công tốn sức như trước nhưng cũng mất tự do hơn, càng ngày càng giống nhân viên văn phòng ngồi mãi một chỗ đến đau cả người.
Cô giơ tay xem đồng hồ mới phát hiện ra đã đến giờ ăn cơm với tiểu chính thái.
Trong nửa tháng này quan hệ của bọn họ cũng không tiến triển nhiều lắm, Thần Hi thường xuyên thể hiện rằng anh ta có hảo cảm với mình nhưng hành động rất có giới hạn. Trừ việc ngày nào cũng cùng nhau đi ăn cơm trưa thì bọn họ rất ít gặp mặt.
Không biết là đang chuẩn bị kế hoạch hay do bản thân quá ngượng ngùng.
Cô vừa bước ra khỏi thang máy thì đã thấy Thần Hi đang dựa vào tường đợi mình, cô cười nhẹ nhàng nhưng không thành tiếng. Mới đi được vài bước anh đã đứng thẳng người quay lại nhìn cô đầy dịu dàng: “Xong việc rồi à?”
“Ừ.”
“Muốn ăn gì nào?”
“Anh tự chọn đi.”
Thần Hi gật gật đầu: “Vậy chúng ta ăn hải sản.”
“Được.” Diệp Tử quay sang nhìn sườn mặt anh, đột nhiên dừng bước chỉ vào bảng tích phân trong đại sảnh: “Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi, trưa nào anh cũng đi ăn cơm với tôi vậy rốt cuộc anh làm nhiệm vụ vào lúc nào?”
Thứ hạng của Thần Hi đã lên đến mười tám.
“Không phải đã nói là có thể đi cửa sau à?” Thần Hi cười nói: “Trong phòng tôi có một phòng làm việc tư nhân, đến tối nhàm chán có thể tự chọn nhiệm vụ làm.”
Thần Hi nói như thể nhiệm vụ chỉ là một thú tiêu khiển trong lúc nhàm chán của anh vậy.
Diệp Tử đã sớm đoán được anh có thân phận đặc thù nên khi nghe anh nói thế cũng chỉ gật đầu: “Vậy ăn cơm xong dẫn tôi lên xem đi, tôi chưa bao giờ được thấy phòng làm việc tư nhân đâu.”
Thần Hi dừng một chút, cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo: “Hoan nghênh tới thăm.”