NƯỚC MẮT DƯỚI CƠN MƯA TÌNH YÊU VÀ THÙ HẬN


Nhìn dáng vẻ tức giận, sợ hãi, không khâm phục của Tân Thiệu Nhâm.

Doãn Cung ngồi kiêu ngạo, vẻ mặt đắc ý, hắn hơi cong khoé môi:
" Ông không có sự lựa chọn! "
Tân Thiệu Nhâm nhíu mày, ông ta mặc dù tham lam, ác độc nhưng lại rất sủng ái người vợ của mình, đây chính là điểm yếu của ông ta.

Ở bên ngoài ông tỏ ra không quan tâm gia đình, nhưng thật ra là đang cố bảo vệ vợ con khỏi những thế lực lớn, chỉ là việc ông ta làm lại không qua được mắt Lục Doãn Cung.
Bị hắn nắm thóp điểm yếu của mình, Tân Thiệu Nhâm chỉ còn cách nghe theo hắn: " Cậu muốn hỏi gì? " Nếu không nghe theo hắn chắc chắn cả nhà ông ta đều có kết cục giống con ếch kia.

Thịt nát xương tan không phải là một cái chết nhẹ nhàng gì!
" Tôi có năm câu hỏi, mỗi một câu ông không trả lời được… hoặc cố tình trả lời sai thì tôi sẽ nhúng một ngón tay của vợ ông xuống đây " Lục Doãn Cung vừa nói, hắn vừa chỉ tay vào cái thùng vôi lớn vẫn đang bốc hơi nóng hừng hực.

Tân Thiệu Nhâm sợ xanh mặt khi mình trả lời sai thì vợ mình là người phải chịu.

Ông ta không nói gì chỉ gật đầu đồng ý trong sự ép buộc.
" Được rồi! Câu thứ nhất.

Người phụ nữ đó còn sống chứ và bà ấy đang ở đâu? "

Doãn Cung lạnh lùng ngay từ câu đầu, mọi người đều đứng nghiêm túc nghe cuộc đối thoại của bọn họ, ai cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.

Lộ Du Mộc và Nhạc Tử Ngạn không muốn ở lại nghe câu chuyện của bọn họ nên rời ra ngoài, nhưng chỉ Nhạc Tử là người có thể ra ngoài được, còn Du Mộc mới bước nửa bước thì bị Lục Doãn Cung kéo lại, hắn ngang nhiên đặt cô ngồi luôn nên đùi hắn, bế cô như một đứa trẻ mà mặc kệ tai mắt của những người có mặt trong đó.

Du Mộc biết chống cự sẽ làm hắn nổi giận nên cô chỉ có thể ngồi im trên người hắn, chấp nhận ngoan ngoãn như một con mèo con.
Tân Thiệu Nhâm nhìn thấy vậy nhưng ông ta không mấy quan tâm, bây giờ thân ông ta còn chưa lo xong, lấy đâu thời gian quan tâm việc riêng của Lục Doãn Cung.
Tân Thiệu Nhâm nghe câu thứ nhất, ông ta nhíu mày, hình như rất khó trả lời.

Thiệu Nhâm ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng cũng mở miệng:
" Bà ta còn sống, nhưng tôi không biết đang ở đâu? "
Tân Thiệu Nhâm trả lời dứt khoát, nhưng hình như câu sau của ông ta không phải là trả lời sai mà cố tình không muốn nói ra sự thật.

Du Mộc thấy gương mặt Doãn Cung thay đổi, hắn rất tức giận, tay của hắn đang ôm eo cô cứ thế mà siết chặt.

Gương mặt vẫn lạnh lùng, hắn mở miệng đe dọa: " Tân Thiệu Nhâm… sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tốt nhất ông nên nói ra trước khi một ngón tay của vợ ông chỉ còn lại xương! "
Tân Thiệu Nhâm hiểu ra ý của Lục Doãn Cung, ông ta đổ mồ hôi hột, cuối cùng vẫn phải cắn răng chịu đựng mà nói sự thật:
" Tôi thật sự không biết bà ta hiện giờ đang ở đâu? Năm đó rõ ràng có một người khác đứng sau âm thầm giúp đỡ bà ta "
Nghe xong câu trả lời, Doãn Cung mới nới lỏng bàn tay đang siết chặt eo Du Mộc ra, có vẻ như ông ta đã nói thật.


Mặc dù Tân Thiệu Nhâm không biết người phụ nữ mà ông ta nói ra đang ở đâu nhưng cũng nói ra năm đó ai giúp bà ta, vậy mà không chịu nói từ đầu nên hắn mới tức giận.

Dù gì cũng phải nói sao không nói luôn ngay từ đầu cho xong.

Cứ dây dưa làm gì khiến cô phải chịu sự giày vò từ đôi bàn tay mạnh bạo của hắn.

Nhưng rốt cuộc người phụ nữ và người đàn ông đang giữ bà ấy là ai, bọn họ chẳng chịu nói tên mà cứ ẩn giấu, chẳng biết Doãn Cung lại có kế hoạch gì nữa.

Gì cũng được miễn đừng lôi cô vào là được.

Lục Doãn Cung tiếp tục câu hỏi thứ hai:
" Vậy người phụ nữ năm đó là như nào, ai là người ra tay? Tôi muốn nghe chi tiết nhất, ông biết mà phải không? "
Doãn Cung càng lộ vẻ mặt nghiêm túc, Tân Thiệu Nhâm nhìn sắc mặt lạnh như núi băng của Lục Doãn Cung, lại kèm theo ánh mắt cảnh cáo.

Ông ta biết chắc chắn không thể tiếp tục che giấu, ánh mắt cảnh cáo của hắn không phải là một chuyện đùa, Doãn Cung nói được làm được,Thiệu Nhâm cũng hiểu rõ điểm này của hắn nên ba mặt một lời.

Không dám nói sai một từ mà thuận lại đầu đuôi mọi chuyện mà Lục Doãn Cung yêu cầu.
" Thục Mạc Thâm khi biết Lộ Cửu Linh là người giữ thứ đó liền tiếp cận bà ta và phản bội Ngụy Tử Đằng để một mình chiếm lấy, ông ta người gốc Trung Quốc nhưng lại cố tình thay đổi thân phận, lai lịch chuyển thành người nước Ý.


Bởi vì ông ta cũng từng sống ở Ý nhiều năm nên ông ta liền lấy thân phận là người nước Ý để tiếp cận Lộ Cửu Linh.

Mạc Thâm khiến Lộ Cửu Linh mang thai là vì nghĩ rằng bà ta sẽ tin tưởng ông ta và giao thứ đó cho ông ta, nhưng tôi không biết vì lý do nào đó ông ta lại đòi bà ta phá cái thai trong bụng vì là con gái, chẳng phải Lộ Du Mộc cô là đứa bé đó sao? Năm đó người giết Lộ Cửu Linh chính là Thục Mạc Thâm- chồng của bà ta, đối với Ngụy Tử Đằng thì thứ đó không quan trọng bằng hạ gục được Doãn Cung cậu, nhưng đối với Thục Mạc Thâm thì thứ đó cực kỳ quan trọng, tôi không biết tại sao năm đó Thục Mạc Thâm muốn thứ đó của Cửu Linh như vậy mà lại ra tay giết bà ta.

Năm đó Ngụy Tử Đằng biết trước hành động của Thục Mạc Thâm nên đã nhanh chóng ra tay với Cửu Linh nhưng có một thế lực khác đã đi trước một bước, và làm giả một người khác giống bà ta.

Mạc Thâm lúc đó không hề biết Lộ Cửu Linh mà ông ta giết chết là giả, còn người thật thì đã được thế lực ẩn che giấu từ lâu.

Đến giờ một chút tin tức vẫn không tìm thấy!...!Lục Doãn Cung, tất cả những sự việc năm đó tôi biết tôi đều đã nói ra, như vậy đã chi tiết chưa? Có thể tha cho vợ tôi không? "
Lục Doãn Cung nghe xong mọi chuyện liền ngẫm nghĩ, xong hắn lên tiếng: " Ông còn ba câu trả lời, thật thà sẽ có thưởng, tôi sẽ giảm xuống còn một câu, một câu này sẽ đánh đổi mạng của ông " Tân Thiệu Nhâm nghe xong thì vui mừng, mặt ông ta tươi tỉnh hẳn.
Khác hoàn toàn với bọn họ, Lộ Du Mộc đang run rẩy trong vòng tay của Lục Doãn Cung.

Hắn ta hình như cảm nhận được nên càng ôm chặt cô hơn.
Du Mộc ban đầu không thèm để ý chuyện của bọn họ cho dù từng từ có lọt vào tai đi chăng nữa.

Nhưng khi câu đầu tiên mà Thiệu Nhâm nói ra lại là nhắc tới tên của ba cô- Thục Mạc Thâm và mẹ cô- Lộ Cửu Linh.

Chỉ hai tên đó thôi liền gây sự chú ý của Lộ Du Mộc.

Lộ Du Mộc bấy giờ mới im lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện năm đó.


Du Mộc chắc chắn từng từ ông ta thốt ra đều là sự thật vì lần này nếu ông ta còn giở trò nói dối thì vợ ông ta sẽ có kết cục giống con ếch vừa rồi.
Nhưng không ngờ sau khi nghe toàn bộ sự thật năm đó được phơi bày, Lộ Du Mộc như nghe thấy một tia sét đánh ngang tai, cô bất chợt run rẩy, miệng cố mở lời nhưng cổ họng như bị ai bóp nghẹn lại, giọng uất ức mãi không nói lên lời.

Nước mắt vì thế cũng tự tạo ngấn rồi tuôn trào ra khỏi mắt.

Doãn Cung thấy vậy liền lấy tay gạt đi giọt nước mắt đang chảy dài trên gò má Du Mộc, hắn thầm thì nhỏ: "Đừng khóc" Lộ Du Mộc nghe xong thì cố nhịn lại, nước mắt cũng ngừng rơi.

Không ngờ ba cô người gốc lại là người Trung Quốc, chỉ vì tiếp cận mẹ cô nên mới cố tình đổi lại thân phận và lai lịch thành người nước Ý.

Mà năm đó người giết chết mẹ cô lại chính là người bố đã ruồng bỏ mẹ con cô.

Nhưng thứ cảm xúc khiến Du Mộc rơi nước mắt không phải là do sự thật này, mà do Lộ Cửu Linh- người mẹ mà Du Mộc yêu thương vẫn còn sống, Du Mộc cảm xúc hỗn hợp, nghẹn ngào không nói thành câu mà chỉ rơi lệ trong sự hạnh phúc, đây chính là một tin vui nhất đối với cô.

Vậy mà bao năm nay cô lại luôn giày vò bản thân, đau khổ trước ngôi mộ của "mẹ" mình ở cánh đồng hoa.

Thì ra người mẹ nằm trên vũng máu năm đó mà cô tận mắt nhìn thấy chỉ là một người giả đội mặt nạ, rốt cuộc là ai mà lại có thể làm người giống mẹ cô tới mức như vậy.
Vài tuần trước đó Lộ Du Mộc về Trùng Khánh cũng là vì biết một chút về tin tức của thứ đó, mặc dù đang trốn khỏi Lục Doãn Cung, nhưng Du Mộc vẫn quyết định về Trùng Khánh để tìm thông tin về thứ đó.

Không ngờ lại bị Lục Doãn Cung phát hiện và bắt được, đến giờ thứ đó lại tiếp tục không thấy tung tích, một lần nữa cô lại phải tìm kiếm trong sự bặt vô âm tín của nó.
~Nhạc Tử~.


Bình luận

Truyện đang đọc