NUÔI ONG TAY ÁO

16.

Triệu Mộng là một người phụ nữ rất lợi hại, trận kiện này tôi toàn thắng, Tôn Diên ngoại trừ cổ phần còn lại trong công ty của anh ta không nhiều lắm, những thứ khác đều thuộc sở hữu của tôi, anh ta ngay cả một mảnh giấy cũng không mang đi.

Tất cả những thứ anh mua cho Tiểu Phương đều cần phải trả lại giá gốc, còn không trả, Tiểu Phương muốn nợ cho tôi, khi nào trả xong thì khi nào chấm dứt.

Tôi rất hài lòng với kết quả xét xử, Tôn Diên ngước mắt nhìn đáy mắt tôi mang theo một tia hận ý.

Ghét?

Anh ta tự làm, anh ta xứng đáng.

“Đường Duyệt”

Tôn Diên gọi tôi lại.

Tôi quay lưng lại với anh ta và có thể cảm nhận được những bước chân lộn xộn của anh ta.

“Em nhất định phải làm được một bước này sao?”

“Nhất định phải ép anh đến bước này sao?”

Tôi ép anh ta à?

Tôi trào phúng cười cười: “Là anh cùng Tiểu Phương ở trong phòng tôi làm chuyện cẩu thả, Tôn Diên, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, làm vợ chồng cũng đã năm, sáu năm, anh biết trong mắt tôi không chứa nổi hạt cát, anh lại ở dưới mí mắt của tôi cùng một đứa nhỏ tôi tài trợ làm chuyện như vậy, anh có xấu hổ hay không?”

Tôn Diên cười lạnh nhìn tôi.

Đáy mắt anh ta đối với tôi tất cả đều là hận ý cùng ai oán.

“Em thì khi nào nghĩ tới cảm nhận của anh, chuyện em thích anh làm, chuyện em không thích anh sẽ không làm.”

“Nội dung hàng ngày của công ty lớn đến mức anh mặc quần áo, em đều phải quản, anh ở cùng một chỗ với em thật sự rất hít thở không thông.”

“Đường Duyệt là đàn ông đều có lúc phạm sai lầm, vì sao em lại không thể cho anh một cơ hội?”

“Ta đến tình trạng như hôm nay hoàn toàn là bái ngươi ban cho, ngươi vì sao lại đối với ta như vậy, lấy đi tâm huyết phấn đấu hơn nửa đời người của ta.”

“Đường Duyệt, làm người không thể như vậy.”

Nghẹt thở?

“Vậy anh giải thoát đi, tuy rằng cái giá lớn hơn một chút, nhưng Tiểu Phương ôn nhu động lòng người, khẳng định có thể cùng anh đồng cam cộng khổ.”

“Năm đó chúng ta chịu nhiều khổ sở như vậy mới có hết thảy ngày hôm nay, tôi trả giá thanh xuân, tôi trồng cây dựa vào cái gì để cho người khác đến thừa hưởng?”

“Tôn Diên, tôi chúc anh hạnh phúc.”

Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn Tôn Duyên một cái, giẫm giày cao gót, ngẩng đầu sải bước đi xuống bậc thang.

Đột nhiên một lực lượng rất nặng đập tôi xuống đất, và tôi quay chân.

“Đường Duyệt, cô chính là ghen tị ta cùng Tôn Diên, cô ghen tị anh ấy yêu tôi, cho nên cô mới làm ra hết thảy.”

“Loại người như cô nên đi chết, cô dựa vào cái gì để cho chúng ta hai bàn tay trắng, những thứ kia đều là Tôn Diên nên lấy được, tôi cũng nên đạt được.”

“Cô đem đồ đạc của chúng tôi trả lại cho tôi, nếu không tôi sẽ đánh chết cô”

Nói xong Tiểu Phương liền đấm đá tôi.

Đó là cổng tòa án.

Tiểu Phương dám làm như vậy, cô ta sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Tôi giơ tay đẩy Tiểu Phương từ trên cầu thang xuống.

Tiểu Phương lăn hơn mười bậc thang, ngã xuống đất bằng phẳng cuối cùng.

Chỉ thấy Tôn Diên chạy tới như phát điên, anh ta ôm Tiểu Phương điên cuồng hô: “Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương…”.

Tôi nhìn máu tươi đỏ sậm dưới thân Tiểu Phương, rũ mắt xuống.

Tôi giơ tay sờ sờ bụng mình, đã từng ở chỗ tôi cũng có một đứa con chưa sinh, nhưng Tôn Diên vì sự nghiệp mà để cho tôi phá thai.

Tôi đã không bao giờ mang thai kể từ đó.

Đây đại khái cũng là báo ứng với Tôn Diên đi.

Tôi chống người từ trên cầu thang đứng dậy, chịu đựng đau đớn trên chân, ưỡn người, cao ngạo đi xuống phía dưới.

Lúc đi tới bên cạnh Tôn Diên, tôi liếc nhìn anh ấy qua khóe mắt.

Anh ta ôm Tiểu Phương sắc mặt tái nhợt, ánh mắt Tiểu Phương nhìn tôi tràn đầy hận ý.

Tôi hướng về phía Tiểu Phương nhếch khóe miệng, dùng khẩu hình nói với cô ta: “Cô thua…”.

Hoàn.

Bình luận

Truyện đang đọc