NUÔI SÓI TRONG NHÀ CHẠY MAU! NAM CHÍNH HẮC HÓA RỒI!


Sau khi quàng xong khăn cho cô, phản ứng của Liễu Nguyệt đúng như Tiêu Dã đã suy đoán từ trước.

Cô đứng dậy, không nói một lời lạnh lùng rời đi.

Tiêu Dã nhìn theo bóng lưng cô, biểu cảm trên mặt chất chứa muôn vàn đau khổ.
Liễu Nguyệt lúc đầu định tới Vân Du Các nhưng sau đó lại rẽ hướng tới Diệp gia.
Nếu hỏi ai có thể ngồi bàn luận với cô về mấy chuyện vớ vẩn đang xảy ra suốt khoảng thời gian qua, người đó chỉ có thể là y.
Diệp gia.
“A! Liễu nhị tiểu thư.”
Một nữ tì ra mở cửa thấy Liễu Nguyệt vui vẻ nói.
Từ trên xuống dưới Diệp gia không ai là không biết đến Liễu Nguyệt.

Thậm chí còn có lời đồn đại của đám người hầu trong nhà về việc không sớm thì muộn cô cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân của Diệp gia.

Vì vậy bọn họ phải ra sức lấy lòng, mà cho dù không lấy lòng được thì cũng đừng dại gì mà đụng vào cô, vì tính khí thất thường của cô, bọn họ biết.

Đến thiếu gia được lão gia phu nhân sủng ái hết mực còn bị cô đánh thì đủ hiểu rồi.
Vì tin đồn chưa đến tai Liễu Nguyệt nên cô chẳng manh may để ý gì cho cam.

Nhưng nếu để Liễu Nguyệt biết được thì thực sự cô có thể trừng chết kẻ dám tung tin đồn vớ vẩn đó.
Diệp Chi Lăng, cái tên mồm mép đó với cô cũng tạm coi như thanh mai trúc mã.


Cơ mà hai người đều không hẹn mà cùng nghĩ đến việc coi đối phương chỉ là bạn thân.

Còn chuyện có tình cảm với đối phương là điều không thể, vì hai người đều hiểu rất rõ tính cách của nhau, nếu có cưới nhau về chưa chắc đã sống nổi với nhau được hai mươi tư tiếng chứ nói gì cả đời.
Nhìn vẻ mặt tươi tắn của người trước mặt, Liễu Nguyệt lãnh đạm hỏi: “Diệp Chi Lăng có nhà không?”
“Thiếu gia có nhà thưa tiểu thư, để ta vào thông báo với người một tiếng.”
Cô khẽ gật đầu, để nữ tì chạy đi thông báo cho Diệp Chi Lăng còn mình thì chẫm rãi từng bước mà đi ở sau.
Diệp Chi Lăng sau khi nghe người tới báo Liễu Nguyệt đang đến thì khá bất ngờ.

Y vội đứng lên ra ngoài, bệnh tình của Liễu Nguyệt y biết, vì cô đã kể qua cho y nghe.

Giờ thời tiết đang vô cùng khắc nghiệt mà tự dưng nghe tin Liễu Nguyệt tới thì có hơi lạ.

Trên đường đi Diệp Chi Lăng còn hỏi người hầu rằng có ai đến cùng cô không, người đó nói không, điều đó còn làm y bất ngờ hơn.
Chẳng nhẽ Tiêu Dã lại có thể để Liễu Nguyệt ra ngoài một mình.
Hoàn toàn phi lí trừ khi có chuyện gì xảy ra rồi.
Nghĩ vậy bước chân của Diệp Chi Lăng càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã thấy Liễu Nguyệt.

Dáng người cô gầy yếu, sắc mặt còn trắng bệch nhưng đôi mắt vẫn ánh lên tia sáng.

Liễu Nguyệt thấy y, thoáng sửng sốt.
“Sao vậy?” Diệp Chi Lăng thấy cô nhìn mình xong lại nhíu mày, có chút thắc mắc hỏi.
Giọng nói của cô chắc chắn là đang không vui, trong đó còn xen lẫn chút ghen tị, nói: “Mới mấy tuần không gặp, sao trông ngươi to xác hơn trước thế.”
Diệp Chi Lăng: “…”

“Thì ta vẫn vậy mà.”
“Người cao hơn rồi.”
“Chuyện bình thường thôi.”
Liễu Nguyệt không chịu, nói: “Trước ngươi hơn ta có chút, giờ tận chừng này.

Cả đám các ngươi tất cả đều phải to xác như vậy mới chịu được sao.”
Diệp Chi Lăng: “…”
“Tổ tông của tôi ơi, đừng nói ngươi định so bì cao thấp với ta ở ngoài trời.

Vào đi, mau vào trong phòng cho ấm rồi chúng ta nói tiếp.”
Liễu Nguyệt khẽ hừ một tiếng sau đó theo y bước vào phòng.
Nhận tách trà gừng của nữ hầu mang tới, Liễu Nguyệt nhìn Diệp Chi Lăng, nói: “Có chuyện cần nói nên mới tới gặp ngươi.” Nói rồi cô nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Thời hạn hắc hoá sắp tới rồi.”
Diệp Chi Lăng có chút ngạc nhiên xong cũng qua rất nhanh, y chỉ nói: “Nhanh vậy sao?”
“Chưa đến một tuần nữa.”
Diệp Chi Lăng lập tức đoán ra tình hình, y nói: “Thảm nào ta không thấy hắn đi cùng ngươi, tại thường ngày hai người dính nhau như sam mà.

Không đi chung cảm thấy hơi thiếu thiếu.”
Nhắc đến Tiêu Dã lại khiến Liễu Nguyệt đau đầu, cô lạnh lùng nói: “Còn một chuyện này nữa.”
“Hử? Gì thế?”
Liễu Nguyệt: “A Dã nói hắn thích ta.”
Diệp Chi Lăng: “…”
Một lúc sau y mới lấy lại phản ứng, mắt chữ o mồm chữ a, sự ngạc nhiên này đến quá bất ngờ khiến y bị đứng hình, như không tin mà không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào.


Sao nó có thể…”
Liễu Nguyệt hiểu Diệp Chi Lăng phản ứng như vậy cũng không có gì lạ, đến cô còn không tin chứ đừng nói đến y.
Lại đợi thêm một lúc lâu nữa Diệp Chi Lăng mới nói được một câu ra hồn với Liễu Nguyệt, và câu đầu tiên y hỏi chính là: “N…Ngươi tính sao?”
Liễu Nguyệt khẽ nheo mắt, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, đầy tàn nhẫn nói: “Chỉ mong là hắn đang nhầm lẫn, còn nếu là thật.

Thứ tình yêu con nít đó, ta sẽ tự tay gi ết chết nó, tuyệt đối không để cho thứ tình cảm đó đối với ta tồn tại trong hắn.”
Thấy cô dứt khoát thế Diệp Chi Lăng cũng yên tâm phần nào, nhưng y vẫn có hơi chút lo lắng nói: “Vậy nam chính hắn…”
“Có vẻ chưa buông bỏ được, nhưng đừng lo.

Ta không tin đến cuối cùng hắn vẫn thích nổi ta.” Liễu Nguyệt nói, ánh mắt loé lên tia sát ý nhàn nhạt.
Mọi thứ đã được lên kế hoạch chỉn chu đâu vào đấy.

Giờ việc để cả hai người bọn cô trở mặt chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đương nhiên cái thứ tình yêu vớ vẩn đó của Tiêu Dã chắc chắn sẽ bị sự thù hận bóp ch ết.
Dám thích cô ư? Thật nực cười.
Một chữ thích của Tiêu Dã nó quá xa xỉ đối với cô.
Vậy thì hãy để sự thù hận thay thế cho tình yêu.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Mối quan hệ của cô cùng hắn ngay từ đầu đã không nên có tình yêu.
Liễu Nguyệt không ngần ngại bóp ch ết thứ mầm non đó, một phần là vì cô không thích hắn, hiện tại là thế, sau này vẫn vậy, bởi vì cô hiểu rõ, Tiêu Dã hắn không dành cho cô.

Liễu Nguyệt ở đây, nuôi lớn hắn béo tốt thành như vậy, chỉ với mục đích duy nhất đó chính là để hắn quay về lấy lại thân phận cao quý đáng lẽ ra phải thuộc về hắn, sau đó nắm tay Phong Ngọc Nhi đi hết cuộc đời.
Nghĩ vậy Liễu Nguyệt nhẹ nhõm đi phần nào.

Chỉ còn vài ngày nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc, cô cũng không cần gặp lại hắn nữa, sau đó hai người sẽ chính thức trở thành người dưng, thậm chí là kẻ thù.

Cô bỗng cảm thấy mình như một người mẹ đã vất vả nuôi lớn đứa con sắp sửa công thành danh toại mà lòng tràn đầy mãn nguyện.
Diệp Chi Lăng sau đó có hỏi han Liễu Nguyệt đôi ba câu về bệnh tình của cô, Liễu Nguyệt cũng trả lời qua loa đại khái cho y biết.

Vì không giỏi y thuật nên Diệp Chi Lăng chỉ biết rằng nó khá đau đớn.

Thôi thì không giúp được gì cho cô, nhưng y vẫn nói đôi ba câu dặn dò Liễu Nguyệt mặc dù biết thừa sẽ chỉ như nước đổ lá khoai.
Liễu Nguyệt ngồi hàn huyên với Diệp Chi Lăng một lúc xong nói rằng mình phải về.
Trước khi để cô về Diệp Chi Lăng còn lo lắng hỏi không biết bao lần có cần phái người đi theo không.

Liễu Nguyệt thấy y nói nhiều vô cùng phiền phức bèn lập tức từ chối.

Diệp Chi Lăng thấy Liễu Nguyệt từ chối kiên quyết như vậy cũng không dám ép thêm, chỉ đành nói nốt câu cuối rằng nếu chẳng may ngất ra đường thì trước khi kịp bất tỉnh nhớ kêu cứu.

Liễu Nguyệt miễn cưỡng đồng ý với y, sau đó ra khỏi cửa trở về Liễu gia.
...----------------...
[ Tác giả có lời muốn nói ]
Liễu Nguyệt – người dành cả thanh xuân để gán ghép chồng mình với người khác.
Dù sao cũng không trách ẻm được, nếu nhìn từ góc độ của Liễu Nguyệt thì bạn sẽ thấy một con người không mặn mà gì với mấy câu chuyện tình yêu và cũng rất cứng đầu khi cho rằng nam chính phải về bên nữ chính bằng bất cứ giá nào.
Liễu Nguyệt rất sủng Tiêu Dã, nhưng để ẻm nhận ra mình thích hắn thì không dễ đâu.
Ngay từ chương đầu Liễu Nguyệt cũng đã nói rõ mục đích của ẻm khi nhận Tiêu Dã về dưới trướng là nuôi lớn để trả về nơi sản xuất rồi.
Đối với Liễu Nguyệt tình yêu của Tiêu Dã là thứ gì đó rất ư là sai luân thường đạo lí, vì trong nguyên tác Tiêu Dã là nam chính, Phong Ngọc Nhi là nữ chính, không thể xoay chuyển cũng không thể lung lay.
Ẻm cố chấp với chuyện này đến nỗi A Dã sau này còn phải phát giận cơ.
Vì thế không ai ép được Liễu Nguyệt đâu.

Chỉ có cách là tự đợi ẻm ngộ ra thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc