NUÔNG CHIỀU CON DÂU – NIỆM NIỆM BẤT VONG

Hôn lễ của Cố Bắc Dã được tổ chức khi Giang Tuyết Nịnh mang thai tháng thứ năm. Buổi hôn lễ rất xa hoa, phù hợp với phong cách của Cố Bắc Dã. Cố Thần Quang tiếp đãi khách khứa nhưng lại có chút thất thần, hắn nhớ Giang Tuyết Nịnh, trước kia cô cùng Cố Bắc Dã kết hôn không làm hôn lễ. Mà hiện tại sau khi cùng hắn lãnh chứng cũng không cho cô một hôn lễ.

Cô hẳn là rất tiếc nuối đi, sau này nhất định hắn phải cho cô một cái hôn lễ hoàn mỹ, không thể làm cô phải tiếc nuối bất cứ thứ gì.

Có đôi khi con người thật sự rất kỳ quái, Cố Bắc Dã trước kia cà lơ phất phơ, sau khi ở nước ngoài học tập mấy tháng, lại làm quen công việc công ty vài tháng, hiện tại giống như thoát thai hoán cốt.

Sau khi Cố Bắc Dã phát biểu thì Cố Thần Quang cũng được mời lên sân khấu để nói vài câu chúc phúc với cặp vợ chồng mới cưới, tỏ vẻ một chút trước mặt khách khứa.

Mà hắn lại thông báo một việc động trời hắn muốn từ chức Chủ tịch Cố thị, làm một người nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống. Chủ tịch đời kế tiếp sẽ là Cố Bắc Dã, đương nhiên sợ Cố Bắc Dã không kham nổi thì sau khi hắn rời đi thì Cố Bắc Thành sẽ về nước, hai anh em cùng nhau phát triển Cố thị.

Không thèm để ý tới khách khứa bàng hoàng, Cố Thần Quang chậm rãi đi xuống, sau đó giơ ly rượu, nói vài câu khách sáo rồi liền xoay người rời đi. Những gì cần làm hắn đều đã làm, tâm huyết mấy chục năm của hắn đều giao lại cho con trai, con đường sau này phải dựa vào chính bọn họ rồi.

Ra khỏi khách sạn, Cố Thần Quang gọi điện thoại, sau đó một thân nhẹ nhàng ngồi lên xe, đi tới ngôi nhà có cô gái nhỏ đang chờ hắn.

Giang Tuyết Nịnh biết hôm nay là hôn lễ của Cố Bắc Dã, đối với người chồng trước đó cô đã không còn bận tâm. Nàng chỉ đang nghĩ tới Cố Thần Quang, sờ sờ cái bụng đã nhô lên, lầm bầm nói chuyện.

“Bé ngoan, lại chờ một chút, rất nhanh ba ba đều mỗi ngày ở bên chúng ta, con ngoan nha.” Cô nhẹ nhàng nói với con, càng giống như tự nói với chính mình.

Cố Thần Quang trở về người đầu tiên nhìn thấy là Giang Tuyết Nịnh, đi qua ôm cô, sờ sờ cái bụng phình lên: “Ba ba đã trở lại, về sau liền không rời khỏi hai mẹ con.” Sau đó đặt một nụ hôn lên trán Giang Tuyết Nịnh.

“Bảo bối, chúng ta xuất phát đi.”

“Xuất phát?Đi đâu?” Vẻ mặt Giang Tuyết Nịnh mơ hồ, không rõ hắn có ý gì.

“Đồ ngốc, đương nhiên là đi nước Pháp a, đã cùng em nói qua, em quên rồi sao?”

“Hiện tại? Hôm nay không phải là ngày bọn họ kết hôn sao?”

“Đi thôi, anh đều đã sắp xếp ổn thoả, bọn họ cũng có cuộc sống của mình. Ngày tháng sau này là của riêng chúng ta.”

~ Hoàn ~

Bình luận

Truyện đang đọc