NUÔNG CHIỀU - NAM LÂM ĐẬU ĐẬU

Mặc dù kết hôn được một thời gian nhưng mấy ngày nay Lâm Hành Hành mới được cảm nhận được sự ảo diệu của cụm từ “Đêm xuân ngắn ngủi”.

Công việc quảng bá phim trước khi công chiếu được giao cho Vu Tinh Không, Lâm Hành Hành cũng hoàn toàn tin tưởng vào sự nghiêm túc và trách nhiệm với công việc của cậu ta. Còn bản thân anh thì ăn vạ ở nhà và cùng Vu Đằng trải qua những ngày mặn nồng.

Gần đây Lâm Hành Hành không khác gì con gấu Teddy mang hình người biết chuyển động, mỗi lần nhìn thấy anh là Vu Đằng lại thấy sợ. Khi cô từ cầu thang đi xuống và nhìn thấy anh đang nằm trên sô pha, cô dứt khoát đi đường vòng.

“Bé con ơi”, Lâm Hành Hành ngả ngớn huýt sáo, anh cười tươi nhìn Vu Đằng, “Em đi đâu vậy?”

“Phòng bếp”, Vu Đằng dừng bước chân, “Em muốn uống sữa bò.”

Lâm Hành Hành đứng dậy, anh đi qua ôm bả vai Vu Đằng, ánh mắt đen tối, “Cũng đến giờ tẩm bổ rồi.”

Vu Đằng: “………”

Vẻ rối rắm hiện quá rõ ràng trên mặt Vu Đằng, Lâm Hành Hành muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được, anh bật cười và nói với cô, “Đồ ngốc, trêu em thôi. Tối nay Tần Liệt rủ anh đi chơi, em có muốn đi cùng không?”

Ơn giời, cuối cùng anh cũng chịu ra ngoài!!! Vu Đằng vui mừng còn không kịp, cô cảm thấy ngay đến cái ghế số pha cũng trở nên dễ thương hơn bao giờ hết, “Em không đi đâu, em muốn ở nhà vẽ trann.”

Gần đây Vu Đằng đã tìm được một công việc, đó là vẽ tranh online. Kỹ thuật vẽ của cô đều là tự học thành tài, thỉnh thoảng cô sẽ đăng một số bản thảo lên mạng xã hội để giao lưu.

Hai ngày trước, có một trang web biết tới cô qua mạng xã hội và đưa ra lời đề nghị hợp tác.

Hiện tại Vu Đằng không phải lo chuyện ăn uống sinh hoạt, cho nên cô không phải quá mức đặt nặng vấn đề kiếm tiền.

Dù đối phương đưa ra cái giá thấp hơn thị trường, nhưng do nền tảng của bản thân chưa vững nên cô quyết định đồng ý.

Trang web này trả phí cho tác giả dựa vào số lượng lượt truy cập của tác phẩm. Cho tới thời điểm hiện tại, Vu Đằng mới chỉ kiếm được 3,5 đô la, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến niềm đam mê sáng tác của cô.

“Ừm, vậy anh sẽ về sớm với em.” Lâm Hành Hành hận không thể dính chặt lấy Vu Đằng cả ngày, với lại anh cũng rất lười ra ngoài đi chơi. Nhưng Tần Liệt đã gọi anh tới bốn lần, anh không thể không đi. Hơn nữa Bạch Xán Vũ kia cũng từng giúp đỡ anh, anh trở mặt không quen người ta thì không được hay cho lắm, “Anh đi gặp bạn đại học, gần đây mới trở về Trung Quốc, bọn anh uống vài ly rồi về.”

Vu Đằng thầm nghĩ đêm nay em bận lắm, anh về muộn càng tốt, đừng chiếm dụng thời gian làm việc của em… Nhưng Vu Đằng đâu dám nói ra mấy lời này, “Anh đi đi, nhớ uống vừa thôi nhé.”

Vợ yêu quan tâm khiến tâm tình Lâm đại thiếu gia cực kỳ sung sướng, “Anh nhớ rồi.”

…….

Lúc Lâm Hành Hành đến nơi, Tần Liệt và Bạch Xán Vũ đang ngồi nói chuyện phiếm.

Thấy Lâm Hành Hành xuất hiện, Bạch Xán Vũ lập tức đứng dậy, cô mỉm cười và ôm lấy anh thay lời chào hỏi, cô còn định hôn má anh nhưng người đàn ông này đã nhanh chóng lùi về sau, anh cười với cô và nói, “Đàn chị, nếu chị làm như vậy thì tôi biết ăn nói với vợ mình thế nào.”

Cái ôm vừa rồi không thể né tránh, nhưng nếu thêm cả hôn má, dù Vu Đằng không nói gì thì bản thân anh cũng thấy khó chịu khi đụng chạm. Hơn nữa bây giờ anh là đàn ông đã có vợ, anh phải giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác.

Bạch Xán Vũ bật cười: “Nghe nói cậu đã kết hôn, có vẻ hai vợ chồng cậu rất tình cảm?”

Cô chỉ khách khí nói vậy mà thôi, không ngờ Lâm Hành Hành lại chẳng hề khiêm tốn, “Phải là cực kỳ tình cảm.”

Đèn trong bar huyền ảo, liên tục thay đổi màu sắc nên không ai nhìn thấy rõ vẻ tươi cười trên mặt Bạch Xán Vũ đang dần nhạt đi.

Cô từng nghe người ta nói Lâm Hành Hành kết hôn chỉ vì gia đình, anh chẳng bận tâm tới người vợ không môn đăng hộ đối của mình, cho tới bây giờ bọn họ còn chưa tổ chức đám cưới. Nhưng xem ra lời đồn không phải lúc nào cũng đáng tin tưởng.

Thật ra mấy năm nay Bạch Xán Vũ cũng không thường xuyên liên lạc với Tần Liệt và Lâm Hành Hành, nhưng bọn họ đều là người có tiếng tăm, điều này không hề ảnh hưởng tới việc cùng nhau ôn lại chuyện cũ, với lại ai biết được trong tương lai bọn họ có thể hợp tác với nhau thì sao.

Tửu lượng của Bạch Xán Vũ thuộc hàng “tiên tửu”, đồng thời cũng là một đấu sĩ thiện chiến trong số những nữ cường. Trong bầu không khí vui vẻ, cô nổi hứng đòi so tửu lượng với mọi người, Tần Liệt cũng chiều theo cô, anh rót hết ly này đến ly khác.

Trong lòng Lâm Hành Hành vẫn nhớ tới lời dặn dò uống ít rượu của Vu Đằng, cho nên anh chỉ ngồi một bên xem bọn họ tranh tài.

Tần Liệt đứng dậy đi vệ sinh, Bạch Xán Vũ giơ chén rượu về phía Lâm Hành Hành: “A Hành, đêm nay cậu uống rất ít.”

“Ừm, vợ tôi ghê gớm lắm nên đàn chị thông cảm,” Anh thờ ơ mỉm cười, “Tôi cũng không còn cách nào.”

Bạch Xán Vũ bật cười, “Nói gì thì nói tôi cũng là bạn gái cũ của cậu, sao hồi ấy tôi không thấy cậu nghe lời như vậy? Nếu biết cậu là người chồng mẫu mực thế này, năm xưa tôi đã quyết tâm bắt bằng được cậu.”

Lâm Hành Hành vẫn nhớ rất rõ đoạn ký ức này, nhưng những gì anh nhớ là tuổi trẻ của mình, chứ không phải là Bạch Xán Vũ – người giúp anh giả mạo làm bạn gái để chọc tức người trong nhà.

Anh và Bạch Xán Vũ chưa từng hẹn hò, tuy nhiên hai người có chụp chung vài bức hình, khi ấy bố anh đã tức giận đến nỗi tăng huyết áp chỉ vì nhìn thấy album ảnh “tình yêu” kia.

Nhớ lại những năm tháng ngông cuồng của tuổi trẻ, Lâm Hành Hành thầm cười trong lòng, “Chuyện năm đó, cảm ơn chị.”

“Không cần cảm ơn”, Bạch Xán Vũ lắc ly rượu trong tay, “Cậu không biết chứ, trong mấy ngày làm bạn gái giả của cậu, giá trị con người tôi đã tăng lên không ít.”

Hồi ấy Lâm Hành Hành là nhân vật nổi tiếng trong trường, có rất nhiều cô gái lao vào anh như con thiêu thân, đáng tiếc người này lại đầu gỗ, chẳng có tình cảm với ai và đối với ai cũng có thái độ xa cách, lạnh nhạt.

Ngày cô và anh “hẹn hò”, bao người phải hâm mộ và ghen ghét. Cũng vì chuyện này nên quan hệ giữa cô và Tân Liệt trở nên thân thiết hơn, sau đó cô và Tần Liệt đã thật sự hẹn hò.

“Nói tới năm đó cũng coi như đôi bên cùng có lợi”, Bạch Xán Vũ tươi cười, cô thử thăm dò anh, “Cậu có muốn quay lại quãng thời gian huy hoàng ấy một lần nữa không?”

Lâm Hành Hành nheo mắt đánh giá người phụ nữ trước mặt. Bạch Xán Vũ là đàn chị của bọn họ, cô hơn anh ba tuổi nhưng nói thật nhìn gương mặt cô không ai nghĩ đã hơn ba mươi, không biết có phải do gương mặt này đã được trang điểm kỹ càng hay không, tuy nhiên điều đó chẳng hề liên quan tới anh.

Lâm Hành Hành nhếch miệng cười, “Trò đùa này của đàn chị không được vui cho lắm.”

Tình cảm bị kích thích do rượu nhanh chóng biến mất trước lời từ chối không hề dịu dàng, thậm chí còn mang theo cả sự lạnh lùng của Lâm Hành Hành. Gương mặt Bạch Xán Vũ đầy vẻ gượng gạo, cô chỉ biết cười khan nhìn anh.

Bạch Xán Vũ không còn là cô gái nhỏ tuổi đôi mươi, cũng không còn là cô gái miền núi với hai bàn tay trắng năm đó. Bây giờ cô đã có rất nhiều thứ và rất nhiều cơ hội cho mình giữa cái xã hội khốc liệt, lạnh như băng này.

Được quen biết Lâm Hành Hành đã là ưu ái của trời cao dành cho cô, nhưng nếu không thể có được anh, cô cũng không muốn phải đắc tội với anh. Với lại cô có thể nhìn ra mình và anh không cùng một thế giới.

Bạch Xán Vũ dùng lý trí để đè nén dục vọng hoang đường dưới đáy lòng, cô bình tĩnh nói với anh, “Khi nào có thời gian, cậu hãy đưa vợ tới đây cùng uống với nhau một ly, tôi rất tò mò vợ cậu là người như thế nào.”

Lâm Hành Hành không còn tâm trạng đón gió tẩy trần cho cố nhân, giọng điệu anh trở nên lạnh lùng, “Để xem cô ấy có muốn tới không đã, tôi xin phép về trước.”

Lâm Hành Hành chẳng hề ân cần, thậm chí câu chào hỏi khách khí với phụ nữ cũng không có, nhưng anh vẫn là cậu thiếu niên rực rỡ trong trí nhớ năm xưa của cô.

Bạch Xán Vũ vẫy tay, “Tạm biệt.”

Lần này Lâm Hành Hành còn chả buồn đáp lại câu “Tạm biệt”.

Ra khỏi quán bar, gió đêm tạt vào mặt khiến Lâm Hành Hành phải nheo mắt, ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt trên người mình, anh bỗng nhiên bật cười.

Đợi đến khi người lái xe thuê đến đây, anh báo địa chỉ cho đối phương và còn nói thêm, “Đưa tôi đi mua gà nướng đất sét, sau đó hãy về nhà.”

Đối với việc Lâm Hành Hành về sớm, phản ứng của Vu Đằng chính là: Hả???

Cô mới hoàn thành một nửa công việc ngày hôm nay thì Lâm Hành Hành đã về nhà, anh còn mua cả gà nướng đất sét mà cô thích ăn. Sau khi đấu tranh tư tưởng, cô quyết định ăn gà rồi lại tiếp tục với công việc.

Lâm Hành Hành tắm xong đi ra ngoài, anh ngồi bên cạnh nhìn cô, trông cô lúc này không khác gì chú chuột hamster háu ăn. Anh đang suy nghĩ mình có nên nói ra chuyện của Bạch Xán Vũ để làm cô ghen một chút hay không. Anh sẽ biết chừng mực để vừa có thể làm cô ghen, vừa không đến mức khiến cô nghi ngờ anh ở bên ngoài làm gì mờ ám.

“Bé con, nếu có người quyến rũ chồng em thì phải làm sao bây giờ?”

Lâm Hành Hành vừa dứt lời, cả người Vu Đằng hơi cứng đờ nhưng không quá rõ ràng, Lâm Hành Hành đang chuyên chú nhìn cô ăn nên không phát hiện ra, anh còn bổ sung thêm, “Cũng không phải quyến rũ cái gì quá đáng, chỉ trêu chọc mà thôi.”

Nghĩ đến vòng tròn trong giới giải trí, nghĩ đến công việc của anh luôn phải tiếp xúc với người đẹp, Vu Đằng cũng không quá ngạc nhiên, “Ồ… Vậy anh có chấp nhận không?”

“Tất nhiên là không.” Lâm Hành Hành vui vẻ ôm Vu Đằng, anh hôn lên trán cô, “Vợ của anh giỏi giang như vậy, mấy tiểu yêu tinh bên ngoài không phải là đối thủ. Anh thề tuyệt đối trung thành với em!”

Tâm trạng Vu Đằng thoải mái hơn, cô cong môi cười rồi lại tiếp tục ăn gà.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Vu Đằng lập tức không cười nổi, bởi vì Lâm Hành Hành nói, “Người này là đàn chị thời đại học. Haizzz… anh có lòng tốt tẩy trần đón gió cho họ, vậy mà họ lại có ý đồ xấu với anh, sau này không để ý tới chị ta nữa.”

Vu Đằng lập tức nghĩ đến ảnh chụp trên tầng hai ở nhà ông nội, “Cô ấy tên là gì vậy anh?”

Lâm Hành Hành không nghĩ nhiều, anh cho rằng cô chỉ tò mò mà thôi, “Bạch Xán Vũ, cô ấy làm bên tạp trí.”

Ăn xong gà nướng đất sét, Vu Đằng đẩy Lâm Hành Hành về phòng ngủ, còn cô phải tranh thủ làm nốt công việc. Dù trong lòng không muốn, nhưng lời của vợ yêu to nhất nhà nên Lâm Hành Hành đành phải ngoan ngoãn đi ngủ.

Vu Đằng ngồi trước máy tính, cô lặng lẽ gõ ba chữ “Bạch Xán Vũ” trên trình duyệt máy tính.

Bạch Xán Vũ – người phụ nữ thành đạt đã từng xuất hiện trên trang nhất của tạp trí, Vu Đằng không mất nhiều thời gian để tìm kiếm ảnh chụp của cô ấy…. Và cô ấy không phải là ai khác, mà chính là nữ chính trong quyển album kia.

Thì ra Lâm Hành Hành thích mẫu phụ nữ như vậy, thì ra….

Vu Đằng không thể giữ được bình tĩnh, kể cả người khác gặp phải chuyện này có lẽ cũng không thể giữ được bình tĩnh. Chồng cô che giấu sự thật về mối quan hệ với bạn gái cũ, nói là tẩy trần đón gió cho đối phương, nhưng thực ra là dụ dỗ và trêu chọc người ta. Tình cũ không rủ cũng tới, đây là điều dễ hiểu.

Vu Đằng vốn cho rằng Bạch Xán Vũ chỉ chiếm một góc nhỏ trong đáy lòng anh, còn cô là tương lai của anh, nhưng hiện tại… Đối phương đã trở lại, nói không chừng sẽ lấy lại mọi thứ từ cô.

Lâm Hành Hành biết cuộc hôn nhân của Bạch Xán Vũ không hạnh phúc thì sẽ làm thế nào, đột nhiên Vu Đằng thấy mất niềm tin vào tương lai mà ban đầu cô đã tin tưởng.

Vu Đằng ngây ngốc đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy quần áo bẩn trong giỏ đồ mà Lâm Hành Hành vừa thay, cô cầm chiếc áo sơ mi của anh lên ngửi và không hề bất ngờ khi trên đó có hương nước hoa thoang thoảng.

Mùi này là nước hoa dành cho phái nữ, không phải nước hoa của anh. Nhưng để hương nước hoa lưu lại trên quần áo… vậy khoảng cách của bọn họ phải rất gần gũi.

Vu Đằng ngồi phệt xuống nền nhà vệ sinh, cô nhìn xung quanh gian phòng, bỗng nhiên cảm thấy nơi này rất xa lạ.

…….

Đêm nay Vu Đằng cực kỳ phối hợp, cô vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, cả người quấn lấy anh giống như tiểu yêu tinh. Lâm Hành Hành bị kích thích đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, anh hận không thể nuốt chửng người dưới thân vào bụng.

Vài đợt hoan ái qua đi, hô hấp của hai người đều dồn dập, Lâm Hành Hành ôm chầm lấy cô gái nhỏ vào lòng. Nghĩ đến vừa nãy Vu Đằng bảo anh đừng dùng bao, trong lòng anh lại càng mong chờ vào tương lai nhiều hơn, “Em thích con trai hay là con gái?”

Nhớ tới Trác Trác đáng yêu, Vu Đằng mỉm cười, “Trai gái đều được. Nếu là con trai, em sẽ để thằng bé thoải mái vui chơi nghịch ngợm. Nếu là con gái, em sẽ nuông chiều con bé như công chúa nhỏ.”

“Như vậy không được đâu.” Lâm Hành Hành hôn lên mái tóc Vu Đằng, “Em là công chúa nhỏ của anh rồi, con bé chỉ có thể xếp sau em mà thôi.”

Lời ngon tiếng ngọt luôn khiến người ta cảm động, không cần biết đó có phải là lời thật lòng hay không. Vu Đằng rất thích được Lâm Hành Hành dỗ dành, cô duỗi chân rồi dựa vào lồng ngực anh, “A Hành, anh không được nói dối em.”

“Được.” Lâm Hành Hành ôm chặt người trong lòng, “Anh sẽ nghe lời vợ.”

Lâm Hành Hành đã ba mươi tuổi, cái độ tuổi gặp đủ thể loại người, cuối cùng anh cũng kết hôn và yêu, bây giờ hai người đều tâm ý tương thông, anh nâng niu quý trọng cô còn không kịp.

“Vậy ngày mai chúng mình đi Chúc Lâm nhé anh.” Vu Đằng bỗng nhiên nói.

Người phía sau ôm lấy cô, sau đó chân thành hôn lên bờ vai mảnh khảnh.

Vu Đằng nghe thấy anh trả lời, “Được.”

…..

Tiết trời hôm nay lạnh hơn mấy hôm trước, vừa xuống xe đi bộ được một đoạn, hai tay Vu Đằng đã đỏ bừng vì lạnh.

Những bông tuyết trắng xoá to như lông ngỗng rơi xuống dày đặc, chúng nhẹ nhàng dừng lại trên mũ len đỏ của Vu Đằng, khiến cô càng thêm đáng yêu.

Lâm Hành Hành kéo tay cô lại gần rồi nhét vào trong áo mình, dùng nhiệt độ cơ thể để ủ ấm cho cô.

Vu Đằng ngây ngô cười, “Em thấy mọi người đều nói cả đời chỉ có thể ước nguyện ở đây một lần, nếu có thêm lần nữa thì điều ước sẽ không trở thành hiện thực.”

“Anh biết, lần trước em đã nói rồi.” Lâm Hành Hành cười ra khói trắng, ngay sau đó chúng nhanh chóng hoà vào không khí xung quanh, “Vậy lần này chúng mình cùng nhau viết lời cầu nguyện nhé.”

Vu Đằng gật đầu, cô cảm thấy mình thật sự quá xấu xa, cô sợ mình không có cách nào giữ được anh nên mới lựa chọn phá huỷ tương lai của anh và người khác, ít nhất… khi thẻ gỗ cầu nguyện được treo lên, anh và Bạch Xán Vũ sẽ không thể bên nhau đúng không?

Còn sau này anh ở bên ai… cô sẽ không để ý tới nữa.

Chữ của Lâm Hành Hành rất đẹp, Vu Đằng tưởng anh sẽ viết câu gì mới lạ, kết quả sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh mới viết bốn chữ —— “Bạch đầu giai lão”.

Tuy rất bình thường nhưng đây là điều Vu Đằng muốn nhất.

Hai người cùng nhau treo thẻ cầu nguyện lên cây, thẻ của bọn họ nhanh chóng hoà nhập vào thẻ của người khác, mỗi khi có cơn gió thổi qua, quả chuông treo dưới thẻ cầu nguyện lại phát ra âm thanh “leng keng, leng keng” dễ nghe.

Lâm Hành Hành ôm Vu Đằng, anh xoa đầu cô, “Bạch đầu giai lão là tất cả những gì anh mong muốn.”

Hai mắt Vu Đằng ửng đỏ, cô nhỏ giọng đáp, “Vâng.”

Vu Đằng cảm thấy từ khi mình ở bên cạnh đạo diễn là kỹ thuật diễn xuất ngày càng giỏi hơn.

Trở về từ Chúc Lâm, Vu Đằng lập tức chạy vào phòng bếp nấu cơm. Lâm Hành Hành chợt phát hiện ra một vấn đề, từ lúc rời giường cho đến giờ, ánh mắt Vu Đằng luôn lảng tránh anh, kể cả lúc hai người nói chuyện, Vu Đằng cũng ít khi nhìn thẳng vào mắt anh, dấu hiệu này cho thấy có chuyện không hay.

Lần trước đi Chúc Lâm, Vu Đằng cũng có biểu hiện khác thường quá mức rõ ràng.

Lâm Hành Hành lê dép vào phòng bếp, Vu Đằng đang làm sạch sườn, anh đứng dựa vào tường nhìn cô, “Bé con, tối tay chúng ta ăn gì?”

“Ăn canh sườn.”

Chắc là không sao, vì giọng nói của cô vẫn bình thường, không thấy có vấn đề gì cả.

Lâm Hành Hành tiến lên vài bước, anh ôm cô từ phía sau rồi dịu dàng hỏi, “Mấy giờ chúng mình ăn cơm?”

“Em nấu sắp xong rồi.” Đúng là giọng điệu Vu Đằng vẫn như bình thường, tuy nhiên Lâm Hành Hành lại nhạy cảm phát hiện ra cô hơi nhích người về trước, cố ý tạo khoảng cách với anh. Dù khoảng cách này cực nhỏ, gần như không tồn tại, nhưng đáy lòng anh vẫn rung lên hồi chuông cảnh báo.

Lâm Hành Hành đột nhiên lấy con dao ra khỏi tay Vu Đằng, mặc kệ cô giãy giụa như nào, anh vẫn xoay người cô lại và nhìn thẳng vào đôi mắt cô.

Vừa nhìn thấy là anh lại đau lòng không chịu nổi, gương mặt Vu Đằng đầy nước mắt, hai mắt đỏ hoe, cô mím chặt môi khóc không thành tiếng.

Anh lập tức thả lỏng tay, trong lòng tràn đầy lo lắng nhìn về phía cô, “Em không khoẻ chỗ nào à?”

Hỏi xong câu này, anh mới nghĩ ra Vu Đằng bắt đầu khác lạ từ khi anh viết “Bạch đầu giai lão”, chẳng lẽ cơ thể cô có vấn đề nhưng lại không dám nói với anh? Lâm Hành Hành sốt sắng hỏi, “Em có bệnh thì phải nói.”

Vu Đằng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nếu anh không nhìn lầm thì cảm xúc trong đôi mắt cô rất phức tạp, có yêu thích có tiếc nuối, có cả chút tức giận không thể giấu được, “Lâm Hành Hành, anh là đồ xấu xa, anh không được nguyền rủa em có bệnh!”

Sau khi nói xong, Vu Đằng giống như thuỷ điện xả lũ, tay đấm chân đá trút giận lên người anh.

Lần này Vu Đằng thực sự tức giận, nắm tay nhỏ bé rơi xuống người anh như cơn mưa. Cô vừa mới ướp sườn, trên tay vẫn còn dính đầy gia vị dầu mỡ, cô không chỉ lau vào quần áo anh, cô còn bôi cả vào mặt anh, đã thế còn nhiều lần giơ chân đá anh.

Lâm Hành Hành đứng yên cho cô đánh, điều duy nhất mà anh cảm thấy may mắn là cô không hề dùng nhiều sức, cô vừa muốn đánh anh lại vừa không nỡ lòng đánh anh.

“Em sao vậy?” Lâm Hành Hành dè dặt hỏi, anh cẩn thận bảo vệ người trước mặt, tay thì anh nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Lâm Hành Hành,” Vu Đằng vừa khóc vừa nhào vào lòng anh, “Có phải em sinh bệnh thì anh sẽ bỏ rơi em đúng không?”

Cô ngốc này nói linh tinh cái gì vậy?

Lâm Hành Hành giữ Vu Đằng, “Em khó chịu chỗ nào, để anh gọi bác sĩ.”

Vu Đằng lắc đầu nguầy nguậy, “Em không khó chịu.”

Trong đầu Lâm Hành Hành xẹt qua hai lần khác thường của Vu Đằng, chúng có điểm chung là liên quan đến Chúc Lâm. Anh lại nhớ tới cả hai lần cô đều nói cả đời chỉ được cầu nguyện ở đây một lần… anh đột nhiên nhíu mày và có một suy đoán khá hoang đường, “Em từng đi Chúc Lâm viết lời cầu nguyện với người khác phải không?”

Lâm Hành Hành vừa dứt lời, lần này Vu Đằng thụi anh một đấm không hề do dự, “Anh là đồ xấu xa… hu hu… chính anh làm chuyện này mà lại đổ lên người em, người ở bên ngoài hái hoa bắt bướm là anh, chứ không phải em!”

Vu Đằng khóc nhưng nói chuyện vẫn rất rõ ràng, cuối cùng Lâm Hành Hành cũng phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu. Anh nắm cổ tay Vu Đằng để ngăn cô lộn xộn, sau đó anh bình tĩnh hỏi cô, “Em nói anh làm gì?”

Vu Đằng tức giận nhưng không còn hùng hổ như mèo con cào người giống vừa nãy nữa, cô thút tha thút thít, sau đó cúi đầu không nhìn anh, “A Hành, dù sao chúng ta cũng chỉ kết hôn giả, đợi đến khi hết hạn hợp đồng, anh cứ…”

“Ai nói với em chúng ta kết hôn giả?” Giọng điệu Lâm Hành Hành trở nên cứng rắn hơn, anh tức giận đến nỗi bật cười.

Lâm Hành Hành vác Vu Đằng lên tầng hai, sau khi ném cô xuống giường, anh hùng hổ đi lấy hai cuốn sổ kết hôn, “Em nhìn cho kỹ dấu đỏ của cục dân chính, vậy mà em dám nói tới thời hạn với anh?”

Lâm Hành Hành giữ Vu Đằng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Anh nghĩ rằng anh đã nói rõ ràng khi tỏ tình với em, nếu em nghe không rõ thì anh sẽ nói lại một lần nữa… Vu Đằng! Chúng ta không phải kết hôn giả! Chết tiệt, em là vợ danh chính ngôn thuận của ông đây!”

Lâm Hành Hành gần như hét lên khi nói tới những lời cuối cùng, đây cũng là lần đầu tiên Vu Đằng chứng kiến cơn thịnh nộ của Lâm đại thiếu gia, cả người cô run lên vì sợ hãi.

Nhưng ngay sau đó, anh đã bình tĩnh trở lại, “Giờ đến lượt em nói rõ ràng cho anh nghe.”

Vu Đằng càng thấy tủi thân hơn, rõ ràng người sai là anh chứ không phải cô, sao anh lại làm như người sai là cô?! Vu Đằng lau nước mắt, cô lồm cồm bò dậy ngồi hẳn hoi rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Em phát hiện anh giấu một thứ.”

“Thứ gì?”

Lúc này lý trí Vu Đằng cực kỳ tỉnh táo, đằng nào cũng xé rách mặt, vậy thì cứ nói cho rõ ràng. Thế là cô kể cặn kẽ mình đã tìm được album và nhìn thấy hình Bạch Xán Vũ ở tầng hai bên nhà bố mẹ như thế nào.

Vu Đằng nói xong thì cảm thấy hơi mỏi cổ, cô cúi đầu không nhìn anh nữa, “A Hành, có thể em không thông minh như anh, nhưng em cũng không phải kẻ ngốc. Nếu anh thật sự không thể buông tay, vậy thì cứ đi tìm cô ấy đi, anh không cần phải đem chuyện như tối qua ra thử em. Tuy em đáng thương đến mức không có nơi nào để đi, nhưng cũng không…”

Vu Đằng còn chưa nói xong, cả người đã bị nhấc bổng, Lâm Hành Hành lại vác cô lên vai.

Anh đánh mông cô rồi tức giận nghiến răng nghiến lợi nói, “Về nhà bên kia.”

Trên đường trở về, Lâm Hành Hành tập trung lái xe, Vu Đằng thì chuyên chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hai người không nói với nhau câu nào. Khi gần đến nơi, Vu Đằng lấy phấn son ra trang điểm để cứu vớt hình tượng. Về sau nơi đó không còn là nhà chồng của cô, nhưng dù rời đi thì cũng không thể quá mức khó coi.

Vu Đằng bắt đầu trang điểm, Lâm Hành Hành ở bên cạnh lạnh lùng cười, “Sao lúc cãi nhau với anh không thấy em giữ hình tượng như này?!”

Vu Đằng hoàn toàn phớt lờ anh.

Lâm Hành Hành lái xe vào tận sân, anh cởi giây an toàn và bước xuống dưới, sau đó anh vòng qua bên ghế phụ, trước khi cô từ chối thì anh đã vác cô lên vai.

Vu Đằng giãy giụa, “Anh thả em xuống.”

Lâm Hành Hành mắt điếc tai ngơ: “Em trật tự.”

Mẹ Lâm từ phòng khách ra đón thì nhìn thấy cảnh tượng này của hai vợ chồng, câu “Bọn con ăn cơm chưa?” không thể thoát ra thành lời, bà vội vàng hỏi, “A Hành, Đằng Đằng, hai đứa có chuyện gì vậy?”

“Mẹ cứ kệ bọn con!” Lâm Hành Hành nói xong bèn đi thẳng lên tầng, ngay đến chìa khoá cũng không thèm lấy.

Bố Lâm ngồi bên bàn cơm, ông không hài lòng nói, “Anh làm cái trò gì vậy? Mau thả Đằng Đằng xuống! Còn nữa, nói chuyện với mẹ anh cho hẳn hoi!”

Ông nội Lâm nhìn thấy cảnh này thì trong lòng lại nghĩ có khả năng ông sắp có chắt đích tôn rồi.

Giang Tình ôm Trác Trác tò mò đứng dậy, “Để con lên xem hai đứa.”

Lên đến tầng hai, Lâm Hành Hành vươn chân đạp văng cửa phòng ngủ, anh nhìn xung quanh một vòng, chưa đầy một phút đã tìm thấy kẻ đầu sỏ gây tội. Tất cả vẫn còn nguyên, chỉ có mỗi quyển “album tình yêu” này là anh cố tình chụp để chọc tức bố mình, còn những thứ khác đều là đồ vật của riêng anh.

Lâm Hành Hành đặt Vu Đằng ngồi xuống giường, anh ném quyển album sang một bên rồi cho cô xem những thứ khác, “Đây là những thứ trong suốt bốn năm đại của anh, anh giữ lại trong nhà một số món đồ có ý nghĩa với mình, tất cả chỉ có bằng này.”

Vu Đằng cầm một quyển album lên xem, ập vào mắt cô là hình ảnh tươi trẻ tràn đầy sức sống, toàn bộ album ngoài huấn luyện viên đã hơn năm mươi tuổi, cô không hề nhìn thấy một sinh vật giống cái nào khác.

Tiếp đó là hình ảnh anh trong bộ quần áo đồng phục, rồi ảnh anh trong khuôn viên trường, cho tới những bức ảnh chụp anh lên nhận đủ các loại giải thưởng, bằng khen.

Có vẻ như chỉ có một album ảnh liên quan đến tình yêu.

Vu Đằng liếc mắt nhìn sang, Lâm Hành Hành bèn cầm quyển “album tình yêu” rồi ngồi xổm trước mặt cô.

“Năm thứ nhất đại học, anh ngỗ ngược không muốn đi du học theo ý của bố, chuyện này khiến ông tức giận đến nỗi tăng huyết áp, ông tuyên bố sẽ trói anh mang đi. Đương nhiên anh không đồng ý, biết bố không thích tình chị em, biết bố lo sợ anh bị lừa… Cho nên dưới sự xúi giục của Tần Liệt, anh đã nhờ Bạch Xán Vũ giả làm bạn gái.”

“Bạch Xán Vũ hơn anh ba tuổi, tình chị em là điều đầu tiên khiến bố anh không hài lòng. Bạch Xán Vũ có xuất thân không tốt, đây là điều thứ hai mà bố anh không thể chấp nhận. Bạch Xán Vũ có rất nhiều tai tiếng, trước kia còn có quan hệ mập mờ với con trai của đối tác làm ăn với bố anh, đây là điều thứ ba khiến bố anh càng không thể chấp nhận nổi…”

“Cho nên anh cố tình chọc tức bố. Sinh nhật năm đó, anh cố ý dẫn Bạch Xán Vũ về nhà, bố đã đuổi cả hai người bọn anh ra khỏi nhà, cũng từ lúc đó anh không bao giờ ở nhà đón sinh nhật.”

“Vu Đằng, anh thừa nhận năm đó mình rất xốc nổi nên mới chọn cách như vậy, thậm chí nó còn làm tổn thương đến đàn chị ở một mức độ nào đó. Vì vậy anh mới đi khi Tần Liệt rủ anh tham gia tiệc tẩy trần cho đàn chị. Những chuyện phát sinh ở quán bar đều là thật, nhưng ngay từ lúc đó anh đã quyết định mình sẽ không bao giờ dính dáng tới đàn chị một lần nữa.”

Lâm Hành Hành dừng mấy giây rồi nói tiếp: “Anh xin lỗi, đáng lẽ ra anh phải sớm nói những chuyện này với em. Ảnh chụp chỉ là diễn cho bố anh xem, mấy tấm vai sánh vai là thật, còn những tiếp xúc thân thể khác chỉ là ảnh ghép, những bức ảnh này do chính tay Tần Liệt chỉnh sửa, em không tin thì có thể hỏi cậu ta. Còn vụ cầu nguyện ở Chúc Lâm, anh và cô ấy càng không có ước nguyện gì với nhau cả, mọi thứ đều là giả.”

Thấy Vu Đằng ngây người không nói lời nào, Lâm Hành Hành kéo tay cô, “Chuyện này do anh không đúng, không thẳng thắn thành thật là anh sai. Đồng thời anh cũng tha thứ việc em không tin tưởng anh, hai chúng mình huề nhau, từ giờ trở đi hãy sống hoà thuận vui vẻ nhé.”

Giang Tình kinh ngạc ôm Trác Trác đứng ngoài cửa, cách thức dỗ người của Lâm Hành Hành thật là cao siêu, Vu Đằng chưa kịp phản ứng thì em trai cô đã nói xong toàn bộ. Với EQ này thì Vu Đằng hoàn toàn không phải là đối thủ của thằng nhóc kia.

Trác Trác trượt xuống khỏi người Giang Tình, cậu bé trông mong nhìn mẹ mình, thật sự cậu rất muốn đi vào trong.

Giang Tình nắm tay con trai: “Chúng ta vào gọi cậu mợ ra ăn cơm nào.”

Giang Tình gõ lên cánh cửa, tiếng gõ cửa này giống như đả thông toàn bộ kinh mạch trên người Lâm Hành Hành, anh bỗng nhiên nhớ tới Vu Đằng lôi kéo tay anh rồi nói không muốn dùng bao cao su. Lúc anh nói về cách nuôi dạy con, cô chỉ cười và không hề có ý kiến, khi ấy anh cho rằng cô tôn trọng người sắp làm bố như anh, nên muốn để anh chăm sóc con.

Nhưng bây giờ nhìn Trác Trác chạy tới chỗ Vu Đằng, còn bên cạnh là người mẹ đơn thân Giang Tình… anh bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Lâm Hành Hành nắm chặt tay Vu Đằng, giọng nói có chút khô khốc: “Đằng Đằng, em định làm gì?”

Định giống như Giang Tình, mang thai rồi rời đi sao? Đứa trẻ có bố hay không có bố cũng không quan trọng phải không?

Lửa giận hừng hực dâng lên trong lòng Lâm Hành Hành, anh buông tay cô ra rồi từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu đen như mực của cô, “Nói chuyện cho anh.”

Vu Đằng không dám lên tiếng.

Trác Trác đi đến bên cạnh Vu Đằng, cậu bé nắm tay cô rồi dũng cảm nhìn về phía cậu nhỏ, “Cậu nhỏ, sao cậu nhỏ lại tức giận với mợ? Con và mợ chỉ chơi xích đu ngoài ban công thôi, sau này con sẽ không chơi nữa, cậu nhỏ đừng tức giận được không?”

Vu Đằng định che miệng cậu bé nhưng không còn kịp nữa rồi, “Cậu nhỏ, Trác Trác đã không có bố, chẳng lẽ cậu nhỏ tức giận rồi cũng không để ý đến con nữa sao?”

Giang Tình đứng ngoài cửa cười trừ, Lâm Hành Hành phớt lờ ánh mắt chột dạ của chị gái, “Trác Trác, con có bố, bố con rất yêu thương con.”

Lâm Hành Hành nói xong lời này, hai người phụ nữ trong phòng đều rụt đầu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc