NUÔNG CHIỀU - THẬP LÍ BÁN

Edit+beta: Lily_Carlos

Yến Đình Nam xuất hiện làm mọi người trong phòng đều im lặng đi, mọi người giống như rất sợ anh ta, tất cả mọi người giống như biến thành học sinh tiểu học ngay cả Tưởng Văn Hi đã từng gặp anh rất nhiều lần cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy anh ta cô lại cảm thấy khí thế của anh ta quá bức người.

Yến Đình Nam liếc mắt đảo qua, ánh mắt dừng trên người Tưởng Văn Hi một chút rồi lại nhìn Khương Minh Ái, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Cậu đang ăn cơm ở bên cạnh, cháu họp mặt xong chúng ta cùng về nhà.”

Khương Minh Ái cũng rất sợ Yến Đình Nam, cô lấy lòng nói: “Gần đây cháu và Kiều Kiều cùng nhau ra khách sạn ở, sẽ không về nhà cậu cứ yên tâm cháu và Kiều Kiều ở khách sạn của nhà nên không cần lo đâu.”

Yến Đình Nam gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Tưởng Văn Hi, Tưởng Văn Hi bị hắn nhìn như thế da đầu liền căng lên hô nhỏ một tiếng: “Chú Yến.”

Hắn nở nụ cười lộ ra một vết nhăn trên mặt: “Lâu rồi chưa gặp được Tưởng lão, dạo này ông ấy có khỏe không?”

Tưởng Văn Hi lễ phép lại câu nệ đáp: “Thân thể ông nội vẫn khỏe, cảm ơn vì chú đã quan tâm.”

“Có rảnh thì đi cùng Minh Ái đến nhà tôi ăn cơm.”

Yến Đình Nam đi rồi mọi người mới có thể thả lỏng, Tưởng Văn Hi cũng nhẹ thở ra, kỳ thật Yến Đình Nam hơn họ mười tuổi, dù ngày thường nhìn hắn rất ôn hòa nhưng đại khái là năng lực và thủ đoạn của hắn làm mọi người cảm thấy sợ hãi, dễ dàng cho người ta cảm thấy một loại áp bách loại khí thế uy nghiêm này làm cho người ta xem nhẹ diện mạo của hắn.

Bởi vì biết Yến Đình Nam ở bên cạnh dù tường có cách âm thì bọn họ cũng không dám làm ầm ĩ nên tan sớm.

Đi ra khỏi Lan Đình, Khương Minh Ái mới nói nói: “Kỳ thật cậu của mình cũng rất đáng thương tuổi trẻ tang vợ, mọi người đều nói tâm tư hắn thâm trầm làm cái gì cũng tính kế..... Nhưng mình lại cảm thấy hắn sống như vậy quá mệt mỏi không có ai để cho hắn dựa vào cả, cho dù là cha mẹ anh chị em. Cậu nhìn xem bây giờ mình còn đồng tình với cậu nhưng rất nhanh mình cũng sẽ kết hôn sinh con.”

Khương Minh Ái vì Yến Đình Nam xuất hiện nhanh chóng mở máy hát, cô ấy tiếp tục nói: “Mỗi ngày mình đều muốn làm bậy như vậy chỉ vì muốn tự do chơi đùa trước khi bị trói buộc, kỳ thật mình nên thỏa mãn vì có cuộc sống đầy đủ như vậy cái gì mình cũng có thể có được chỉ trừ việc không thể quyết định hôn nhân mà thôi.”

Tưởng Văn Hi nhất thời không nói gì, những chuyện như thế này ở đại gia tộc là chuyện bình thường, từ nhỏ các cô đều lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, các cô có quá nhiều thứ nên thứ như tình yêu đối với các cô vừa nguy hiểm vừa không thiết thực. Nhưng các cô đều còn rất trẻ nên có mơ mộng của thiếu nữ không muốn khuất phục dưới sự an bài của gia tộc, lúc trước người vợ mà Yến Đình Nam cưới không phải là tiểu thư của gia tộc lớn nào Yến Đình Nam vẫn là khăng khăng cưới cô ấy về, Chỉ là Yến gia không chấp nhận cô ấy, cô ấy lại bị bệnh chết sớm, Yến Đình Nam cũng chưa từng tái hôn, mọi người đều nói hắn rất chung tình. Tưởng Văn Hi không khỏi nghĩ tới Khương Minh Việt, nếu cô gái kia là một cô gái bình thường, không môn đăng hộ đối thì hắn sẽ tranh đấu đến cùng hay là cứ thế buông bỏ?

Đến sinh nhật của Diệp Kiêu, những người được mời đều là những người đồng lứa tuổi cũng không thiếu chuyện nhảy múa tưng bừng, tóm lại là nhân phẩm so le không đồng đều, Tưởng Văn Hi không có hứng thú tham gia cùng bọn họ cô an tĩnh ăn hải sản.

Ánh mắt Hàn Sùng Nghĩa luôn nhìn về hướng này, cái ánh mắt ái mộ kia đứa ngốc có thể nhìn thấy, Lâm Bác Vĩ ngồi bên cạnh hắn cũng đang nhìn Tưởng Văn Hi chẳng qua là tràn ngập vẻ dâm tà, hắn ghé sát vào Hàn Sùng Nghĩa nói: “Này Tưởng Văn Hi nhìn thật non mềm, cái miệng kia đỏ tươi tinh xảo nhất định phía dưới cũng không tồi, ngực còn cao như vậy cả mông cũng nở nữa.”

Hắn vừa nói xong Hàn Sùng Nghĩa dùng vẻ mặt chán ghét nắm cổ áo Lâm Bác Vĩ: “Miệng sạch sẽ chút.”

Động tĩnh này khiến cho những người khác chú ý, Diệp Kiêu làm chủ nhân nhanh chóng đi tới: “Lâm Bác Vĩ cậu lại là chuyện gì thiếu đạo đức vậy hả, Hàn nhị tính tình tốt như vậy mà cũng bị cậu chọc giận như thế này.”

Lâm Bác Vĩ cười hì hì vỗ vỗ tay Hàn Sùng Nghĩa, Hàn Sùng Nghĩa lạnh lùng nhìn hắn một cái buông tay xuống, Lâm Bác Vĩ cũng không thèm để ý vẫn là cười hì hì nói: “Chỉ là nói đùa thôi mà, hôm nay Hàn nhị phát hỏa lớn quá ăn chút cua là hết.”

Một hồi khói thuốc súng liền tan như vậy, Khương Minh Ái cười lạnh một tiếng: “Lâm Bác Vĩ kia khẳng định lại là nói gì đó hạ lưu, sớm muộn cũng chết trong tay phụ nữ.”

Tưởng Văn Hi nhìn xem qua, vừa lúc nhìn được ánh mắt đen tôi không rõ của Lâm Bác Vĩ, Tưởng Văn Hi dời ánh mắt đi, loại con trai như vậy cô chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút là cảm thấy ghê tởm: “Người con gái khéo léo như Từ Văn Tĩnh sao lại đồng ý gả cho hắn chứ nhỉ?”

Khương Minh Ái buông ly rượu xuống mỉa mai nói: “Từ trước đến nay Từ gia đều bán con như vậy đó, Từ Văn Tĩnh không tình nguyện cũng không được.”

Khương Minh Ái duy trì vẻ mặt đó vài giây lại cười nói: “Kiều Kiều xinh đẹp chúng ta ra nước ngoài tránh rét đi, ngày càng lạnh rồi.”

“Được nha, lâu rồi mình cũng chưa đi thả lỏng.”

“Đúng vậy, đúng vậy, tiệm cơm nhỏ của Kiều Kiều xinh đẹp đã có danh tiếng như vậy làm bà chủ nên cũng bận rộn một thời gian.”

Tưởng Văn Hi híp mắt cười, thực ra cô chỉ muốn mở ra chơi thôi không ngờ nó lại nổi tiếng.

Tăng hai là ở quán bar, Tưởng Văn Hi cũng không quá thích loại địa phương này, nhưng mà nơi như thế này rất hợp để giải phóng bản thân, Tưởng Văn Hi nghĩ đến Khương Minh Việt nhìn cô gái kia bằng ánh mắt ôn nhu liền cảm thấy trong lòng có chút buồn. Cô được lớn lên trong sự nuông chiều nên tính tình có chút tùy ý, nhưng cô cũng tự hỏi vì sao cô không gây phiền toái gì nhưng mà ấn tượng của cô trong lòng Khương Minh Việt lại kém đến vậy? Hay chỉ là vì khuôn mặt diễm lệ này của cô? Nếu là khi trước có thể cô sẽ cảm thấy vô cùng buồn nhưng mà giờ nghĩ lại một người không thích mình, bất luận mình làm cái gì người ta cũng vẫn không thích mình. Cô uống xong một ly rượu liền đi tìm Khương Minh Ái gọi cô ấy cùng về.

Khương Minh Ái đang hăng hái nhảy thì bị một người nắm lấy cánh tay, lúc cô đang đang định nổi giận thì nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt: “Khương Minh Ái, về nhà.”

“Anh?” Khương Minh Ái không nghĩ tới Khương Minh Việt sẽ ở nơi này cô nhanh chóng nhìn Diệp Kiêu, Diệp Kiêu làm như không có cách nào, Khương Minh Ái trừng mắt nhìn hắn lại ngoan ngoãn cười nhìn Khương Minh Việt: “Anh, hôm nay là sinh nhật Diệp tam, anh xem ở đây đều là người quen phải để lại mặt mũi cho người ta chứ.”

Khương Minh Việt lạnh lùng quét mắt nhìn chung quanh, lúc hắn nhìn thấy Tưởng Văn Hi trang điểm đậm lại còn mặc áo bó sát người nhíu mày nhìn Khương Minh Ái: “Anh nói lại lần nữa, về nhà.”

“Khương thiếu, anh cũng không nể mặt chúng tôi rồi, anh không đến chơi với chúng tôi thì thôi lại còn hạn chế tự do của Minh Ái, như vậy cũng quá bá đạo rồi đó.” Lâm Bác Vĩ cầm ly rượu đi lại đây, dùng vẻ mặt tươi cười nói.

“Câm miệng.” Khương Minh Việt lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Lâm Bác Vĩ lập tức cười cười làm hòa: “Được được được, tôi câm miệng, Minh Ái à tôi thấy cô vẫn nên về cùng anh trai đi bằng không chúng ta đều không chơi được nữa.”

Xác thật vì sự xuất hiện của Khương Minh Việt không ít người đều ngừng lại, bọn họ không dám đắc tội với Khương gia nhưng vẫn có không ít người đứng xem kịch vui, Khương Minh Ái biết tính tình của Khương Minh Việt nếu anh ấy đã mở miệng nhất định muốn mang cô về, huống chi tình cảm anh em giữa họ cũng khá tốt. Chỉ là Khương Minh Việt quá lạnh nhạt lúc nói chuyện thường dùng giọng điệu răn dạy mà thôi, Khương Minh Ái hừ một tiếng lại nói: “Các người làm gì thì làm đi nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận bà đây bảo Diệp tam lột hết quần áo mấy người ném ra ngoài.”

Đừng nhìn Khương Minh Ái lớn lên linh hoạt đáng yêu, nhưng tính tình lại không được tốt, ngày thường mọi người cười cười nói nói với cô ấy nhưng không ai dám chọc giận cô ấy thật cả, tức khắc mọi người ai uống rượu thì uống ai nhảy tiếp tục nhảy, Khương Minh Ái cười bám lấy cánh tay của Khương Minh Việt: “Anh đã lâu lắm rồi không gặp nhau đừng lạnh lùng như vậy, em về nhà cùng anh là được rồi không phải sao.”

Nói xong liền chạy lại ôm lấy Tưởng Văn Hi nói: “Kiều Kiều nhi, về nhà cùng với mình đi.”

Tưởng Văn Hi khuôn mặt luôn bình tĩnh của Khương Minh Việt khẽ trầm xuống, không khỏi cười nói: “Hôm nay liền thôi đi, để đến hôm khác hôm nay mình còn muốn chơi thêm một lúc nữa.”

Khương Minh Ái bĩu môi: “Mình đã đi rồi thì những người này có gì thú vị chứ.”

Tưởng Văn Hi thò lại gần, nói nhỏ với cô ấy: “Chị đây muốn tình một đêm được chưa.”

tuy nói với Khương Minh Ái nhưng cô vẫn liếc mắt nhìn Khương Minh Việt, lúc này cô cực giống yêu tinh trong sách chuyên đi câu hồn người khác, lúc nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt Khương Minh Việt cô lại nói: “Tiểu khả ái, cậu đi nhanh đi mình còn đi khiêu vũ.”

Khương Minh Ái nhìn bóng dáng quyến rũ của Tưởng Văn Hi, cũng không nói thêm gì đi qua nói Diệp Kiêu nhớ chăm sóc Tưởng Văn Hi cho tốt, lúc này cô mới đi theo Khương Minh Việt về, sau khi lên xe Khương Minh Việt nói: “Cách xa Tưởng Văn Hi một chút.”

Khương Minh Ái hơi sửng sốt: “Kiều Kiều? Anh, anh nói đùa hả.”

“Nhìn cái bộ dạng của em bây giờ xem, em mà còn ở cùng cô ta không biết còn xa đọa đến mức nào nữa.”

Khương Minh Ái nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Khương Minh Việt, trong lòng biết đây chính là những điều anh ấy đang suy nghĩ mặt liền trầm xuống: “Khương Minh Việt, Tưởng Văn Hi là người như thế nào, em là người rõ nhất nên anh không cần nhúng tay vào.”

“Khương Minh Ái, em làm ra cái thái độ đó là sao.”

Khương Minh Ái trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói: “Anh cô ấy là bạn thân nhất của em, cả đời đều là, có thể anh không thích cô ấy nhưng xin anh hãy tôn trọng cô ấy.”

Khương Minh Việt không nói một lời khởi động xe.

Tưởng Văn Hi nhắm mắt lại, ánh mắt chán ghét của Khương Minh Việt lại hiện lên trên đầu cô, mỗi lần Khương Minh Việt nhìn cô, cô lại có cảm giác như đời trước cô nợ anh ta rất nhiều rất nhiều tiền vậy, cho nên bất luận cô có làm cái gì thì anh ta sẽ chỉ chán ghét hơn mà thôi.

“Tưởng tiểu thư nhảy thật tốt.” Có một thanh âm không có chút thiện ý vang lên bên cạnh.

Tưởng Văn Hi nhìn thấy đó là Lâm Bác Vĩ liền đổi sắc mặt, cô xoay người đi ra khỏi sàn nhảy cũng không muốn nói chuyện với hắn dù chỉ một câu.

Lâm Bác Vĩ cũng không thèm để ý, làm ra dáng vẻ lưu manh đi qua nói: “Tưởng tiểu thư, ở một mình như vậy không vui đâu hay là uống một ly đi.”

Tưởng Văn Hi quay đầu lại khẽ cười nói: “Uống cùng anh sao? Anh mà cũng xứng?”

Ánh mắt cao cao tại thượng còn mang theo vẻ châm chọc, nhưng Lâm Bác Vĩ nhìn mà chảy nước miếng: “Đúng đúng đúng, Tưởng tiểu thư xinh đẹp như vậy tôi thật không xứng, nhưng mà tôi có quyền ngắm mỹ nhân mà đúng không?”

“Tưởng Văn Hi, lại đây uống một chén.” Diệp Kiêu cười cười nâng chén mời Tưởng Văn Hi, lại liếc mắt cảnh cáo với Lâm Bác Vĩ.

Lâm Bác Vĩ hơi rũ mắt xuống, cười cười một cách có ẩn ý rồi quay người đi ra chỗ khác.

Tưởng Văn Hi thở hắt ra, bị người như vậy nhìn vô cùng khó chịu, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Diệp Kiêu nhận lấy ly rượu Diệp Kiêu đưa, trêu chọc nói: “Thế nào, Minh Ái đi rồi, cậu cũng hết hứng chơi đùa rồi hả?”

Diệp Kiêu cũng không phủ nhận, tươi cười mang: “Cậu không giống như là muốn ở lại nơi này.”

Tưởng Văn Hi quét mắt nhìn đoàn người chung quanh, trong này có rất nhiều người xa lạ, không khí có vẻ tối tăm ái muội, khó trách Khương Minh Việt không vui: “Chẳng lẽ cậu thích?”

Diệp Kiêu tươi cười càng sâu: “Bọn họ thích là được, mình chỉ thích ở cạnh Minh Ái, ở nơi chỉ có hai người mà thôi.”

“Vậy cậu cố gắng một chút.” Tưởng Văn Hi nói: “Nếu hai người đều có tình cả với nhau thì việc liên hôn cũng không tồi.”

Diệp Kiêu cười mà không nói, bất quá ánh mắt lại kiên định mà tự tin, hắn biết Khương Minh Ái lâu lắm rồi và cũng rất hiểu cô ấy, hắn tin tưởng nếu hắn và Khương Minh Ái kết hôn thì cuộc hôn nhân của họ cũng không lạnh như băng giống những cuộc hôn nhân khác.

Bình luận

Truyện đang đọc