Từ ngày Tiểu Hoa đến, sau mỗi lần học bài, Lâm Trạch đều chạy ra đây đùa giỡn cùng chúng ta.
Những ngày bị nhốt trong sân nhỏ, vì thế mà bớt nhàm chán.
Thạch Mài có bạn chơi, tâm trạng cũng tốt hơn.
Điều duy nhất còn thiếu sót—chính là Tiểu Hoa không chịu nói chuyện.
Thạch ma ma bảo đừng vội, lúc mới đến, Thạch Mài cũng mất cả chục ngày mới chịu mở miệng.
Lần đó, quần áo của Tiểu Hoa bị bẩn, ta và Thạch ma ma dùng vải may sẵn cho Thạch Mài để may cho nó một bộ.
Hai đứa cùng thay đồ mới, đứng cạnh nhau trông chẳng khác gì huynh muội ruột.
Tiểu Hoa nhìn bộ đồ của Thạch Mài, rồi lại sờ sờ áo của mình, lặp đi lặp lại mấy lần.
Thạch ma ma dịu dàng hỏi:
"Có thích không?"
Tiểu Hoa mỉm cười với bà, còn cười thành tiếng.
Thạch Mài kêu lên kinh ngạc:
"Tiểu Hoa cười rồi! Muội ấy biết cười rồi!"
Ta và Thạch ma ma mừng không tả xiết, biết cười thì biết nói cũng không xa nữa.
Lâm Trạch nghe thấy chạy vội ra, suýt chút nữa vấp ngã.
Tiểu Hoa nhìn thấy, lại cười khúc khích.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chúng ta đang vui vẻ, thì một đám người khí thế hùng hổ xông vào sân.
Dẫn đầu là một nam nhân cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt quét lạnh khắp sân.
Đến khi thấy Tiểu Hoa, hắn đột nhiên sững lại.
"Vận Nhi?"
Hắn thận trọng bước đến, quỳ xuống, giơ tay muốn chạm vào mặt Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa không trốn, nhưng ngay lúc hắn sắp chạm vào, nụ cười vụt tắt, nó lùi ra sau.
Thạch Mài lập tức bước lên, che chắn trước Tiểu Hoa.
Nam nhân sững người, rồi vòng qua Thạch Mài, lại tiến về phía Tiểu Hoa:
"Vận Nhi, sao con lại ở đây? Phụ thân tìm con khắp nơi! Đi, theo phụ thân về nhà nào."
Nói xong, hắn đưa tay kéo Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa né ra, chạy đến bám vào vạt áo của Thạch Mài, mắt nhìn hắn đầy sợ hãi, giọng nói rõ ràng mạch lạc:
"Không, đi."
Nam nhân kinh ngạc.
Hắn kích động nói:
"Vận Nhi, con vừa nói gì? Nói lại lần nữa!"
Tiểu Hoa lùi hẳn ra sau, trốn vào sau lưng Thạch Mài, chỉ ló đầu ra, giọng sợ sệt:
"Không... không... không... đi!"
Nam nhân đứng lặng, hai bàn tay run rẩy, nước mắt lăn dài từng giọt lớn.
Ta không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
Thạch ma ma siết c.h.ặ.t t.a.y ta, còn Lâm Trạch cũng lặng lẽ đứng sát bên.
Lúc này, Thư tiên sinh từ bên ngoài chạy vào, hấp tấp đến mức đánh rơi một chiếc giày.
Vừa đến cửa, hắn thở dốc, vừa thở vừa nói:
"Ca, sao huynh lại chạy đến sân của Lâm Trạch? Vận Nhi không thể ở đây được."
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy Tiểu Hoa.
Hắn đứng sững, rất lâu sau mới hoàn hồn, giọng nói kinh ngạc xen lẫn xúc động:
"Vận Nhi... sao con lại ở đây?"
32
Thì ra cô bé này chính là cháu gái của Thư tiên sinh, tên thật là Thư Vận Nhi.
Còn nam nhân cao lớn kia chính là Thư Bình Phong, ca ca ruột của Thư tiên sinh.
Hôm trước ta chỉ nhìn từ xa, chưa kịp thấy rõ dung mạo.
Không ngờ Thư Bình Phong lại là một vị tướng quân, đóng quân tại biên giới Hoa Chi.
Hoa Chi là phong địa của Hoài Vương, Thư Bình Phong đồn trú ở Hoa Diên, một vùng sát biên giới Hoa Chi.
Ba năm trước, tộc Quách Du tập hợp binh lực, bất ngờ tấn công Hoa Diên.
Ngay trước mắt Thư Vận Nhi, mẫu thân nàng đã bị sát hại.
Ngay lúc binh sĩ Quách Du giơ đao định c.h.é.m xuống đầu nàng, Thư Bình Phong dẫn quân đến kịp, giếc sạch đám địch.
Hắn cứu được con gái, nhưng không cứu kịp thê tử.
Kể từ ngày đó, Thư Vận Nhi không nói chuyện nữa, cũng không nhìn ai, hễ có nam nhân đến gần, liền thu mình lại.
Thư Bình Phong hoảng sợ, mời rất nhiều danh y đến chữa trị nhưng vô hiệu.
Bất đắc dĩ, hắn cầu viện Thư phu nhân.
Thư phu nhân nghe tin trưởng tử mất vợ, cháu gái gặp chuyện, lập tức sắp xếp cho thứ tử ở lại quê nhà, rồi dẫn theo con gái Thư Bình Vân, cháu gái Tạ Vô Hà, cùng một nhóm nữ quyến đến Hoa Diên.
Chuyến đi này kéo dài ba năm.
Suốt ba năm qua, Thư phu nhân luôn ở bên Thư Vận Nhi, dẫn nàng đi khắp vùng Hoa Chi tìm danh y, nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm.
Lần này trở về, vừa là để tìm thầy giỏi hơn, vừa nhân tiện lo hôn sự cho hai cô nương trong nhà.
*
Chúng ta kể lại toàn bộ chuyện Thư Vận Nhi đến đây thế nào, ở lại ra sao.
Thư Bình Phong cảm kích không thôi, lập tức ban thưởng cho Thạch Mài một chiếc ná b.ắ.n chim tinh xảo.
Lại ban cho Thạch ma ma một tấm ngân phiếu năm trăm lượng.
Hắn đặc biệt cảm tạ ta, bởi nhờ dùng thực liệu từ cổ thư, ta đã giúp Thư Vận Nhi cải thiện trạng thái, khiến nàng mở miệng lần đầu tiên sau ba năm.
Hắn cảm động vô cùng, dùng cách nhìn chằm chằm vào ta để bày tỏ lòng biết ơn.
Một đại nam nhân cao một mét chín, đứng trước mặt ta như một ngọn tháp, áp lực cực lớn.
Ta sợ đến mức lùi lại mấy bước.
Thư Vận Nhi chạy ra chắn trước ta, nói rành rọt:
"Tỷ tỷ, tốt."
Sau đó, nàng đẩy phụ thân mình ra:
"Ngươi, đi!"
Bảo vệ người ngoài, đuổi người nhà.
Thư phu nhân sững sờ nhìn chằm chằm, nhưng rất nhanh, bà ấy vô cùng vui mừng.
Thì ra, hôm đó bà mải lo tổ chức yến hội ngắm hoa, bận rộn chuẩn bị cho hai cô nương ra mắt, nhất thời lơ là cháu gái.