NƯƠNG TỬ! NÀNG QUÁ BƯU HÃN RỒI!


Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Lục Trấn, ta tưởng hắn đã ngủ yên, ai ngờ hắn bất giác lên tiếng doạ ta giật mình.

"Phía trước là trận pháp siêu độ, nàng truyền chút linh lực vào đi, gọi Hắc Bạch Vô Thường đến đưa thôn dân nơi này đi đầu thai".

Ta gật đầu, nặng nề bước về phía trước, khác hẳn với không khí bức bối đầy tử khí nơi đây, bước vào mắt trận, một ngọn gió thanh thuần ùa đến khiến lòng ta khoan khoái trở lại.

Ta thả Lục Trấn xuống, đỡ hắn dựa vào gốc cây nằm nghỉ, cắn tay lấy máu vẽ thêm trận pháp triệu hồi, sau đó quỳ xuống lạy.

"Lạc Minh Tịch to gan thỉnh hai vị Hắc Bạch Vô Thường đến trợ giúp".

Trận pháp loé sáng, Hắc Bạch Vô Thường từ không trung bước ra.

"Muội lại gây phiền phức gì thế Tiểu Tịch?"
Khoé miệng ta giật giật, trong lòng bĩu môi, làm như thể ta gây phiền phức nhiều lắm vậy.


Chờ ta trở lại Minh phủ, hai tên đần bọn ngươi chờ đấy xun xoe vẫy đuôi đi, hừ!
Trong lòng đã thầm mang Hắc Bạch Vô Thường đi mắng 7749 lần, nhưng ngoài mặt ta vẫn cười giả lả.

"Đâu có đâu có, hôm nay muội triệu hai huynh tới là vì muốn nhờ hai huynh dẫn các thôn dân nơi đây đầu nhập luân hồi mà haha"
Hắc Bạch Vô Thường ngẩng đầu, nhìn một rừng quỷ đang bay vất vưởng, ko rõ dư vị trong lòng.

Không khí bức bách nơi đây làm người ta ngột ngạt, y hệt một cái lò sát sinh.

Chỉ có điều, đây là lò sát sinh diện rộng, ko còn một ai sống sót.

Oán khí bốc lên như quái cật to lớn há cái mồm đấy máu nuốt chửng người ta.

Phác Chí Mẫn lao nhanh từ trong bụi cỏ ra định đánh lén, liền bị Lục Trấn thụi cho một phát lăn ra đất, lại bị Hắc Vô Thường dùng dây Huyền Thiết trói lại.

Hắn mang dáng vẻ kh.ủng bố gào thét như điên.

"Ko đc đi! Các ngươi ko đc đi! Ko đc mang nàng đi! Cút! Cút hết cho ta aaaa!!!"
"Im miệng đi! Gào thét vào lão nương cũng bực mình", ta vả vào cái mặt máu đã nát bét thịt, ghét bỏ ra mặt.

Ta thừa nhận ta là nhan khống, mĩ nam mĩ nữ đều khiến ta thích thú, vậy nên tên điên ầm ĩ trước mặt này làm ta ko vui vẻ gì.

Toàn thân hắn là máu tươi, từ đầu xuống cổ đều chỉ còn máu thịt mơ hồ cùng hai con ngươi như muốn lòi ra, mảng da cổ bong ra, gió thổi qua còn khiến nó đung đưa.

Phác Chí Mẫn nhìn ta với dáng vẻ hèn mọn, giọng như nỉ non:"Á Mị, đừng đi.


Nàng hứa với ta là sẽ ko rời ko bỏ mà".

Ta bật cười:" Nói ngu ngốc gì thế, cô nương đó hứa gì với ngươi ta ko rõ, nhưng ta đâu có thề non hẹn biển gì với người? Người si nói mộng!"
Bạch Vô Thường phất tay, ta đau đến mức ngã quỵ xuống, mảnh tàn hồn nhỏ bay ra khỏi cơ thể ta, hoá thành dáng vẻ của cô nương nọ.

Quả thật, nàng có 8 phần giống ta, chẳng trách Phác Chí Mẫn nhận nhầm ta thành nàng.

Phác Chí Mẫn ngây người nhìn nàng, chỉ vội gọi tên nàng đã thấy nàng nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ, sau đó bay đến mắt trận đi đầu nhập luân hồi.

Ánh mắt hắn như vỡ vụn, gào thét quẫy đạp ko cam lòng, giãy giụa muốn đuổi theo.

Hắc Bạch Vô Thường lắc chuông, các vong linh xếp hàng ngay ngắn tiến vào mắt trận, có trẻ, có già, có người đã thống hận đến mức biến thành lệ quỷ, mắt sắc như dao găm dán chặt vào người Phác Chí Mẫn.

Ta nhìn thấy cả ông lão và A Trứ, A Trứ thấy ta liền vui vẻ vẫy tay, ta cũng vẫy tay chào nó, mừng cho nó ko còn phải chịu thống khổ dày vò, thoát khỏi kẻ điên kia, nó sẽ có một cuộc đời mới, mong rằng vận mệnh sẽ đền bù cho A Trứ một cuộc đời xứng đáng.

Còn về Phác Chí Mẫn, Hắc Bạch Vô Thường ko thèm để hắn đứng dậy rồi dẫn đi, mà cứ như vậy kéo lê hắn trên mặt đất, mặc hắn mắng chửi.


Phác Chí Mẫn làm ác quá nhiều, sau khi bị dẫn xuống Minh phủ sẽ bị đày xuống địa ngục, thời thời khắc khắc, ngày ngày đêm đêm đều sẽ chịu hình phạt, đau đến chết đi sống lại, sau đó sẽ bị đày vào súc sinh đạo.

Nhưng đó sẽ là chuyện của mấy trăm năm sau rồi.

Hoặc hắn sẽ bị các vong linh khác cắn nuốt, hồn phi phách tán.

Bạch Vô Thường ngưng lại, quay đầu lạnh nhạt ném cho ta một miếng ngọc bội:"Cầm lấy, từ khi muội đến nhân gian toàn dính phải tà ma nguội đạo, Diêm Vương ko yên tâm, liền lén lút đưa muội để phòng thân".

Ta cầm lấy, mắt rưng rưng cảm động, thầm nhủ trong lòng sau này ta sẽ ko mắng lão ấy nữa, sẽ chăm chỉ giúp lão làm việc.

"Đa tạ, nhắn lão bảo trọng thân thể nhé, đừng quá lo lắng, ta sẽ sớm trở về".

Bạch Vô Thường gật gầu đầu, ung dung rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc