O GIẢ A SAO LẠI CÓ THỂ TÌM A

Sắc mặt nghiêm trọng của Lâm Kính Dã khiến Sydia không khỏi cảm thấy nặng nề trong lòng.

Người có thể đại diện Liên Bang đi ngoại giao tất nhiên không phải nhân vật tầm thường nào, chưa kể đến vị Omega kia còn sở hữu dung mạo xuất chúng, ngôn từ khéo léo, toát ra vẻ quý khí của người bề trên, đương nhiên không thể chỉ là hạng vô danh tiểu tốt.

Có lẽ là thiếu gia của một gia tộc lớn nào đó, cô ta nghĩ.

“Hạm trưởng Lâm khoan nóng vội, tôi sẽ bảo Hắc Phong Điểu điều-”

Lâm Kính Dã khách khí ngắt lời, trong giọng đã mang theo chút khẩn trương: “Cảm ơn nhưng không cần. Chuyến viếng thăm lần này của Thanh Kiếm Bầu Trời thuộc diện bí mật với công chúng hai bên. Nếu quân tinh nhuệ như Hắc Phong Điểu phải ra mặt thì chẳng khác nào công bố lẫn xác nhận đã có mâu thuẫn phát sinh trong quan hệ song phương.”

Đối thủ cũng biết chắc là bọn họ không dám làm ầm ĩ lên nên mới có gan trắng trợn bắt người đi như vậy.

Sydia thấy cũng phải, đánh cái thở dài: “Tôi chỉ biết đánh trận, không rành ba thứ vòng vo tam quốc này, anh cần gì cứ việc liên hệ tôi.”

Lâm Kính Dã nghe vậy thì không khách khí nữa, thẳng thắn nói: “Tôi cần rời đi ngay lập tức, có lẽ sẽ không trở lại, cần cô hỗ trợ nghĩ một lý do để tôi và chuyên viên Jocelyn có thể rời tiệc sớm mà không thất lễ.”

Sydia: “… Anh đang làm khó tôi đấy.”

Nhưng cô ta là ai? Là Tướng quân đã một tay thành lập Hắc Phong Điểu, là chiến tướng công khai giới tính thứ hai mà những kẻ phản đối không dám làm gì; trước đó nữa, cô ta còn là lính đánh thuê khét tiếng khắp vùng chiến, chưa từng nhận nhiệm vụ rồi bội ước.

Vì vậy Lâm Kính Dã không chút do dự, xoay gót rời đi, vạt váy còn tung lên thành một vòng cung sắc sảo đẹp đẽ. Đi đến một chốn không người nọ, anh tháo găng tay bên phải xuống, mở cánh tay ra.

Không gian bên trong hữu hạn nhưng đều chứa những thứ đã được tỉ mỉ lựa chọn. Lâm Kính Dã rút ra một con chip, cắm nó vào một cái khe bé xíu, gần như không thể phát hiện ra trên mép kính. Sau đó anh lại lấy ra một vật hình dạng như cánh hoa sơn trà trắng, chỉ lớn bằng móng tay, dán lên thái dương bên trái

Vật ấy tựa như một đóa hoa nở rộ bên tóc mai, vừa diễm lệ lại không phô trương, trên thực tế chính là máy cảm biến thần kinh.

Đi kèm với nó chính là mười tám con drone tí hon chỉ bé bằng con ong mật, khả năng bay không cao lắm, chỉ có thể sử dụng trong phòng hoặc không gian nhỏ hẹp như hẻm hốc, có thể phát nổ lúc cần thiết, quả thật là phù hợp với thời điểm này.

Trước kia, Lâm Kính Dã đã dựa vào những thiết bị thoạt nhìn xinh xẻo, vô hại, thậm chí còn yếu ớt này mà chỉ cần xõa tóc một cái là có thể từ một Beta cứng nhắc, nghiêm túc trở thành một Omega nhu nhược được người người thương tiếc.

Nhìn những con drone bay lên, anh chợt có một giây cảm khái: Gương mặt anh hiện nay xem như đã được lan truyền khắp Liên Bang, quân địch cũng không ngu đến nỗi chui đầu vào lưới, về sau có lẽ sẽ không cần dùng đến những thứ này. Hơn nữa anh đã là Hạm trưởng Thanh Kiếm Bầu Trời, điều khiển chiến hạm Nhiễm Tinh sở hữu chiến lực đứng đầu Liên Bang, không phải đích thân mạo hiểm xông vào hang địch nữa.

Khóe mắt anh liếc thấy ánh vàng lấp ló trong một góc cánh tay máy.

Thẻ lương của Nguyên soái Rennes.

Khép lại lớp vỏ kim loại, mang găng tay lên, Lâm Kính Dã chậm rãi rời khỏi góc tối, điều khiển bầy drone bay về bốn phương tám hướng.

Kiến trúc của bộ lạc Dạ Vũ mang đậm nét văn hóa bản sắc của họ, đa số nhà cửa đều được xây cất thành tầng tầng lớp lớp, dựa dẫm vào di tích hài cốt cổ đại kia. Sự sầm uất và náo nhiệt của nơi này như một trời một vực với Thủ đô Saltian của Liên Bang, nơi lúc nào cũng có người lên mạng than thở rằng ai nấy cũng vội vội vàng vàng, xóm giềng càng lạnh nhạt.

Người Dạ Vũ cũng không thích xây nhà cao, tối đa chỉ đến ba tầng, ví dụ như tòa nhà chuyện dùng để thảo luận chính sự của bộ lạc, cũng là nơi song phương gặp mặt lần này. Nơi cư ngụ của Thủ lĩnh nằm ở trung tâm một quảng trường hình tròn rộng lớn với mặt trước mở rộng công khai – lại một điểm đối lập nữa với sự cẩn thận sâm nghiêm bên Liên Bang. Lấy tòa nhà nghị sự làm ranh giới, mặt sau quảng trường chính là khu vực quân sự của Dạ Vũ, nơi Nhiễm Tinh tiến vào, vì vậy nên cư dân sinh sống ở mặt trước hoàn toàn không hay biết gì.

Nhân viên trong tòa nhà đều biết thân phận Lâm Kính Dã, thấy anh nện bước thong dong thì cho rằng anh muốn đi hóng gió, giảm bớt chút men say trong người nên không ai ngăn cản. Chỉ có cảnh vệ sẽ cản anh lại, nhưng với sự hỗ trợ của drone, việc lẩn tránh họ trở nên dễ như trở bàn tay.

Thậm chí còn dễ hơn mỗi lần trèo tường ở Úy Lam.

Anh cứ thế đi xuyên qua quảng trường, trước khi hòa vào biển người đã nhanh chóng tháo hết tất cả những thứ quý giá mà bình dân không nên có như mũ miện và trang sức eo, lẹ làng giấu chúng vào dưới những bụi hoa vô vị tầm thường.

Là một gương mặt lạ lẫm với người dân Dạ Vũ, nhưng nhờ bộ lễ phục nam chính thống, mặt mày tuấn tú, khí chất nho nhã mà người qua đường cũng không để tâm quá nhiều, chỉ cho rằng anh là sinh viên hay học giả từ nơi khác đến thăm thú mà thôi.

Lâm Kính Dã đã gọi thử vào kênh của Rennes từ khi còn ở hội trường, nhận lại kết quả không có tín hiệu mới khẳng định câu chuyện không đơn giản như việc hắn chỉ đi vệ sinh mà thôi.

Bởi vì nếu có thì thanh chocolate mọc chân ấy sẽ dẫn anh đi cùng.

Rennes không những đã làm thế mà còn hùng hồn giải thích: “Omega thích dắt tay nhau đi vệ sinh vậy đó!”

Càng hỏng bét hơn là khi bóng gió dò hỏi cấp dưới, Lâm Kính Dã nhận được ba lời khẳng định chắc như đinh đóng cột từ Roland, Lệ Nhiễm Nhiễm và Luna.

Chính vì vậy nên Lâm Kính Dã mới lấy ra con chip đặc biệt kia, chuyển sang dùng kênh nâng cao chuyên dụng giữa anh và Rennes, không thuộc phạm vi quản lý của chính phủ. Lần này bên kia có tín hiệu, tuy rằng lúc được lúc mất, không thể kết nối nhưng cũng cho anh biết phương hướng đại khái.

Quả nhiên là bị chặn tín hiệu. 

Đôi mắt sắc lạnh của người thanh niên nhìn sang cách đó không xa, nơi một chợ phiên mang đậm phong cách bộ lạc truyền thống đang diễn ra.

Nếu Liên Bang là nơi nhà cao san sát, xe bay nườm nượp thì nơi này tựa như lọt vào kẽ hở thời gian: hai bên đường là những sạp hàng nhỏ, bày bán những món đồ chơi kỳ lạ, được những người đàn ông trong bộ áo chùng ra sức mời chào; bảng hiệu cửa hàng là những hình chiếu 3D không ăn nhập với nhau, trong đó có một tiệm trang phục thủ công có bảng hiệu là người mẫu 3D giới thiệu sản phẩm, nhưng sản phẩm họ làm lại là trang phục thời Victoria cho nữ giới.

Giữa khung cảnh mới mẻ lạ lẫm ấy, Lâm Kính Dã bước vào, mượn bộ dáng ngắm nghía hàng hóa mà âm thầm đánh giá bốn phía.

Tín hiệu của Rennes xuất phát từ nơi nào đó sâu hơn, có lẽ còn phải đi xuyên qua quảng trường này. Giữa những tòa nhà chồng chất, không có phố xá rộng rãi như Liên Bang của Dạ Vũ, những con hẻm nhỏ hun hút hai bên phiên chợ hấp dẫn tầm mắt Lâm Kính Dã. Bên trong không phải hình ảnh khu ổ chuột rách nát tồi tàn thường gặp mà vẫn sạch sẽ ngăn nắp, trang trí ấm cúng, nhà cửa đan xen tinh tế, hoa cỏ nở rộ. Lâm Kính Dã không khỏi nhíu mày, giữa nơi náo nhiệt đông đúc này, e rằng hoạt động phạm pháp nghiêm trọng nhất có thể xảy ra chính là móc túi.

Nếu không phải tín hiệu bị chặn lại ở đây thì anh sẽ nghi Rennes đã lén chuồn ra ngoài chơi.

“Suỵt, cấm lên tiếng.”

Một giọng đàn ông vang lên kề sát phía sau, một vật cứng đồng thời tì vào lưng Lâm Kính Dã. Nhưng có lẽ gã hơi lo xa, bởi người thanh niên tóc đen hoàn toàn không tỏ ra kinh ngạc.

Phố thị phồn hoa tấp nập như dòng thủy triều chảy xuôi, chỉ có họ đang đứng trong xoáy nước.

Từ khóe mắt, Lâm Kính Dã nhìn thấy trang phục như một loại áo chùng có mũ trùm của người phía sau, vải vóc bị xốc lên theo động tác của đối phương cọ vào cánh tay anh. Bởi vì phối jacket với áo chùng thì không hợp lắm nên người nơi này đã thiết kế áo thành một chiếc áo choàng, tạo thành trang phục phổ biến cho mùa lạnh. Có lẽ đây cũng là một loại đặc sắc của Dạ Vũ, bởi vì nơi khác hẳn sẽ không có người khoác loại áo cồng kềnh này ra đường.

Hơi sơ suất rồi, anh nghĩ.

Nhưng cảm giác lần đầu tiên bị người cầm súng giấu trong áo choàng chĩa vào lưng, ngay giữa thanh thiên bạch nhật ồn ào tấp nập thế này, cũng mới lạ đó chứ.

“Đừng lộn xộn đấy Hạm trưởng.”

Người phía sau thấp giọng nói, ra hiệu cho Lâm Kính Dã đi tiếp bằng bàn tay cầm súng được vạt áo lùng bùng che đi một cách hoàn mỹ. Anh không đổi sắc, lẳng lặng làm theo.

Anh đã mất liên lạc với bầy drone vo ve bay vào ngõ hẻm kể từ khi gã này xuất hiện, mà chúng quá nhỏ để có thể bị hạ gục, vì vậy chỉ có thể là thiết bị chặn tín hiệu trên người gã đàn ông này.

Không ngờ sản phẩm Dạ Vũ lại có hiệu quả không kém gì hàng Liên Bang, thế là Lâm Kính Dã lặng lẽ thêm một món vào danh mục đặc sản cần mua.

Sau khi biết được cách thức ngụy trang của kẻ địch, anh đã nhanh chóng phát hiện ra mấy kẻ khả nghi trong những người khoác áo choàng đi đường. Thoạt nhìn thì không có gì khác nhau, nhưng trong khi người khác thích khoe ra cổ áo thêu thùa bên trong thì chúng lại che kín mít toàn thân, hiển nhiên là để tiện bề giấu diếm đồ vật. Chúng đứng lẫn trong người qua đường, nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện chúng đã khóa lại tất cả những phương hướng Lâm Kính Dã có thể dùng để chạy trốn, đồng thời tiến tới mà không lộ ra chút sơ hở nào.

Thú vị.

Người thanh niên cụp mắt đầy ngoan ngoãn, mái tóc đen mềm mại buông xõa mang lại vẻ ôn hòa vô hại, vòng eo thon thả đang bị nòng súng ấn vào càng khiến người khác hoài nghi đây thật sự là Hạm trưởng Liên Bang sao? Nhưng dẫu sao bọn Liên Bang giả vờ đạo mạo ấy còn có cả cái đạo luật bảo vệ Omega gì mà, có lẽ đây cũng chỉ là một chiêu trò mặt ngoài mà thôi.

“Đi tiếp đi, đừng dừng lại, tiếp tục xem hàng hóa.”

Người áo choàng lại ra lệnh.

Hai người họ một trước một sau mà đi, động tác rỉ tai thì thầm trông có vài phần giống bạn bè chí cốt hoặc tình nhân dạo phố, vì vậy không khiến ai chú ý.

Nhưng tâm tình Lâm Kính Dã bỗng lao dốc không lý do.

Thật sự lao thẳng xuống dốc, tồi tệ đến mức không phải chỉ phạt cấp dưới chạy vòng buổi sáng là có thể cứu vãn được.

“Rẽ trái.”

Sau mỗi mệnh lệnh, bọn họ ngày càng rời xa đường lớn, tiến vào một khu dân cư. Nhà cửa nơi đây đa dạng khéo léo, được xếp chồng lên nhau, từ khe hở ở giữa có thể nhìn thấy thành phố rộng lớn phía sau, vừa sống động, đông đúc mà lại không có cảm giác chật chội.

Họ lại lướt qua khu phố, đi đến trước một khu đất chỉ vừa được dựng khung, chưa có bất cứ căn nhà nào cất lên. Cách bán đất ở đây cũng khá là đặc biệt: mỗi một vị trí được gắn một tấm thẻ niêm yết giá, thích chỗ nào thì mua chỗ đó, sau đó bên bất động sản sẽ thiết kế nhà dựa trên yêu cầu. 

Nhưng khu đất trước mắt này tất nhiên không có người ở. Đồng bọn của gã đàn ông khoác áo choàng cũng không lảng vảng nữa mà tụ tập lại.

Lâm Kính Dã nheo nheo mắt. Tín hiệu của Rennes vẫn còn bị che chắn, kênh riêng cũng ngắt quãng mơ hồ, có lẽ còn xa hơn dự đoán của anh.

“Thất lễ, Hạm trưởng Lâm.” Một người khác nói rồi tiến lên giật mắt kính của Lâm Kính Dã ra, thay vào bằng một đoạn vải trắng. Vải rất dày, người kia trói cũng rất chặt, còn bảo anh nhắm mắt trước đó nên thật sự không nhìn thấy được chút ánh sáng nào.

Trong một khắc mắt kính bị lấy đi, Lâm Kính Dã phải nỗ lực hết mình để dằn lại xúc động muốn ra tay tại chỗ.

Chưa hết, đám người kia còn dùng một cái còng nhỏ khóa tay anh lại sau lưng, kế đó nhanh chóng áp giải anh lên một chiếc phi thuyền.

Cánh cửa vừa đóng lại, chúng thay nhau cởi áo choàng nặng nề và mũ trùm vướng bận đi, kéo áo chùng ra, để lộ trang phục chiến đấu và súng quang năng bên dưới.

Lâm Kính Dã nghe một tên tặc lưỡi xuýt xoa với vẻ mỉa mai: “Liên Bang bây giờ cho thi sắc đẹp để chọn Hạm trưởng à à?”

Dung mạo của người thanh niên trong bộ áo chùng trắng kia thật sự quá xuất sắc. Nhìn kỹ có thể thấy anh tuy bị trói nhưng không hề lộ vẻ hoảng sợ, lưng vẫn thẳng như trúc xanh, tóc đen tản mát chỉ càng tôn lên vẻ trầm lặng, đoan chính mà tao nhã của anh.

Một gã khác trả lời: “Chắc làm bên văn phòng thôi. Mấy tay Hạm trưởng Beta bên Liên Bang hơn phân nửa là bên văn phòng hoặc hậu cần, nghe nói Hạm trưởng quản hậu cần với bảo trì của Thanh Kiếm Bầu Trời cũng là lính văn phòng.”

Không hẳn, trong nhóm lính văn phòng ấy cũng có cả Alpha. Mà Hạm trưởng Lưu Tuấn quản lý hậu cần là một vị Beta vừa phải nã pháo vừa phải ship đồ, lại vừa phải hao tâm tổn sức đuổi theo Nguyên soái nhà mình mỗi ngày, đúng là lao lực đến đáng thương.

Lâm Kính Dã âm thầm suy tính: Tuy trong công văn ngoại giao với Dạ Vũ không đề cập đến tên hiệu của Quân đoàn viếng thăm, nhưng lấy nhãn lực của bên Sydia, tất nhiên có thể suy ra họ là ai từ kiểu dáng chiến hạm và cách phối trí đơn vị. Nhưng những người này lại không biết anh là Hạm trưởng vũ trang thứ mười tám của Thanh Kiếm Bầu Trời, chứng tỏ chúng không phải kẻ chủ mưu, cùng lắm chỉ là lâu la cắc ké mà thôi.

Cũng phải, Lâm Kính Dã cười mỉa trong lòng, mấy việc bẩn thỉu Elliot làm về sau cũng không phải do y tự mình động thủ.

“Các người định làm gì?” Lâm Kính Dã quyết định chủ động ra tay.

Đám người này cho rằng tù binh tay không tấc sắt như anh không làm được trò trống gì, bèn thờ ơ đáp: “Không phải nhằm vào anh. Có người muốn xiên Liên Bang một nhát thì ai đến cũng vậy thôi, đừng để trong lòng.”

Lâm Kính Dã cảm thấy những lời này có chút thú vị.

Anh thì không để bụng đâu.

Nhưng người nào đó thì chưa chắc.

Giọng nói có vẻ như thuộc về thủ lĩnh vang lên: “Có thể bình tĩnh đến vậy quả thật không thẹn với hai chữ ‘Hạm trưởng’. Một Beta như cậu lên được chức Thiếu tướng ở Liên Bang quả thật hiếm thấy, năng lực chắc chắn cũng thuộc hàng xuất sắc, sao không dứt khoát ở lại Dạ Vũ? Nơi đây là địa bàn của Beta, cậu tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại ở Thiếu tướng.”

Gã này có khả năng có chút chức tước trong người.

Lâm Kính Dã vẫn trầm mặc không đáp.

“Đừng vậy mà trư- sếp.” Một giọng khác trẻ hơn vang lên.

Suýt nữa buột miệng nói “trưởng quan”, xem ra là người trong quân đội.

Người trẻ tuổi tiếp tục: “Anh xem thằng nhãi này đẹp không thua gì Omega, biết đâu không phải Beta thuần lắm, cứ xem xem nó có khoang sinh sản thoái hóa không đã.”

Chân mày Lâm Kính Dã khẽ nhướng lên.

“Không phải quý quốc nghiêm cấm giới tính thứ hai sao? Vì sao lại quen thuộc với sinh lý ABO đến vậy?” Anh bình thản cất giọng: “Beta ở Liên Bang chúng tôi không có phân loại nhỏ hơn, không ngờ ở đây lại khác.”

Quả vậy, gene Alpha và Omega xuất hiện trong mỗi con người, nhưng vì tính bất ổn nên sẽ trở thành gene lặn trước khi phân hóa; chỉ khi một đoạn gene đột biến thành tính trội mới phân hóa thành giới tính thứ hai. Vì vậy ở một số tình huống hi hữu, khi Beta sở hữu những đoạn gene này có tính trội, nhưng không đủ số lượng hoặc không phải đoạn gene then chốt để phân hóa, sẽ dẫn đến nam Beta sở hữu khoang sinh sản thoái hóa không có chức năng, hoặc nữ Beta có bộ phận sinh dục ngoài phát triển.

Nhưng cái khoang teo tóp ấy còn vô dụng hơn cả ruột thừa nữa, vì vậy những ai không phân hóa ở Liên Bang đều được tính là Beta.

Thanh niên trẻ tuổi bên kia cười khẩy: “Để lọc ra hàng kém chất lượng thôi. Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng mà.”

Lâm Kính Dã cười như không cười: “Khắc nghiệt nhỉ.”

Đám người kia loay hoay một hồi với ba thứ máy móc kỳ quái gì đó, một chốc sau thì bu lại một chỗ, xì xào bàn tán.

“Có kết quả rồi, thằng nhãi này là Beta thuần.”

Giọng gã thủ lĩnh mang thêm mấy phần thân thiết: “Hạm trưởng Lâm cân nhắc đi. Cậu là Beta, chừng nào còn ở lại Liên Bang thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội trở thành Chiến thần vang danh vũ trụ như Nguyên soái Rennes của các cậu. Còn ở Dạ Vũ…”

Gã còn mải mê dông dài, Lâm Kính Dã đã nhắm mắt nhịn cười.

Xin lỗi, nhưng Chiến thần Liên Bang chúng tôi… là Omega.

Ngọt ngào, lại rất thích xây tổ.

Anh tự động chắn những lời vô nghĩa ấy ngoài tai, nhạy bén cảm nhận được phi thuyền đang bay vòng vèo như để tránh cho anh ghi nhớ địa điểm. Khi nó cuối cùng cũng đáp xuống, đám người kia vừa đẩy vừa giải anh ra.

Một giọng thô kệch lỗ mãng lập tức vang lên cách đó không xa.

“Ngài chuyên viên ngoại giao cao quý, kia có phải vị cứu tinh mà ngài đang mòn mỏi đợi chờ không?”

Khi Rennes nhìn lên, đập vào mắt hắn là Lâm Kính Dã trong bộ áo chùng trắng, hai tay bị trói sau lưng, mái tóc dài có chút rối loạn vì bị xô đẩy làm tăng thêm mấy phần yếu ớt, xương quai hàm sắc sảo được dát lên một tầng sáng vàng từ ánh nắng rọi đến phía sau.

Anh hơi cúi đầu, đôi mắt bị một đoạn vải trắng che lại dưới những lọn tóc lòa xòa.

Vào khoảnh khắc Lâm Kính Dã nhìn về hướng phát ra âm thanh, Rennes cảm thấy mình nổ tung thành từng mảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc