Ở LẠI BÊN ANH - KHỔ TƯ


Họ đứng sát gần nhau, nhẹ nhàng đong đưa cơ thể theo tiếng nhạc.
Trần Bách Kiêu nắm tay Dương Trĩ thật chặt, cúi đầu đối diện với cậu.
“Anh bắt đầu thích em từ khi nào thế?” Dương Trĩ thì thầm hỏi, “Sau buổi họp lớp lần trước à?”
Trần Bách Kiêu lắc đầu, hơi căng thẳng né tránh ánh mắt của Dương Trĩ, nói: “Từ lâu lắm rồi.”
“Lâu lắm là bao lâu?” Dương Trĩ nghiêng đầu đuổi theo ánh mắt anh, “Anh nói em nghe đi.”
“Thì là…” Trần Bách Kiêu lại nhìn cậu lần nữa, “Là hồi cấp 3 đấy.”
Bước chân Dương Trĩ hơi chậm lại, “Cấp 3?”
“Ừ,” Trần Bách Kiêu cúi đầu, kề sát lại gần cậu hơn, “Chính vào hồi cấp 3.

Thời cấp 3… em cũng rất, rất đẹp.”
Dương Trĩ nghe anh nói thế thì mặt hơi đỏ lên.
“À, ồ… đẹp đến mức nào cơ?”
“Đẹp hơn bất kỳ ai khác,” Trần Bách Kiêu tựa lên trán cậu, “Đẹp nhất trong lòng anh.”
“Ừ,” Dương Trĩ nhắm mắt, bật cười khẽ, “Em cũng thích anh từ rất lâu rồi.”
“Thật ư?” Trần Bách Kiêu hỏi, “Lâu thế nào cơ?”
“Có lẽ… cũng là hồi cấp 3 đấy,” Dương Trĩ nói chậm đi một tẹo, “Nhưng hồi đó em chưa biết mình thích ai, em còn trẻ quá, nhưng mà… em luôn muốn gặp anh, vừa nhìn thấy anh là em lại căng thẳng.

Em cũng không dám nói chuyện với anh, em sợ anh chê em bị khiếm thính, nên chẳng dám chơi với anh.”
Trần Bách Kiêu ngây ngẩn cả người.

Về vấn đề này, anh đã nghĩ tới rất nhiều đáp án khác nhau, đáp án kiểu gì anh cũng chấp nhận được.


Thậm chí, Dương Trĩ còn có thể nói với anh rằng, hiện giờ em không yêu anh nhiều bằng anh yêu em, thì anh vẫn sẽ bao dung, vẫn sẽ đợi chờ.
Tình huống duy nhất mà anh tính sót, là thời điểm Dương Trĩ yêu anh lại trùng với thời điểm anh yêu Dương Trĩ.
“Nếu…” Dương Trĩ nói, “Em nói là nếu thôi nhé, nếu lần này chúng mình chẳng gặp được nhau, anh có đi tìm em không?”
Cậu hỏi xong, Trần Bách Kiêu im lặng một lát.

Dương Trĩ bèn xích lại gần anh hơn, bảo: “Thôi, anh không cần phải nói cho em biết đâu.”
“Có lẽ là không,” Trần Bách Kiêu chạm chóp mũi vào trán Dương Trĩ, “Xin lỗi em.”
“Anh không đi tìm em, mà còn nói thích em, không phải anh định ở vậy cả đời đấy chứ?” Dương Trĩ hỏi một hồi, vành mắt chợt hoe đỏ.
Họ yên lặng khiêu vũ một lát, Dương Trĩ không nhịn nổi nữa, buông tay Trần Bách Kiêu đi ra ngoài.
Trần Bách Kiêu đuổi theo nắm lấy tay cậu.

Họ đi mãi đến một nơi yên ắng hơn thì mới dừng lại.
“Dương Trĩ,” Trần Bách Kiêu giữ chặt cậu, xoay người cậu lại, ôm cậu vào lòng mình, “Anh ở vậy cũng có sao đâu.”
Dương Trĩ túm áo anh, nghẹn ngào bảo anh: “Đồ ngốc ạ, Trần Bách Kiêu, anh đúng là ngốc lắm.”
“Ừ, anh biết, anh không giỏi tán tỉnh lắm, cuối cùng vẫn để em phải thổ lộ trước.

Anh cũng… không tìm được em, cũng không có may mắn tình cờ chạm mặt em, dù sao đời anh cứ luôn thiếu đi một tẹo vậy đấy.” Trần Bách Kiêu vuốt tóc cậu.

Anh còn chưa dứt câu, Dương Trĩ đã che miệng anh lại.
“Chẳng thiếu gì hết, anh chẳng có gì thiếu sót cả,” Dương Trĩ buông tay ra, ngẩng đầu hôn anh, “Anh tuyệt nhất đấy.”
Trần Bách Kiêu cười, lại nói với Dương Trĩ: “Anh yêu em.”

“Em biết mà…” Dương Trĩ ôm lấy anh.
Về đến nhà tắm rửa xong, họ cùng ngồi trên giường.
Dương Trĩ cầm một chiếc ipad và cả bút cảm ứng nữa, nói với Trần Bách Kiêu: “Chúng mình lại lập bảng chung đi.”
“Bảng gì cơ?” Trần Bách Kiêu hỏi.
“Thì kiểu bảng ghi những chuyện tụi mình muốn làm cùng nhau đó,” Dương Trĩ cúi đầu gõ lên màn hình, “Từa tựa như cái bảng anh lập lúc trước ấy, nhưng giờ mình sẽ viết những chuyện chúng mình muốn làm với nhau, trên mạng nhiều kiểu này lắm.”
“Được thôi,” Trần Bách Kiêu ôm cậu, xem chung với cậu, “Em đang viết đấy à?”
“Ừ, em viết khá nhiều rồi, lát nữa anh xem thử coi còn muốn thêm gì nữa không nhé.” Dương Trĩ nói.
Cậu điền bảng vô cùng nghiêm túc một lát, rồi mới đưa ipad cho Trần Bách Kiêu, tựa vào lòng anh.
“Anh xem đi nè.”
Trần Bách Kiêu cầm lấy máy tính bảng.
Dương Trĩ viết mười mấy dòng, trong đấy có mấy chuyện vụn vặn như cùng xem một bộ phim kinh dị, cùng mặc đồ đôi, cùng thức đêm một mạch đến sáng, cạo râu cho anh.

Trần Bách Kiêu ngẫm nghĩ, tạm ghi thêm một điều: Cùng đi cắm trại dã ngoại.
“Anh thích trò này à?” Dương Trĩ hỏi.
“Không phải thích lắm, nhưng anh muốn lên núi chơi với em.” Trần Bách Kiêu đáp.
Bắt anh viết những việc này cũng chẳng khó khăn gì, bởi vì Trần Bách Kiêu đã nghĩ tới rất nhiều điều mà mình muốn làm với Dương Trĩ.
Trần Bách Kiêu ôm Dương Trĩ bằng một tay, viết bằng tay kia.

Dương Trĩ dựa vào khuỷu tay anh, giúp anh đỡ máy tính bảng.
Trần Bách Kiêu viết tiếp sau dòng của Dương Trĩ:

Đọc sách cùng nhau, quét dọn cùng nhau…
Anh viết một lát, Dương Trĩ bỗng bật cười: “Mấy cái anh viết đều đứng đắn quá.”
“Thế à?” Tay Trần Bách Kiêu siết chặt hơn một tẹo, anh bế Dương Trĩ lên ngồi giữa hai chân mình.
“Em nghĩ ra một cái rồi,” Dương Trĩ nói, “Em muốn mặc quần áo của anh.”
Trần Bách Kiêu hơi khựng bút lại, hỏi thêm một câu ở cuối.
“Còn gì nữa không?”
Dương Trĩ nhận bút, viết mấy chữ lên đó, đẩy máy tính bảng đến trước mặt Trần Bách Kiêu.
Lúc Trần Bách Kiêu đang đọc, cậu thò tay vào quần Trần Bách Kiêu, sờ qua sờ lại đoạn eo anh.
“Em thích trò này à?” Giọng Trần Bách Kiêu đã hơi khàn.
“Trò khác cũng thích á.” Dương Trĩ ấn trán mình lên xương quai xanh của anh.
“Không có bao cao su…” Trần Bách Kiêu túm tay cậu, bóp bóp.
“Có đấy.” Dương Trĩ bò dậy, nhảy xuống giường.

Chiếc áo phao cậu mặc ban nãy đang treo trên giá, Dương Trĩ mò vào túi là thấy liền, ném chúng lên giường.
“Em tậu lúc mình đi mua sữa chua hồi nãy đấy.”
Dương Trĩ lại trèo lên giường, tách chân ra ngồi lên eo Trần Bách Kiêu, quấn tay sau gáy anh.
Hơi thở của họ hòa quyện với nhau, tay Trần Bách Kiêu sờ lần vuốt ve lưng Dương Trĩ, rồi anh bắt đầu hôn cậu.
Nụ hôn của Trần Bách Kiêu đậu lên đôi mắt Dương Trĩ, chậm rãi đi xuống, đến chóp mũi, mé cổ, xương quai xanh của cậu, mỗi một chiếc hôn đều rất nhẹ nhàng.
“Trần Bách Kiêu…” Dương Trĩ tựa vào vai anh, cắn anh một cái, “Anh hôn em dê quá…”
Cậu nói xong thì bắt đầu cười, cười run cả người.

Trần Bách Kiêu bóp eo cậu bế cậu đi xuống giường, nghiêng đầu nói bên tai cậu: “Đưa em đi chơi trò em muốn chơi nhé.”
“Được thôi được thôi…” Hai chân Dương Trĩ treo cạnh sườn Trần Bách Kiêu.
Cả căn phòng tối hù, tuy rằng thói quen này rất không tốt, nhưng họ đã quen với việc để màn hình sáng trong phòng tối.
Trần Bách Kiêu bế Dương Trĩ vào phòng tắm, dừng lại ở cửa để cậu duỗi tay bật đèn lên.

Lúc đèn đột nhiên nhá sáng, Dương Trĩ nhắm mắt lại.

Trần Bách Kiêu bế cậu lên bồn rửa tay, cởi cúc áo ngủ của Dương Trĩ.
Anh chỉ kéo nhẹ một cái là cởi được áo của Dương Trĩ ngay, ngửa mặt bắt đầu hôn cậu.
Riêng chuyện hôn môi, tất cả kinh nghiệm của Trần Bách Kiêu đều đến từ Dương Trĩ.

Về mặt tình cảm, tri thức của Trần Bách Kiêu rất ít ỏi, thường thì anh rất ngố, nhưng riêng phương diện này, chẳng cần ai dạy anh cũng tỏ tường.
Trần Bách Kiêu giữ gáy Dương Trĩ, cuồng nhiệt mút lưỡi cậu, âm thanh mờ ám giữa họ tràn ngập khắp phòng tắm.
“Anh biết cách chứ?” Dương Trĩ hỏi, “Có cần em dạy không?”
“Không cần…” Trần Bách Kiêu bế cậu lên, lột bỏ quần cậu, “Chắc là, có lẽ anh… làm được thôi.”
Dương Trĩ tựa vai anh ừ một tiếng, ngón tay hơi căng thẳng túm lấy anh.
Phòng tắm cũng mau chóng tăng nhiệt độ, hơi nước mênh mông trườn lên mặt gương.

Dương Trĩ khẽ cong lưng, hai tay vòng qua cổ Trần Bách Kiêu, ngón chân cuộn tròn lại, vầng trán tựa vào trán anh, chốc chốc lại hôn lên môi anh.
Lưng Trần Bách Kiêu cũng dầm dề mồ hôi, anh giữ eo Dương Trĩ bằng một bàn tay, tay kia chống lên bồn rửa.
“Thả lỏng chút nào,” Trần Bách Kiêu nghiêng đầu hôn một cái lên tai cậu, lại hỏi cậu: “Em có muốn tháo máy trợ thính không? Đổ nhiều mồ hôi quá liệu có…”
“Đừng…” Dương Trĩ giơ tay che tai lại, nức nở mà rằng, “Em muốn nghe tiếng thở dốc của anh…”
“Ừ…” Trần Bách Kiêu thầm thì, ngón tay luồn vào tóc cậu, “Anh sẽ cẩn thận, thả lỏng nào em.”
Vào những lúc thế này, Dương Trĩ đẹp vô cùng, tựa như một đóa hồng nở trên bờ vai Trần Bách Kiêu.
Trần Bách Kiêu luôn nhìn cậu qua gương, vuốt ve mái tóc ướt át của cậu, nói với Dương Trĩ: “Em đẹp lắm, thật đấy.”
Ngay sau đó, Trần Bách Kiêu hoàn toàn có được Dương Trĩ, cuối cùng cũng thoát khỏi giấc mơ mà bao năm qua anh từng trải nghiệm vô số lần, cảm nhận được Dương Trĩ thực sự thuộc về mình.
Dương Trĩ ngửa đầu, mặt áp sát mặt anh, dòng lệ chậm rãi chảy xuống.
“Anh sẽ đối tối với em, nếu em cảm thấy anh không tốt, thì đừng yêu anh nữa,” Trần Bách Kiêu đặt những cái hôn dày đặc lên môi cậu, “Đừng khóc…”
Dương Trĩ lắc đầu, “Em yêu anh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc