Ở TRUNG TÂM VŨ TRỤ

Trang Bách Tâm tin.h ý nhận ra ngay, “Xem ra cậ.u cũng từng phải hít rắm thối rồi nhỉ.”

Cậ.u đứng trước gương chỉnh lại vị trí cá.i choker, đáp: “Hít nhiều p.hát ọe, không muốn nhắc lại nữa.” rồi cậ.u vẫy vẫy tay bay vù đi mất như một ngọn gió biết xướng ca. Đến Đêm Paris hẹn Tiểu Mộng đi uống còn gặp em tiếp viên giờ đã là “chị Hồng” hỏi thăm cậ.u bao giờ thì đi diễn lại. Uống say liểng xiểng mới mò về ký túc xá nôn ọe nguyên đêm, sáng hôm sau Linh Linh phải nghỉ làm để ở nhà dọn dẹp cho cậ.u.

Ngủ dậy việc đầu tiên là phải tẩy trang, làm xong cậ.u mới quấn chăn ngồi ôm máy sưởi điện, mắt thất thần nhìn TV. Linh Linh hỏi muốn ăn gì cậ.u chỉ lắc đầu bảo gì cũng không muốn ăn, có coca uống thì được. Linh Linh đưa cho cậ.u một lon coca rồi ngồi xuống cạnh cậ.u, bóc quýt cho cậ.u ăn.

“Nhu mì nết na quá, cho về nhà chồng được rồi đấy.” Linh Linh chỉ cúi đầu không đáp, cậ.u khè khè trong họng, “Ồi má ơi, mấy hôm rồi mà vẫn còn dỗi đấy?” Linh Linh liếc nhanh cậ.u một cá.i, bắt đầu nhè giọng ra: “Chị ấy chẳng là chị anh thì sao, sao anh phải quát em thế…”

“Tao đâu có muốn bả làm chị tao, đằng nào cũng có cùng mẹ đéo đâu.” cậ.u lẩm bẩm rồi tự dưng quay sang hỏi nó, “Ê mấy bữa nay có ngày đẹp nào để cưới xin không vậy?”

“Hở? Gì cơ?” Linh Linh nghe không rõ, cậ.u cũng chẳng nhắc lại nữa. Cậ.u bảo Linh Linh lấy điện thoại xem ngày Hoàng đạo, nó vừa xem vừa đọc, cậ.u thì nghe tai nọ xọ tai kia, nghe xong vẫn chỉ ngồi co ro như cũ. Linh Linh im lặng một hồi rồi tự dưng hỏi: “Mỹ Mỹ này, sau này già anh có muốn kiếm người bạn đời không?”

Cậ.u cười mũi: “Chắc đếch gì đã sống được đến già.”

“Thì là… cũng phải… gá nghĩa với nhau mà sống chứ… một mình mãi sao được.”

Cậ.u tròn mắt nói: “Một mình thì một mình chứ sao, ốm đau thì làm lò than tổ ong, xong béng.”

“Sao anh cứ nói chuyện tiêu cực vậy, lạc quan một tí được không?” Linh Linh đập vào tay cậ.u qua cá.i chăn.

“Lạc quan hả? Thế mày với Tiểu Hào bao giờ định cưới? Tiện quá đang sẵn xem ngày nè.” cậ.u trêu Linh Linh. Linh Linh chẳng có vẻ giận dỗi hay phật ý mà chỉ bảo: “Tiểu Hào tốt thật, nhưng anh ấy không có phong độ đàn ông.”

“Phong độ đàn ông là thế nào?” cậ.u vui vẻ hỏi.

Linh Linh nghiêm túc đáp: “Là có thể che chở em như anh hôm trước ấy!” ánh mắt nó nhìn cậ.u chan chứa ước ao. Suýt nữa thì sặc coca, cậ.u ôm bụng cười muốn tức th.ở: “Má ơi sao tao đắt hàng vậy trời!” Cười chán cậ.u mới chùi nước mắt, bảo, “Tao với mày chỉ làm chị em được thôi, tao không làm người đàn ông của đời mày được đâu.”

Linh Linh đỏ bừng mặt: “Ai… ai cần anh làm người đàn ông của em! Anh hỏi thì em nói thôi chứ làm sao!” nói chuyện tức anh ách Linh Linh hậm hực bỏ vào phòng, trang điểm chải đầu rồi làm như định đi đâu, mới đi một tí nó lại lộn về lấy hộp thuốc, đổ ra mấy viên bỏ vào mồm.

“Linh Linh.”

“Làm sao?”

“Mày uống cá.i đấy có hại người không?”

Linh Linh soi gương chỉnh lại mũ, đáp: “Có.”

“Thế hay đừng uống nữa, để dành tiền chuyển giới luôn không được à?”

Linh Linh nhìn cậ.u qua gương, nói: “Biết bao giờ mới để dành đủ tiền, mà em không chịu được cá.i cơ thể con trai này, một ngày em cũng không chịu được. Mỗi khi đi vệ si.nh em còn không muốn nhìn bên dưới mình. Uống thuốc rồi chết cũng được, ít ra còn được chết làm con gái.” nói rồi nó hất cá.i cằm nhọn, bỏ đi.

Cậ.u quấn chăn ngồi tr.ên sô pha định chợp mắt một tí thì dưới nhà chị Hương Hương bắt đầu cho đoàn tập, nhạc dội ầm ầm, tiết tấu vang lừng làm cậ.u tỉnh cả người. Cậ.u mò xuống xem, thấy một dàn mặc váy bó lóng lánh ch.ói lòa, đi những đôi giày mà chỉ riêng phần gót bằng phía trước đã cỡ 3 phân, đang nhảy bài của mấy nhóm nữ Hàn Quốc.

Trang Bách Tâm đứng cạnh chụp hình, chị Hương Hương thì gõ nhịp và liên t.ục chỉ đạo: “Nhảy đi, nhảy đi các cô nương! Các em đẹp nhất trầ.n đời!”

Dã Bình nhảy ở vị trí đầu hàng, nó rất là hăng hái, eo lắc nhiệt tìn.h, hai mắt long lanh ý chí ta là tối thượng dưới gầm trời này, những đứa đứng sau đều là tín đồ của ta.

Thấy cậ.u xuất hiện, Trang Bách Tâm cười chào: “Đã nói là làm nhé, hôm qua không mang máy ảnh nên hôm nay chụp bù.” Cậ.u giơ ngón cá.i khen rồi quay lưng bỏ đi. Trang Bách Tâm không đuổi theo nhưng vẫn nói lớn: “Lúc nào cậ.u gọi cho tôi cũng được!” Cậ.u phẩy tay, không ngoảnh lại.

Về phòng, cậ.u gọi cho Quan Tàng, “Giúp tôi việc này.”

“Được thôi, sao vậy Mỹ Mỹ?” Quan Tàng trả lời rất sốt sắng.

“Hỏi thăm giúp tôi Nghiêm Nhân Kính… chị tôi ấy, xem bao giờ bả lấy chồng, hỏi được cả tổ chức ở nhà hàng nào càng tốt.”

“Anh hiểu rồi. Tối nay Mỹ Mỹ có đến không? Anh đang ở chỗ ông ngoại, ăn tối xong anh mới về.”

“Thế còn bảo tôi đến làm mẹ gì.” chửi xong cúp máy liền.

Quan Tàng cười hơn hớn cất điện thoại đi, lúc đi từ ban công biệt thự sang trọng vào anh ta lại bị chiếu tướng bởi ánh mắt khá là khó chịu của Mã Thiên Gia.

“Cháu phải báo cáo với cậ.u ta à?”

Quan Tàng “à” một tiếng, “Đấy cũng coi là báo cáo ạ? Chắc tại cháu quen cách nói chuyện với chú Mã rồi.”

Tôn Lệnh Nhàn từ trong bếp đi ra, vừa c.ởi tạp dề vừa gọi Quan Tàng: “Hai chú cháu vào rửa tay đi thôi, đợi một lúc nữa ông ngoại con bàn việc xong là cả nhà ăn cơm.”

“Cảm ơn bà, bà có cần cháu giúp gì không?” Quan Tàng hỏi.

“Có cô giúp việc rồi, lâu lâu con mới về nhà, cứ ăn cho ngon miệng là được.” Tôn Lệnh Nhàn đi lê.n lầu, “Để bà xem ông con xong chưa.”

Nhìn theo bóng Tôn Lệnh Nhàn đi khuất Mã Thiên Gia mới nói nhỏ với Quan Tàng: “Chú không nói chuyện của Mỹ Mỹ cho ông ấy đâu, cháu biết cá.i kiểu của ông ngoại cháu rồi đấy, nếu biết chắc chắn ông ấy sẽ không vui.”

“Cháu biết.”

“Ông ngoại cháu vẫn quan tâm đến cháu nhất.”

“Cháu cũng biết mà.” Quan Tàng mỉm cười, “Cháu cũng quan tâm đến ông ngoại nhất.”

Mã Thiên Gia nhìn gương mặt nghiêng của Quan Tàng một hồi rồi th.ở dài, không nói gì nữa.

Hơn nửa tiếng sau Quan Tĩnh Viên mới xuống, hai người đi hai bên vẫn tiếp t.ục phải nghe ông ta răn dạy đến tận bàn ăn. Một người là giám đốc công ty sắt thép Quan Đạt trực thuộc tập đoàn Quan Đạt, người kia là Quan Quốc Lương – một người cậ.u của Quan Tàng. Quan Quốc Lương đã làm việc tại Quan Đạt hơn hai mươi năm nhưng vẫn chưa được tiếp quản vị trí của Quan Tĩnh Viên.

“Giờ cơm đừng nói chuyện công việc nữa.” Tôn Lệnh Nhàn đành khuyên Quan Tĩnh Viên, “Lâu lắm Quan Tàng mới về nhà, mình cứ công việc mãi là thế nào.”

Quan Tĩnh Viên hừ một tiếng có vẻ bất mãn nhưng vẫn kết thúc bài thuyết giáo.

“Ở trường có bận không Quan Tàng?” Quan Quốc Lương hỏi.

“Tốt ạ, lê.n lớp, chữa bài cho si.nh viên, ra ngoài nghiên cứu… đều là những việc cháu t.hích.” Quan Tàng đặt đũa xuống, trả lời.

“Tốt quá.” Quan Quốc Lương than th.ở, “Nhà ta có mình cháu theo đường học hành chứ cả nhà toàn buôn bán với ngồi bàn giấy. Cháu phải cố kiên trì nhé, muốn học lê.n tiến sĩ thì cứ thi, gia đình lúc nào cũng ủng hộ cháu.”

“Cảm ơn cậ.u.” Quan Tàng mỉm cười.

Quan Tĩnh Viên hất cằm, “Ăn đi, bà cháu đích thân xuống bếp đấy.” Tôn Lệnh Nhàn vội múc thêm một bát canh thịt viên nữa đặt trước mặt Quan Tàng. Mã Thiên Gia có vẻ lo lắng, ông ta đang định lê.n tiếng thì bị ánh mắt của Quan Tĩnh Viên ngăn lại.

Quan Tàng cầm thìa uống một miếng canh, ăn một viên thịt rồi nói với Tôn Lệnh Nhàn: “Ngon lắm ạ, cảm ơn bà.”

“Con t.hích là tốt rồi, ông con bảo con ăn uống đơn giản, toàn đồ tính hàn nên dặn bà làm món nóng cho con bồi bổ, ăn nhiều vào con!”

Mã Thiên Gia nhìn Quan Tàng uống cạn bát canh, bàn tay ông ta dưới bàn đã siết thành nắm đấm. Quan Tĩnh Viên thì rất hài lòng, sau bữa cơm ông ta gọi riêng Quan Tàng vào phòng làm việc.

“Cháu là đứa cháu duy nhất của ông, mọi việc ông làm đều vì tốt cho cháu cả. Nhưng chuyện như lần này chớ tái diễn nữa, rất nhiều kẻ luôn chầu chực soi mói ông, đừng trở thành như mẹ cháu, hiểu không?”

“Vâng, cháu hiểu.”

“Ông biết cháu sống một mình cũng cô đơn, thỉnh thoảng cho mình thư giãn một chút cũng được nhưng đừng chọn những phường bát nháo. Nếu muốn lấy vợ cứ nói với ông.”

Quan Tàng cười: “Cháu chưa có ý định đó, cũng không có ai bát nháo cả, ông cứ yên tâm.”

Quan Tĩnh Viên trầm mặc một lát rồi nói: “Chú ý giữ sức khỏe.”

“Vâng, ông cũng giữ gìn sức khỏe, kỳ này huyết áp ổn rồi vẫn nên nhớ uống thuốc đúng giờ.”

Cuộc họp mặt gia đình kết thúc ch.óng vánh, Quan Tàng và Mã Thiên Gia chào từ biệt Quan Tĩnh Viên rồi lái xe từ ngoại ô về nhà. Xe vừa ra khỏi khu biệt thự Quan Tàng đã kêu dừng lại để xuống vịn cột điện nôn.

Mã Thiên Gia vỗ lưng cho anh ta, đợi nôn xong ông ta mới đưa chai nước khoáng cho Quan Tàng súc miệng. Nôn hết ra rồi Quan Tàng có vẻ tươi tỉnh lắm, anh ta vừa chùi nước mắt, nước mũi vừa bảo: “Ông ngoại cháu đúng là… buồn cười quá.”

Suốt dọc đường Mã Thiên Gia không nói năng gì, đưa Quan Tàng về đến dưới nhà ông ta mới hỏi: “Nói chuyện với chú Mã một lát nhé?”

Quan Tàng lắc đầu: “Cháu không sao đâu, trước nay vẫn vậy mà.”

Buổi tập của chị Hương Hương ké.o dài đến tận trước giờ diễn khuya, bọn diễn viên ai nấy đều bừng bừng ý chí, cậ.u xem chán rồi bỏ ra đường; máy tính bán rồi, chẳng muốn nhận việc online nữa nên cậ.u lang thang qua tiệm đồ ăn nhanh, ngồi ở đó đến trưa ngắm người ra ra vào vào. Tối muộn cậ.u mới về chỗ Quan Tàng. Quan Tàng đã đưa cậ.u khóa nhà, mở cửa ra cậ.u thấy trong nhà đ.èn sáng trưng.

“Anh về rồi à?”

Không ai trả lời, cậ.u thay giày đi vào thấy Quan Tàng đang ôm bồn cầu nôn ọe trong nhà vệ si.nh.

Cậ.u ngồi xổm xuống cạnh Quan Tàng, hỏi: “Chửa à?”

Quan Tàng nôn đến ứa nước mắt, thấy cậ.u đến anh ta còn cười vui vẻ gọi: “Mỹ Mỹ…!” xong lại ọe tùm lum tiếp.

“Đm đừng có vừa gọi tôi vừa nôn thế.” cậ.u đứng dậy đi vào bếp, thấy tr.ên thớt có thịt bò thái quân cờ, chắc mới làm xong nên còn chưa nguội. Cậ.u mở tủ lạnh lấy một chai nước rồi trở vào nhà vệ si.nh, “Anh ăn phải cá.i gì hả?”

“Thịt chưa nguội.” Quan Tàng nôn xong thì ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng vào tường.

Cậ.u nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Lần trước ăn thịt nướng anh cũng nôn à?”

Quan Tàng gật gật.

“Biết nôn còn ăn?”

“Anh muốn Mỹ Mỹ vui mà.” Quan Tàng nắm cổ chân cậ.u, mặt đến là đáng thương.

“Cút con mẹ đi. Thế bây giờ nôn ọe cho tôi thấy cũng để mua vui à?”

“Anh chỉ nghĩ… biết đâu ăn mãi cũng quen, sau này có thể ăn cùng với em.” Quan Tàng nhận chai nước cậ.u đưa rồi được cậ.u hùng hổ cầm khăn chùi miệng cho, “Kiểu này chắc là chưa quen được ngay rồi.”

Cậ.u xỉa ngón tay vào trán Quan Tàng, “Bị tâm thần thì đừng có đua đòi giả bộ bình thường.” xong cậ.u móc trong túi quần ra một cá.i kẹo: “Này.”

Thấy Quan Tàng nắm trong tay mà không chịu ăn cậ.u liền giật lại, bóc vỏ nhét vào miệng anh ta, Quan Tàng nhăn mặt: “Chua quá, Mỹ Mỹ.”

“Thế mới hết ọe.”

“Sao lúc nào Mỹ Mỹ cũng có kẹo trong túi vậy?”

“Để khỏi phải ọe.” cậ.u dửng dưng đáp, “Tối nay đừng hòng hôn tôi, đánh răng rồi cũng cấm.”

Trang Bách Tâm vừa mở hòm thư điện tử, bấm vào từng cá.i thư bóc phốt chẳng biết thật giả ra sao vừa vào địa chỉ QQ của người đồng nghiệp cũ, định gửi tài liệu về đoàn kịch Quốc Sắc Thiên Hương cho cô ấy.

“Bà sắp bị bật bãi (1) đúng không?” đồng nghiệp cũ gửi thêm một cá.i biểu tượng mặt cười.

“Đến đít rồi đây.” cô đáp.

“Tôi đã bảo bà rồi, phải tính sớm. Gần bốn chục tuổi đầu ai còn nhong nhong chạy phóng sự nữa? Đàn ông còn thấy cực huống hồ đàn bà con gái? Bà đua được với bọn trẻ không?” Trang Bách Tâm không trả lời, bên kia lại nhắn tiếp: “Cá.i nghề này giờ khác xa ngày mình mới vào.”

Trang Bách Tâm im lặng gõ mấy chữ: “Tôi biết mà.”

“Bà biết nhưng bà không cam lòng, lúc nào cũng nghĩ phải cố làm được cá.i gì thật to tát để chứng tỏ mình chưa bị đào thải.”

“Trật tự.” cô gửi một biểu tượng hình con dao, bên kia trả lại một cá.i mặt quỷ.

“Mà này cá.i người bị hại đó tôi đã bảo tên nghe quen mà, chính là si.nh viên bị đại học Đông Ninh đuổi học hồi đầu năm còn gì?”

Trang Bách Tâm gõ một loạt dấu hỏi chấm.

“Mấy chuyện vặt này các bà làm thời sự đàng hoàng không để ý chứ báo mạng chuyên hóng bi.ến như bọn tôi rành lắm. Không ngờ si.nh viên đứng đầu khoa hồi đó mà giờ phải đi diễn kịch hóa thân!”

Chú t.hích:

(1) bật bãi: không biết chị em có từng dùng từ này chưa, nó khá là quen thuộc trong môi trường quanh mình, hiểu đơn giản là bị (buộc phải) rời khỏi vị trí quen thuộc của mình. Ở đây có thể hiểu là chị phóng viên mẫn cán bị chuyển công tác, bị đá khỏi chuyên mục chị làm lâu nay.

Bình luận

Truyện đang đọc