OAN GIA! LÀM BẠN GÁI TÔI NHA!

Trưa hôm đó, nó về nhà với vẻ mặt tủm tỉm cười. Mở cửa ra một cái, nó đã thấy Hạo Thiên và Hàn Phong ngồi rất chi là...chỉnh tề ở ghế sofa. 

Nó cười cười với anh:

- Aaa. Anh Thiên. Sao anh nói anh làm MC mà sơ loại không thấy vậy? 

Hạo Thiên kéo nó ngồi xuống ghế, vuốt ve bộ tóc dài của nó rồi nói:

- Vòng 1 nấu ăn thì cần gì MC hả con bé này. Anh làm MC ở bán kết với chung kết thôi. 

- Ồ, ra vậy. Em thật sự...rất muốn nhìn thần thái của anh lúc mặc vest trên sân khấu đấy. - Nó cười tít mắt, nói một câu bông đùa. 

- Thật à? Bởi vì sao? Bởi anh đẹp trai quá mà. - Hạo Thiên cười sằng sặc tự sướng. 

Hắn hãy giờ bị bơ trầm trọng, hèm lên một tiếng rồi nói bóng gió:

- E hèm, nhà này có hai người thôi a.

Hạo Thiên nhìn hắn nguy hiểm, nó ngồi giữa nhận ngay tia cực tím của hai tên đó bắn thẳng vào đầu. Nhăn mặt giảng hoà:

- Hihi, Hàn Phong, anh Hạo Thiên. Hai người là bạn hay kẻ thù vậy a?

- Bạn. - Hai tên đó tiếp tục lườm nhau cháy mắt. 

- Bạn mà nhìn nhau âu yếm vậy a. - Nó nói tiếp. 

- Thế mới là bạn. - Lại đồng thanh và vẫn nhìn nhau như thế.

- Haiza, tôi mệt hai người quá. Nếu muốn nhìn nhau thế thì tôi không cản trở nữa. 

Nó bực mình nói rồi vùng vằng đứng dậy, toan lên phòng. Lập tức hai tay nó liền bị hai người nắm chặt lại, mỗi người giữ một tay. 

- Không đi đâu hết. - Lại đồng thanh tập ba. 

Đồng thanh everywhere... 

Nó lườm nguýt rồi hất tay cả hai đứa ra, ngồi xuống. 

Hạo Thiên lại chăn chú nói chuyện với nó:

- Hầy, thế nào? Em chuẩn bị gì cho bán kết chưa? Nghe chừng hơi cầu kỳ đấy. 

Nó ngán ngẩm lắc đầu:

- Chưa. 

- Vậy thằng Phong? Mày chuẩn bị gì cho “công chúa” của mày chưa? - Hạo Thiên châm chọc. 

Hắn nhìn anh một ánh mắt đầy khói thuốc súng:

- Ý mày là sao hả? 

- Thì Huỳnh Lệ Anh đó. - Anh cười không ra cười. 

- Cô ta thì liên quan gì đến tao? 

- Hơ...Queen của mình mà lại không liên quan? 

- Một mình cô ta cũng đã xí xớn chuẩn bị từ lâu rồi. - Hắn với tay uống một ly nước cam. 

- À, ra vậy. - Hạo Thiên gật gù. Chợt anh thấy sắc mặt của nó có gì đó...không vui. 

Tim anh đột nhiên nhói lên một cái. 

Giấu đi cảm giác ấy vào lòng, anh lại cười:

- A, Phong, mày cho tao mượn nhóc con một lát. 

- Đi đâu? - Ánh mắt hắn chợt lóe lên tia lửa đạn. 

- Chọn đồ cho cuộc thi nên mày tuyệt đấy không được đi theo. 

Hắn nghe tức lắm nhưng vẫn tỏ ra bất cần:

- Tao rảnh chắc. 

Rồi quay sang nói với nó:

- Nhớ về sớm. 

Nó nhìn Hạo Thiên, anh bật cười:

- Rồi rồi, tao sẽ đưa con bé về trước bữa tối. 

- Cái gì? Không được. - Hắn giãy nảy. 

- Có gì không được à? - Hạo Thiên nghiêng đầu hỏi. 

- Muộn quá. Chiều là phải về. Không được cãi. 

Nói xong, hắn bực dọc lên phòng, đóng rầm cửa. 

Hạo Thiên cười tươi nhìn nó, nó cũng vì nụ cười ngọt như đường mật ấy mà cười theo. Hai người cứ nhìn nhau cười híp mắt như hai đứa hâm. 

- Đi theo anh. 

Thiên nói, rồi rồi anh dẫn nó ra xe, phóng vèo đến siêu thị Nhật Hạo. 

Đến với siêu siêu thị Nhật Hạo, nó càng ngày càng cảm thấy choáng ngợp với vẻ mĩ lệ của toà siêu thị này... 

Nó không giống với chi nhánh ngày trước Dương Hàn Phong dẫn nó đi. Ngày ấy nó đã đủ choáng váng trước sự to lớn và đẹp đến sáng sáng chói rồi. Toà siêu thị này còn là chi nhánh chính của công ty nhà Hạo Thiên. Không thể phủ nhận nó vô cùng, vô cùng sang trọng. 

- Anh Hạo Thiên, những đồ đắt tiền như vậy em không thể nhận được đâu. 

Nó khó xử nhìn Hạo Thiên trước hàng trăm bộ váy dạ hội đẹp lung linh. Đây là những mẫu mới nhất và đắt nhất của công ty. Mới nhìn vào giá tiền của một bộ váy ngoài cùng đã làm nó giật thót. 

10 triệu... 

Con số này đối với Hạo Thiên thì là nhỏ còn đối với nó thì cực kỳ cực kỳ lớn. Và nó không mặt dày đến nỗi đi nhận của người khác một thứ đồ đắt đỏ như thế. 

Hạo Thiên dí đầu nó:

- Ngốc, đối với em thì anh tiếc cái gì chứ. 

- Nhưng...haiz, em không nhận đâu. - Nó quả quyết - Lòng tự trọng của em còn lớn lắm. 

- Việc tặng quà cho em cũng làm tổn thương lòng tự trọng sao? - Hạo Thiên trùng giọng xuống. 

- Không phải ý đó - Nó thấy Hạo Thiên hiểu lầm ý của nó liền vội vàng giải thích. 

- Vậy ý em là sao đây? - Anh khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào tường chăm chú nhìn nó.

Nó đắn đo một lúc rồi lí nhí:

- Em...em với anh không phải họ hàng thân thích, cũng không có quan hệ gì gần gũi cho lắm nên việc nhận những thứ đắt như vậy thì...em không thể... 

Sắc mặt Hạo Thiên sa sầm xuống. Không có mối quan hệ gì thân thiết? Đối với nó cũng không coi anh là người thân sao? 

Hay chỉ là...anh trai thôi, cũng không sao? 

Hạo Thiên hít một hơi dài, vẫn l nhìn nó nhưng với một ánh mắt đượm buồn:

- Em coi anh là người ngoài à? 

Nó chưa kịp nhận ra ánh mắt buồn rầu của anh nhưng đã nhận thức được lời nói của mình có sức sát thương như thế nào. Vội vàng giải thích:

- Không phải, ý em là...aizz, em... 

Hạo Thiên nhìn vẻ lúng túng như sắp khóc của nó mà bật cười, nụ cười nhưng tim anh cảm thấy...đau:

- Rồi rồi, anh hiểu mà. Vậy thì chiều mai anh đưa em đi xem những kiểu khác. 

- Dạ. - Nó mỉm cười 

- Bây giờ đi ăn gì đi. Anh đói rồi, chắc em cũng thế phải không? - Hạo Thiên xoa đầu nó, khoác vai nó đi đến nhà hàng ngay bên cạnh - Nhật Hạo. 

Nó ngồi đối diện anh, đưa mắt nhìn vẻ tráng lệ của nhà hàng này. Hoá ra siêu thị được nối liền với nhà hàng. Cũng đúng, cục diện chính của công ty nhà Hạo Thiên mà, sao không sang trọng và tiện nghi được. 

Hạo Thiên gõ gõ chiếc dĩa vào cái ly thuỷ tinh trước mặt:

- Làm gì mà mặt ngẩn ra thế cô nương? 

- Đang nghĩ về một vấn đề...- Nó ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu lia lịa, kiểu như Lê-ô-nác-đô tìm thấy hai quả trứng giống nhau trong hàng ngàn quả trứng hay Men-đen tìm thấy một thứ thực vật đơn giản để lai hơn là đậu Hà Lan. 

Hạo Thiên bật cười trước vẻ ngây ngô ấy của nó:

- Nghĩ ra gì rồi? 

- Em vừa phát hiện ra một chân lý. Anh biết gì không? 

- Biết thì đã không phải hỏi em. - Hạo Thiên cười ha ha. 

Nó ỉu xìu lườm lườm anh, Hạo Thiên phải ra tay giảng hòa trước:

- Thôi được rồi, phát hiện ra chân lý gì nào? 

Nó cao giọng, hào hứng kể:

- Em có thể đoán ra công ty của Dương Hàn Phong có tên là gì. 

- Là gì? - Anh cười. 

- Nhật Hàn. Đúng không? 

- Sao em biết? Nó nói à? 

- Không phải, tự em suy ra đấy. - Nó nói đầy tự hào. 

- Suy ra như thế nào? - Anh tò mò.

Nó cười “e lệ” như kiểu được phỏng vấn:

- Hồi trước anh có nói là công ty anh Khang là Nhật Minh. Chữ “Minh” trong Minh Khang là tên đệm. Hôm nay công ty anh là Nhật Hạo, chữ “Hạo” trong Hạo Thiên, cũng là tên đệm. Thì em đoán công ty của Dương Hàn Phong là Nhật Hàn. 

Anh vỗ tay:

- Nhóc thông minh quá.

- Híhí - Nó cười nhe răng. 

- Thôi ăn nhanh rồi về, không kheo thằng Phong lại lèm bèm điếc tai. - Hạo Thiên đẩy đến trước mặt nó một món ăn. 

Nó gật đầu rồi cả hai cùng ăn vô cùng...vui vẻ. 

Bình luận

Truyện đang đọc