ÔM CHẶT BẮP ĐÙI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Tin La Tiểu Bàn nghe được cũng không sai biệt lắm với tin tức mà họ đã nghe, chỉ là tin của La Tiểu Bàn toàn diện hơn nhiều. Người bình thường sau khi tiến vào căn cứ cũng không phải không làm gì mà sống được, trong căn cứ tất cả mọi thứ đều là dùng tinh hạch hoặc thức ăn đổi lấy. Người bình thường tiến vào căn cứ rồi, chỉ được dẫn đến một cái lều ở tạm, còn lại, căn cứ mặc kệ. Muốn tìm chỗ ở tốt, dùng tinh hạch mua, muốn ăn gì đó, dùng tinh hạch mua...

Người có dị năng đãi ngộ so với người bình thường sẽ tốt hơn nhiều, người có dị năng lúc tiến vào căn cứ đều sẽ được ghi chép lại, sau đó được cấp cho một căn nhà trọ. Nếu như nguyện ý gia nhập quân đội, mỗi ngày sẽ được cung cấp miễn phí thức ăn, mặc dù đồ ăn không quá tốt, nhưng ít ra không cần lo lắng đói bụng. Nếu không gia nhập quân đội căn cứ cũng sẽ không trói buộc, chỉ là, hết thảy mọi phí tổn khác đều phải tự lo, bất quá khi căn cứ phát sinh chuyện trọng đại cho gọi người có dị năng, nhất định phải hỗ trợ. Rất nhiều người có dị năng không gia nhập quân đội sẽ tạo thành tiểu đội, chính mình đi ra ngoài tìm thức ăn, trong căn cứ cũng ban bố nhiều giải thưởng cho các tiểu đội người có dị năng này chọn lựa.

Nói đến tinh hạch, La Tiểu Bàn liền thật cao hứng, nguyên lai tinh hạch còn có tác dụng này! Cậu từ trước đến nay không cố ý thu thập qua tinh hạch không phù hợp với mình, cũng như những tinh hạch cấp 0, cậu cũng chưa từng nạy đầu thây ma ra tìm. Nhưng kể từ khi đi theo Lâm Hiểu, cậu phát hiện Lâm Hiểu rất chấp nhất với mấy cái tinh hạch này, ngay từ đầu cậu còn thấy Lâm Hiểu phiền toái, về sau thấy thái độ bọn Lâm Hiểu, trong lòng cũng liền muốn thu thập mấy thứ tinh hạch mà chính cậu cũng không biết rõ tác dụng, từ đó về sau, La Tiểu Bàn kiên quyết quán triệt tinh thần Lâm Hiểu, từng cái thây ma đều không buông tha.

ở đây đem phân ra mọi thứ đi." Lâm Hiểu không để ý tới La Tiểu Bàn, cô trực tiếp nói với Trịnh Thanh Quang, "Chúng ta

Trịnh Thanh Quang quay đầu lại nhìn đám người phía sau, xem bộ dáng bọn họ cũng biết tất cả đều thập phần đồng ý, anh cũng không có lý do phản đối, dù sao bọn họ đã đến mục tiêu, mỗi người đi một ngả cũng hợp tình hợp lý, khả năng chỉ có trong lòng anh đối với bọn Lâm Hiểu còn chút lưu luyến thôi.

Bởi vì dọc theo đường đi bọn họ cũng thu thập ở những thôn trang khác, do đó mỗi người 10 ký lương thực còn đủ, "Anh cảm thấy phân phát số còn lại thế nào?"

La Tiểu Bàn chen miệng vào, "Đương nhiên là dựa theo xuất lực bao nhiêu, xuất lực nhiều, thức ăn càng nhiều, xuất lực thiếu, cũng chỉ được 10 ký thôi."

Lâm Hiểu không lên tiếng, bày tỏ đồng ý, Trịnh Thanh Quang vốn là nghĩ tới phân thêm một chút cho những người bình thường kia, bất quá nhìn thấy những người có dị năng đều đồng ý đề nghị này, anh chỉ có thể đem lời vừa tới bên miệng nuốt xuống, "Vậy cứ như thế đi."

Khi bọn Lâm Hiểu phân chia lương thực, rất nhiều người xung quanh đều trông thấy, chỉ là đội ngũ tương tự như vậy rất nhiều, họ tạm thời kết nhóm, hiện tại đã đến mục đích, tự nhiên sẽ tán. Lại thêm, cách đó không xa, nhân viên tuần tra của căn cứ đều nhìn chăm chú, ngược lại không ai dám cường đoạt, trước đây không lâu đã có sự cố cường đoạt, bị người của căn cứ có dị năng dùng sức mạnh trấn áp, máu còn chảy đầy đất. Vài người có tâm tư cũng chỉ dám ghi nhớ đội ngũ này, về sau không lo tìm không thấy thời cơ.

Thi Toàn, Hoàng Kiến An cùng Bành Thăng bởi vì xuất lực khá nhiều, mỗi người phân đến 30 ký gạo, còn như những người khác là 10 ký gạo. Có người bày tỏ không phục, muốn tìm Trịnh Thanh Quang lý luận, Trịnh Thanh Quang còn chưa nói gì, Trịnh Tĩnh Gia trước đứng dậy, "Các ngươi dọc theo đường đi ăn của chúng ta, dùng của chúng ta, còn muốn phân nhiều lương thực! Các ngươi thực khi dễ chúng ta hai người a! Lại nói nhiều nữa, đừng nói 10 cân, một hột cơm cũng không có."

Lâm Hiểu ngược lại hết sức kinh ngạc, trong lúc vô tình, Trịnh Tĩnh Gia lại là so với ca ca mình còn muốn thích ứng phép tắc ở mạt thế hơn, có lẽ là chuyện ngày hôm đó làm cho cô cuối cùng tỉnh ngộ lên.

Ánh mắt vài người có dị năng bất thiện mà nhìn qua mấy người này, chỉ vậy thôi họ đều thấy nổi da gà, cúi thấp đầu xuống.

Lâm Hiểu hỏi thăm La Tiểu Bàn, "Cậu có muốn gia nhập với chúng tôi không?" Đây là Lâm Hiểu chính thức đưa ra cành ô liu với La Tiểu Bàn. Mấy ngày qua La Tiểu Bàn đã thông qua Lâm Hiểu khảo nghiệm, mặc dù lá gan cậu tương đối nhỏ, nhưng thời điểm gặp nguy hiểm cũng không phải là người lâm trận bỏ chạy.

La Tiểu Bàn tinh thần chấn động, "Đại tỷ, chị cuối cùng nguyện ý nhận lấy tôi. Tôi..." La Tiểu Bàn nhanh cảm động muốn khóc.

Lâm Hiểu không tiêu nhất chính là La Tiểu Bàn dong dài, vừa nghe cậu lại muốn thao thao bất tuyệt, lập tức một ánh mắt đầy sát khí đi qua, La Tiểu Bàn lập tức nuốt lời xuống, cả người đều thay đổi âm u.

Nghiên Kinh ở một bên cười trộm, cảnh tượng này mỗi ngày đều xem được nhiều lần.

Chờ một tiếng đồng hồ, cuối cùng đến phiên bọn Lâm Hiểu, mà phía sau bọn họ còn có cả một đoàn xe.

Chịu trách nhiệm ghi chép là một người trẻ tuổi, "Các người có ai có dị năng không?"

"Có, tôi là người có dị năng hệ thổ." La Tiểu Bàn tự động tiến lên.

Người ghi chép vừa nghe có dị năng, mặt cuối cùng lộ ra dáng tươi cười, sắc mặt cũng giảm bớt tức giận, anh ta đưa La Tiểu Bàn bản đăng ký, sau đó cấp cho La Tiểu Bàn một thẻ chứng minh, "Có muốn gia nhập quân đội hay không?"

"Không cần."

"Cậu có thể lĩnh một gian 2 phòng, tiến vào bên trong có thể nhận phòng ở chỗ quản lý phòng ốc, còn có vấn đề gì không?"

"Không có."

Người đó dùng ánh mắt chờ đợi nhìn những người còn lại, "Còn ai có dị năng không?"

"Không có." Đây là Lâm Hiểu đã sớm thương lương với Nghiên Kinh cùng La Tiểu Bàn, vì để quang minh chính đại có chỗ ở, lại dễ thăm dò tin tức, lại không đến mức bị người khác tìm phiền toái, bọn họ nhất định phải có một người đăng ký dị năng, mà người có dị năng này cũng không thể quá dễ gây chú ý, tin tức Lâm Hiểu người có dị năng cấp 2 một khi bị phát hiện tuyệt đối sẽ bị người khác để ý, cho nên La Tiểu Bàn xung phong nhận đảm đương việc này.

"Những người khác giao thức ăn lên." Xác định thức ăn đã đưa đủ, anh ta đưa tờ đăng ký cho Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh. "Tiến vào cách ly đi."

Bởi vì Lâm Hiểu là nữ, cho nên tạm thời tách ra với Nghiên Kinh và La Tiểu Bàn, rất nhanh Trịnh Tĩnh Gia cũng tiến vào phòng cách ly.

Ba giờ sau, các cô được cho ra.

Ở cửa, Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh, La Tiểu Bàn, Trịnh Thanh Quang, Phó Hạo bọn họ lại một lần nữa hội hợp, Trịnh Thanh Quang hỏi, "Chúng ta dự định đi trước tìm phòng ở, các ngươi ở cùng nhau sao?"

"Đương nhiên."

Lúc bọn Lâm Hiểu đến chỗ ghi danh phòng ốc, bên trong không có một người, trước quầy có một người phục vụ đang ngồi ngủ gà ngủ gật.

Lâm Hiểu gõ mặt bàn, người phụ nữ cuối cùng thanh tỉnh lại, La Tiểu Bàn tiến lên thương lượng, "Chúng ta mới vừa tiến vào căn cứ, muốn nhận lấy phòng ở."

Người phụ nữ mắt sáng lên, nhận phòng, chứ không phải mua? Giữa bọn họ nhất định có người có dị năng, "Các người ai là người có dị năng?"

La Tiểu Bàn, Trịnh Thanh Quang cùng Phó Hạo cầm chứng minh của mình ra, người phụ nữ vừa nhìn ba người có dị năng tinh thần liền tỉnh táo, mà trong ba người hấp dẫn cô nhất là vị đứng ở giữa, vô luận là khí chất, tướng mạo đều là một vị công tử tao nhã, người phụ nữ lập tức tung ra mị nhãn, "Vị tiên sinh này, bên trong đây đều là chưa ai đăng ký, ngài thích chỗ nào?" Người đó chỉ chỉ trên bản đồ, chỗ không có màu sắc là phòng trống.

La Tiểu Bàn tức giận, cậu chán ghét trông mặt mà bắt hình dong, "Là tôi hỏi trước, không phải trước tiên là tôi chọn sao?"

Cô gái mở mắt thật to, vẻ mặt đặc biệt vô tội nhìn La Tiểu Bàn, "Uy, tiên sinh, tôi nghĩ các người là cùng nhau, hỏi ai cũng được mà?"

La Tiểu Bàn nghẹn lại, bọn họ đúng là cùng nhau, nhưng là cô thật muốn dán thẳng vào người Trịnh Thanh Quang, thiếu chút nữa là chui vào trong ngực anh ta.

Bất quá có người nhanh hơn La Tiểu Bàn một bước, một tay đẩy cô gái kia ra, "Ai cho cô tùy tùy tiện tiện dựa vào thế?"

Trịnh đại tiểu thư thủy chung không thay đổi bản sắc của đại tiểu thư, vừa nhìn thấy ca ca mình bị người sỗ sàng, cô là người không đồng ý nhất.

"Cô!" Nguyên nhân viên phục vụ cũng là có bối cảnh, nếu không một người phụ nữ bình thường làm sao có được chức nghiệp này, bất quá trước mắt ba người đều có dị năng, người phía sau cô sẽ không bởi vì cô mà bỗng chốc kết thù với 3 người có dị năng.

Cho nên cô ta chỉ có thể đem nghẹn khuất này mà nuốt vào, hừ lạnh một tiếng, cũng không lôi kéo làm quen nữa, bất quá thái độ phục vụ lập tức lãnh đạm hơn rất nhiều.

Trịnh Thanh Quang chọn khu C dãy 7 phòng 302, bọn Lâm Hiểu chọn khu C dãy 12 phòng 201, Phó Hạo chọn khu C dãy 15 phòng 501, biết rõ địa chỉ của nhau rồi, tất cả hướng về chỗ của mình.

Đến chỗ Trịnh Thanh Quang trước, bọn họ cùng nhau tạm biệt, sau đó tới dãy của Lâm Hiểu, cuối cùng nói từ biệt với Phó Hạo, sau đó dừng xe, đem đồ vật chuyển lên lầu.

Lâm Hiểu dùng chìa khóa mở cửa ra, ánh mắt tràn trề mong đợi quan sát trong phòng.

Bên trong bài trí vô cùng đơn giả, phòng khách có một cái bàn cùng 4 ghế dựa, hai gian trong cũng chỉ có giường cùng bàn nhỏ, những vật khác đều không có, nhưng Lâm Hiểu lại phi thường thỏa mãn, ở mạt thế có phòng ở như vậy đã là rất tốt.

"Lâm Hiểu, cô ngủ gian bên kia?"

Hai gian phòng một lớn một nhỏ, Lâm Hiểu tự nhiên chọn gian nhỏ hơn, "Phòng lớn hơn kia hai người ở đi."

La Tiểu Bàn cao hứng lăn lộn trên giường mình, "Cuối cùng có thể ngủ một giấc an ổn, ta cũng biết đi theo đại tỷ chuẩn không sai."

Nghiên Kinh cùng Lâm Hiểu không đếm xỉa tới La Tiểu Bàn đang động kinh, "Chính mình làm giường đi." Nghiên Kinh là người có dị năng hệ mộc, đối với việc làm giường chỉ tốn vài phút, anh vừa dứt lời, trong góc phòng ngủ đã xuất hiện một cái giường chế tác từ cây bện thành, ánh mắt La Tiểu Bàn lập tức tỏa sáng, "A, giường của anh thật tốt, có co dãn, chúng ta đổi đi." Giường ở căn cứ toàn là giường cứng, không thể sánh bằng giường dây của Nghiên Kinh chế tác.

"Hủy giường lớn đi, làm giường bện bằng cây đi, giường Nghiên Kinh cũng có thể làm lớn hơn một chút."

La Tiểu Bàn đồng ý, cuối cùng cũng đổi giường Lâm Hiểu thành giường bện cây, Lâm Hiểu bày tỏ, có người có dị năng hệ mộc thật tốt, từ khi có Nghiên Kinh, một bó củi chưa từng thiếu qua.

Xem qua gian phòng đơn sơ, Lâm Hiểu bảo, "Chúng ta đợi tí nữa đi dạo trong căn cứ, mua vài món đồ đi."

"Đi mau, đi mau." La Tiểu Bàn sốt ruột khó nén.

Bình luận

Truyện đang đọc