ÔM MỸ NHÂN VỀ NHÀ

“Xin hỏi, các ngươi có từng gặp một xà yêu tên là Hàn Bích bao giờ chưa?”

Ta đang vén tay áo, nghe thế thì khựng lại: “Hả?”

Sắc mặt tiên hạc tái nhợt, hơi thở rối loạn giống như bị thương. Hắn tỏ vẻ thất vọng: “Chưa từng thấy à...”

Ta nói: “Có gặp qua rồi.”

Ta đi đến cạnh hắn, nhớ lời hồ ly dạy bảo, vấp chân té ngã vào lòng hắn. Mùi hương dịu nhẹ ập vào mặt ta, so với Hàn Bích thì hắn tốt hơn nhiều, thay vì trốn tránh thì dịu nhàng nâng ta dậy.

Hắn vui mừng hỏi: “Thật không?”

Ta quay đầu, liếc nhìn tộc trưởng. Biểu cảm nàng phức tạp lắm, dùng bí thuật truyền âm nói với ta: “Lấy lại tinh thần nhanh đấy.”

Ta được cỗ vũ thì như có chỗ dựa vào. Ta ngượng ngùng mím môi, ngẩng đầu nhìn tiên hạc: “Hắn là đại phu quân của ta, nếu ngươi đồng ý làm phu quân ta thì ta sẽ nói hành tung của hắn cho ngươi biết.”

Nháy mắt, tiên hạc rụt tay về. Hắn trước tiên là kinh ngạc rồi nhanh chóng lãnh đạm. Ta nhìn hắn, phát hiện cổ hắn vừa cao vừa trắng.

Lời đề nghị này hơi sỗ sàng, nhưng vẫn tốt hơn là ra tay cướp đoạt. Phu quân này nhìn có vẻ yếu đuối, ta không muốn mới gặp đã để lại ấn tượng xấu với hắn.

Tiên hạc rũ mắt, dường như đang suy ngẫm, không bao lâu sau thì nheo mắt: “Không lừa ta chứ?”

Ta chần chờ chốc lát, gật đầu khẳng định.

Hắn quan sát ta kỹ lưỡng, bỗng dưng khóe môi cong lên: “Được thôi, nương tử.”

Cách hắn xưng hô làm mặt ta nóng bừng, nhanh nhẹn móc quà gặp mặt ra, tự tay mang lên cho hắn.

Tiên hạc nhìn cổ tay hắn có nhiều thêm một sợi tơ hồng, nhíu mày thắc mắc: “Đây là cái gì?”

“Đồng tâm kết, ta cũng có.” Ta đưa cổ tay mình lên cho hắn xem.

“Để làm gì?” Hắn sờ nút thắt định cởi nó ra.

Ta kìm tay hắn lại: “Không cởi ra được đâu phu quân à, cặp đôi đeo đồng tâm kết sống chết không rời, vĩnh viễn không thể chia cắt.”

Mặt tiên hạc đen lại, giọng điệu bị đ è xuống thấp: “Không thể giải sao?”

“Đúng, không giải được, ngươi đừng hòng trốn thoát khỏi tay ta. Cái này là do người trong tộc cười ta, không phải, là sợ ta cướp phu quân về mà không giữ lại được mới cho ta...” Ta hơi xấu hổ nắm lấy đuôi tóc của chính mình nói: “Nhưng nếu ngươi và ta tâm ý tương thông, vậy thì có thể xem đây là vật đính ước.”

Tiên hạc không quan tâm đ ến ta, dường như không nghe ta nói mà bận rộn so tài với đồng tâm kết. Ánh sáng trong mắt hắn dần tàn lụi.

“Phu quân sao thế? Phu quân đừng khóc mà.”

Hốc mắt tiên hạc ửng hồng, hắn che kín mặt không nói năng gì, ta ngầm thừa nhận hắn đã chấp nhận ta rồi.

Một lát sau, có giọng nói rầu rĩ phát ra từ đằng sau bàn tay hắn: “Hàn Bích ở đâu?”

Ta thấp giọng nói: “Hắn chạy...”

Tiên hạc im lặng một hồi lại nói: “Không phải ngươi nói làm phu quân ngươi trước, sau đó sẽ nói cho ta biết hắn ở đâu sao?”

Ta quay đầu ngắm nhìn mặt biển, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Hắn, hắn không ở đây... tin tức này cũng coi như giúp ngươi thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại đúng không?”

Hạc Ảnh quay về sơn động cùng ta. Hắn có vẻ nóng lòng, sau khi thử tháo mở đồng tâm kết thất bại thêm một lần thì oán hận nói: “Sói mà đòi ăn thịt tiên hạc.”

Ta gật đầu, đúng là ta muốn làm thế thật.

Ta đưa tiễn tộc trưởng, quay đầu thấy hắn ngơ ngẩn đứng trước sơn động chứ không đi vào.

Ta kéo tay hắn: “Vào đi phu quân.”

Hắn nâng ngón tay lên, chỉ vào sơn động trống trơn không còn gì: “Sống ở đây?”

Ta chợt nhớ tới chuyện đau lòng kia mà thở dài thườn thượt: “Hàn Bích cướp sạch mọi thứ trong nhà rồi. Hắn làm trái tim ta tan nát, sau đó phu quân xuất hiện...”

“Ta không vui.” Hắn ngắt lời ta, tức giận nói: “Lông vũ trên người ta cần chăm sóc bằng rất nhiều thứ quý giá, ngươi thì lấy cái gì nuôi ta hả?”

Ta hơi há miệng ra.

“Còn nữa, nước không phải sương mai thì ta không uống, thức ăn không phải tiên quả thì ta không ăn, ngươi muốn ta đi theo ngươi để chịu khổ à?”

Lòng ta bắt đầu lo sợ.

“Trước đây ngươi ăn uống như thế nào? Có chuyên gia hầu hạ không?” Hạc Ảnh chợt cứng họng, ôm ngực trách móc: “Hàn Bích đáng chết dám làm ta bị thương, tuyệt đối đừng để ta bắt được hắn.”

Bỗng dưng hắn bắt lấy tay ta, ngón tay thon dài lạnh lẽo làm tim ta hẫng mất một nhịp.

Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nghe hắn nói rằng: “Ta và hắn, ngươi chọn ai?”

Ta do dự, nếu như Hàn Bích quay lại, ta nhất định sẽ... chọn hắn.

“A... phu quân không cảm thấy có thêm người nhà thì sơn động này sẽ náo nhiệt hơn sao?”

Hàn Bích phản cảm, tiên hạc cao quý này không chừng còn ghét bỏ hơn. Ta nhìn xuống tơ hồng trên cổ tay hắn, âm thầm khen ngợi chính mình.

Thất bại là mẹ của thành công, lần này ta sẽ không bỏ lỡ nữa, Hạc Ảnh chính là điểm khởi đầu trên con đường cướp đoạt phu quân của ta.

Bỗng dưng ta nghe thấy tiếng cười lạnh từ trên đỉnh đầu. Ta nhìn lên, Hạc Ảnh vẫn có vẻ ốm đau bệnh tật, tiếng cười vừa rồi hình như là ảo giác mà thôi.

“Người nhà? Ngươi muốn nói Hàn Bích, hay là nói đến mấy gã bị ngươi cướp về sau này?”

“...” Ta ngập ngừng.

Lông mày hắn nhướng lên, hình như không tin tưởng ta lắm: “Ngươi đã nghèo tới mức này, có ta rồi mà chưa thấy đủ, còn muốn thêm bao nhiêu mới vừa lòng?”

Ta nhịn không được, xoa tay hắn trấn an, dùng ánh mắt thành khẩn nói: “Phu quân yên tâm đi, phu quân luôn chiếm vị trí đặc biệt nhất trong lòng ta.”

Hắn híp mắt, nhìn ta đến mức làm ta thấy lành lạnh. Nhưng hắn chẳng nói năng gì, chỉ rút tay lại mà thôi.

Giọng hắn nhàn nhạt, không nghe ra là đang vui vẻ hay đang buồn: “Vậy sao? Thế thì cho dù ta có làm ra chuyện gì đi chăng nữa thì ngươi đều có thể chịu đựng được chứ?”

“Đương nhiên.”

“Vậy ngươi tránh xa ta ra một chút.”

“Đương nhiên không được.”

Hạc Ảnh giơ tay ra trước mặt ta. Đồng tâm kết màu đỏ càng tôn lên nước da hắn trắng muốt, ta sửng sốt ngắm cổ tay hắn một hồi, sau đó lại nhìn về phía hắn. Ta thấy hắn hất cằm lên ám chỉ. Ra là thế, ta hiểu rồi, cúi đầu nâng cổ tay hắn lên hôn một cái.

Chỗ để môi bỗng dưng biến mất, Hạc Ảnh giấu tay ra sau lưng, gương mặt tức khắc đỏ lên, xấu hổ lẫn bực mình chất vấn ta: “Ngươi làm gì đấy!”

Ta học theo hắn, hất cằm lên nói: “Không phải ngươi đòi ta hôn lên đó sao?”

Đôi mắt trong veo suýt nữa thì phun ra lửa: “Ta bảo ngươi cởi bỏ đồng tâm kết ra!”

“À...” Ta chậm rãi che miệng lại, hồi tưởng mùi hương trên cổ tay hắn mà thở dài một hơi: “Thì ra là tại ta hiểu lầm.”

Hắn nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, khi mở mắt ra thì đã bình phục như thường, cố ý nhỏ giọng hỏi ta: “Xác định muốn ta làm phu quân ngươi?”

Ta gật đầu, không chút do dự.

Hắn mỉm cười với ta, làm ta không thể rời mắt khỏi gương mặt vui vẻ đó, cảm giác quen thuộc mơ hồ trỗi dậy trong tâm trí.

Bình luận

Truyện đang đọc