ÔM NHẦM THIẾU GIA GIẢ ĐƯỢC SỦNG ÁI MÀ KHÔNG TỰ BIẾT


Nghiêm Thanh Viên muốn nấu ăn cho bà sao?
Hay là đặc biệt học món bà thích ăn?
Tịch Hạc vốn tức giận vì Nghiêm Thanh Viên ở nhà người khác làm cơm cho người khác sau khi nghe câu nói này cảm xúc liền dịu đi, quả nhiên, mặc dù không gọi điện thoại, nhưng con trai nhỏ của mình không thích mình là điều không thể nào.
Có lẽ là vì muốn làm cơm cho người trong nhà nên mới ở chỗ này luyện tập cũng không chừng, tâm trạng vốn tức giận của Tịch Hạc nháy mắt đã bình tĩnh lại.
"Có thể thì có thể, nhưng không thể ở chỗ này." Tịch Hạc ghét bỏ liếc nhìn nơi nhỏ hẹp phảng phất không thể thò tay ra, "Trở về với mẹ, làm trong nhà bếp ở nhà."
"Được ạ, có điều mẹ chờ con một chút, đồ ở đây con đã dọn xong rồi, làm trước cái đã."
"Vì sao? Con cũng không ăn, chẳng lẽ còn đặc biệt làm cho người khác ăn?"
Nghiêm Thanh Viên lắc đầu: "Buổi tối Cố Hãn Hải sẽ trở về ăn cơm, hôm nay con không thông báo trước với cậu ấy, hơn nữa đang làm không nên bỏ dở giữa chừng, sẽ lãng phí nguyên liệu nấu ăn."
"Bên cạnh chúng ta không phải còn có một người chủ nhà đang đứng sao? Chẳng lẽ cô ta đến nấu ăn cũng không biết sao?" Tịch Hạc cố ý mở miệng châm chọc.
"Tôi có được hay không liên quan gì đến bà?" Tư Tuyết Ngữ không hề hổ thẹn, ngược lại rất kiên cường nói, "Con trai của tôi nấu cơm cho tôi, tôi ngồi hưởng phúc là được rồi."
Tịch Hạc khẽ cười một tiếng, đột nhiên đến gần Tư Tuyết Ngữ, nói bên tai đối phương: "Chính vì cô vô dụng như vậy, cho nên mới làm con trai cô vất vả như vậy, con trai tôi nấu cơm là hứng thú, là hưởng thụ, con trai của cô nấu cơm, là vì nuôi một bà mẹ vô dụng như cô đấy."
Những lời này cố ý đè thấp âm thanh, Nghiêm Thanh Viên không nghe được, Tịch Hạc cười mỉm nhìn Tư Tuyết Ngữ sắc mặt liên tục thay đổi, cảm thấy vô cùng thỏa mãn nhìn về phía trong bếp: "Mất bao lâu? Hay là mẹ gọi người tới làm, mẹ đói bụng, nhanh rồi còn về."
Lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy Tịch Hạc bình dị như vậy, không biết vì sao khóe miệng cong lên, hôm nay cảm giác mẹ vô cùng bình dị gần gũi, là ảo giác của cậu sao? Rõ ràng vừa nãy trước khi xuống xe rời đi bầu không khí giữa hai người còn cứng đờ như vậy.
Tư Tuyết Ngữ an tính ngồi trên bàn, nhìn đồ ăn trên bàn.
Nghiêm Thanh Viên sau khi làm cơm tối đã rời đi với Tịch Hạc rồi, nhưng Tư Tuyết Ngữ vẫn không thể tỉnh táo lại cảm xúc từ đả kích của Tịch Hạc.
Nếu là người khác, bọn họ châm biếm cô thì cô có thể coi như đối phương ghen ghét mình, coi tất cả như gió bên tai.
Nhưng khí chất trời sinh kia của Tịch Hạc rõ ràng là kẻ thật sự có tiền mới có thể lộ ra sự đẹp đẽ xa hoa như vậy, đối với nơi cô sống thể hiện sự ghét bỏ và khinh thường, thân phận đối phương khác biệt làm Tư Tuyết Ngữ cảm thấy bản thân thật ra là một kẻ tôi tớ hèn mọn.
Tựa như Tịch Hạc đã nói, cho dù Nghiêm Thanh Viên nấu cơm, cùng lắm là do yêu thích mà thôi, chứ không phải là bị bắt ép.
Nhìn thành quả trên bàn do Nghiêm Thanh Viên làm, Tư Tuyết Ngữ thậm chí cảm thấy những lời Nghiêm Thanh Viên dặn dò mình trước khi đi, đều đang trào phúng cô.
Gì mà ăn xong có thể thu dọn đồ ăn, chẳng lẽ muốn cô đi rửa chén sao?
Gì mà để lại cho Cố Hãn Hải ăn, chẳng lẽ cô không biết cho con của mình ăn ngon sao?
Cần bọn họ ở đây giả vờ tốt bụng à?
Đột nhiên Tư Tuyết Ngữ mạnh bạo ném tất cả đồ ăn trên bàn xuống đất, chén đũa trên bàn rơi xuống đất vỡ nát, những hạt cơm trắng óng ánh đã dính chặt lại với nhau nguội lạnh, rõ ràng Tư Tuyết Ngữ đã ngồi ở chỗ này rất lâu.
Tư Tuyết Ngữ đứng dậy lấy tất cả nguyên liệu nấu ăn ra ném xuống đất, chân không ngừng giẫm đạp lên, dép lê không giẫm hỏng được thì cô dùng ghế.
Khi khắp nơi trong phòng đã bị đập phá, vang lên tiếng khóc yếu ớt của người phụ nữ.
Tư Tuyết Ngữ vừa khóc vừa mở điện thoại gọi cho Cố Hãn Hải, nhưng vì Cố Hãn Hải không mang điện thoại trong ca làm buổi tối nên không ai trả lời cô, Tư Tuyết Ngữ tủi thân ấm ức vô cùng, cô cần người tới an ủi mình.

Cuối cùng Tư Tuyết Ngữ run rẩy nhìn dãy số trong điện thoại, nhìn thấy tên Cố Trường Hà, trong mắt hiện lên một tia do dự, nhưng vẫn gọi điện thoại.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng Tư Tuyết Ngữ run rẩy nói: "Trường Hà ơi...!Trường Hà...!Em buồn quá...!Anh có thể cứu em không..."
——
Nghiêm Thanh Viên vốn dĩ muốn ngồi ghế sau, lại bị yêu cầu ngồi ghế phụ.
Tịch Hạc luôn như vô tình lại như cố ý nhìn con trai nhỏ ngồi cạnh mình.
Cố Hãn Hải nói, nếu muốn giao lưu với con trai nhỏ, vậy nên nói chuyện trực tiếp với cậu.
Nhưng những lời bản thân muốn nói, Tịch Hạc thật sự nói không nên lời.
Rốt cuộc con trai nhỏ giống ai vậy, làm người lại tức lại đau lòng.
"Con học nấu cơm bao lâu rồi." Tịch Hạc mất nửa ngày mới nói ra được một câu.
"Lúc con đến nhà Cố Hãn Hải đã bắt đầu làm rồi ạ, cũng không thể ăn đồ ăn bên ngoài mỗi ngày, cơm hộp lại mắc."
Cơm hộp lại mắc? Tịch Hạc cảm thấy giữa hai lông mày đang nhảy dựng lên.
"Hơn nữa tự mình nấu ăn, được người mình thích ăn sẽ rất vui vẻ, con cũng muốn làm món ba mẹ thích ăn nữa, như vậy con cũng sẽ rất vui vẻ."
Sắc mặt Tịch Hạc thay đổi mấy lần, không thể không nói nửa câu sau này bà nghe mà cảm thấy tinh thần sảng khoái, cuối cùng nhịn xuống những lời giáo dục khái niệm tiền bạc với Nghiêm Thanh Viên, chậm rãi mở miệng: "Nấu cơm khó không?"
"Khó ạ, nhưng cũng không khó lắm, thật ra muốn nấu thì rất dễ, nhưng muốn làm ngon thì rất khó, muốn nêm gia vị rất dễ dàng, nhưng mỗi món ăn cho cái gì vào và cho bao nhiêu thì lại rất khó, ăn cơm rất dễ, nhưng muốn làm ra hương vị như trong tưởng tượng thì rất khó."
Nghiêm Thanh Viên từ nhỏ đã được đầu bếp trong nhà luyện đầu lưỡi, nhưng cho dù thế nào bản thân cũng không thể nấu bằng một phần mười đầu bếp, lúc này mới thật sự tin vào câu nói có chuyên môn về nghệ thuật, nhưng thật đáng tiếc rằng cậu không giỏi về nấu ăn cũng không có thiên phú.
"Nếu muốn học, bếp trong nhà không phải càng thích hợp à?" Tịch Hạc hỏi.
"Chỉ là muốn làm chút món bình thường trong nhà thôi ạ, bếp trong nhà chuyên nghiệp quá rồi."
Bên trong nụ cười của Nghiêm Thanh Viên có chút chua xót, có lẽ sau này cậu thuê nhà còn không có nổi cái bếp đâu, nếu học quá nhiều món, mà bản thân không thể xử lý hết, vậy không phải chịu tội sao?
Nếu Nghiêm Thanh Viên thích phòng bếp nhỏ kia, vậy để người trong biệt thự tùy tiện sắp xếp một phòng nhỏ một chút là được.
"Nếu muốn làm cho chúng ta ăn, vậy đừng để cho người khác chiếm tiện nghi, con cái Nghiêm gia chúng ta cũng không cần phải hầu hạ người khác."
Nghiêm Thanh Viên lại một lần nữa trầm mặc, lời này nếu là Nghiêm Thanh Viên trước đây có lẽ sẽ đồng ý, nhưng cậu không phải con cái của Nghiêm gia.
Đôi tay Nghiêm Thanh Viên bất giác nắm đai an toàn, hít một hơi thật sâu, nói: "Mẹ ơi, thật ra ba rất tôn trọng mẹ."
Tịch Hạc không rõ câu chuyện vì sao lại chuyển thành Nghiêm Kỳ Thúy, đơn giản lên tiếng: "Ừm."
"Mẹ rất lợi hại, thật sự rất lợi hại, anh cả anh hai cũng vô cùng kính trọng mẹ, cho dù là ba hay là mẹ mà nói đều là mục tiêu mà anh cả anh hai đều muốn hướng đến."
"...!Ừ." Mặc dù Tịch Hạc chỉ ừ một tiếng, nhưng có ai mà không thích lời dễ nghe chứ?
"Cho nên mẹ đối với nhà mình, tất cả mọi người đều cảm thấy mẹ không hề kém với bất cứ ai, mẹ ở công ty mọi người chắc chắn cũng nhìn thấy được năng lực của mẹ, không có ai dám nói mẹ không tốt."

"Bọn họ quả thật không dám." Tịch Hạc miễn cưỡng cong khóe miệng, nhưng thật ra trong lòng lại rất vui vẻ.
"Mẹ đã làm được những việc mà đa số mọi người không làm được, mọi người đều rất kính trọng, bây giờ mẹ cũng đã đủ xuất sắc, xuất sắc đến mức không cần nhìn vào mắt ai mà sống."
Đột nhiên, bên trong xe một mảnh yên tĩnh, Tịch Hạc chậm rãi đậu xe ven đường, kéo cần phanh tay, nhưng tay vẫn không buông ra, thật lâu sau bà mới chậm rãi dùng giọng vô cùng lạnh lẽo nói với Nghiêm Thanh Viên: "Là ai nói gì đó với con sao? Những người ở nhà mẹ ruột của mẹ đã liên lạc với con sao?"
Nháy mắt tay Nghiêm Thanh Viên siết chặt, bất giác thở gấp.
Có phải cậu nói về vấn đề này quá sớm không?
"Con chỉ là, cứ cảm thấy như vậy, mẹ rất ít liên lạc với người trong nhà của mẹ, cứ..." Nghiêm Thanh Viên cũng đâu thể nói là cảm giác từ trong sách được.
Thật ra trong sách miêu tả Tịch Hạc rất ít nhắc đến việc trong nhà Tịch Hạc, nhưng Nghiêm Thanh Viên biết rất rõ nhà mẹ ruột Tịch Hạc là một gia đình danh tiếng và rất nổi tiếng, nhưng Tịch Hạc lại dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp của Nghiêm gia, nếu là người thường có thể nói là gả chồng theo chồng, nhưng rõ ràng Tịch Hạc không phải là người như vậy.
Tịch Hạc nghe vậy thì nhếch miệng: "Con còn rất quan tâm mẹ sao?"
Thật ra Tịch Hạc hơi giận một xíu, dù sao bà vẫn luôn bất hòa với gia đình bà, sự thật là lúc trước bản thân hợp đồng hôn nhân của bà là một người con trai trưởng của một gia đình khác cơ thể không được khỏe mạnh lắm lập ra, bởi vì cơ thể không tốt cho nên người trong nhà của bà đưa bà đi ít nhiều có ý định lợi dụng bà để điều khiển bên kia, nhưng Tịch Hạc không muốn, cho nên chủ động tìm Nghiêm Kỳ Thúy.
Bà là đại tiểu thư, nhưng là một đại tiểu thư vô cùng hiếu thắng, bà không làm việc vì tên tuổi gia đình, mà là vì công việc của bản thân.
Cho nên khi Tịch Hạc nghe được Nghiêm Thanh Viên nhắc đến gia đình mà cô từ bỏ, phản ứng đầu tiên là nói một câu không hề che giấu sự nóng nảy của mình, nhưng nói xong Tịch Hạc đã hối hận.
Những lời này nghe thế nào cũng giống như mang ý châm chọc mỉa mai cậu, nếu là Nghiêm Thanh Viên chắc chắn sẽ quậy lên với bà, nếu Nghiêm Thanh Viên mà tức giận, bữa cơm này thế nào cũng bị lỡ mất...
Tịch Hạc có chút ảo não, lại phát hiện Nghiêm Thanh Viên tính khí thất thường có thể sẽ tức giận với bà hôm nay lại rất an tĩnh ngồi trên ghế phụ, lúc bà nhìn qua thì phát hiện Nghiêm Thanh Viên lúc này cũng đang nhìn bà.
Trong ánh mắt Nghiêm Thanh Viên không hề có sự tức giận nào.
"Đúng vậy." Thiếu niên tuổi còn nhỏ cũng không giống nhạy cảm phát tiết bất mãn của mình, mà bình tĩnh nói ra một sự thật hiển nhiên: "Con rất quan tâm mẹ."
Tịch Hạc bỗng bị nghẹn, có lẽ là vì Nghiêm Thanh Viên quá thản nhiên đồng ý, một bụng lửa giận giống như được nước lạnh xối vào nhanh chóng biến mất, hơn nữa còn có chút xấu hổ: "Mẹ vừa rồi không phải giận con."
"Vâng ạ, con biết, mẹ không giận con." Nhưng hẳn là rất ghét nhà mẹ ruột, cho nên khi cậu đọc sách cảm giác mẹ dường như không thích nhà mẹ ruột kia có lẽ đã đúng rồi.
Nếu có thể, cậu có thể đi gặp ông ngoài bà ngoại không? Mặc dù cậu ít tiếp xúc, nhưng không phải là không tiếp xúc, năm đó mẹ cũng là đại tiểu thư được yêu thương, sao có thể không yêu người trong nhà được.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng lắc đầu, đem những việc mình bất lực không thể làm ném hết ra sau đầu.
Lúc này Nghiêm gia lão quản gia Hứa Tam Tối đứng ở cửa, từ xa nhìn thấy xe của đại thiếu gia lái vào gara, mỉm cười đứng ở cửa nghênh đón, Nghiêm Trạch Thủy vào cửa thay giày, hỏi: "Mẫu thân đã về rồi sao?"
"Phải, đại thiếu gia, phu nhân đã mang tiểu thiếu gia quay về, bây giờ đang ở trong bếp." Hứa Tam Tối lễ phép mỉm cười, nhưng thật ra đáy mắt lại hiện lên một tia chọc ghẹo, chờ đại thiếu gia nhà mình kế tiếp sẽ nói gì.
"Viên Viên cũng trở về sao? Về với mẫu thân sao? Bọn họ ở bếp làm gì?" Vừa nói vừa đi đến nhà bếp, dáng vẻ kia thay vì nói là đi dò hỏi thì chi bằng nói không kiên nhẫn nổi tự mình đi kiểm chứng, Hứa Tam Tối không nhịn được cười, quả nhiên giống với tưởng tượng của ông, một chút cũng không nhịn nổi đã lập tức đi rồi.
Hứa Tam Tối lại đứng ở cửa, chờ nhị thiếu gia trở về.
Nhị thiếu gia hai mươi phút sau thì về, hai người đều lái xe, chỉ là thời gian dài ngắn khác nhau mà thôi, nhị thiếu gia càng thích lái xe an ổn, giống với tính cách của y, sau khi nhìn thấy nhị thiếu gia Hứa Tam Tối đã nói theo những gì ông đã nói vừa nãy.
Quả nhiên Nghiêm Trạch Thanh rụt rè trả lời, sau đó dưới chân không hề ngừng lại mà đi vào bếp.

Hứa Tam Tối cảm thấy bản thân làm Nghiêm gia lão quản gia thỉnh thoảng xem những cảnh thú vị này cũng rất tốt.
Mồ hôi lạnh của Nghiêm Thanh Viên đang ngấm ngầm túa ra, có chút xấu hổ, sau đó bất giác cười gượng một tiếng, lại ho khan một chút.
Vì sao cậu quay về làm cơm lại có nhiều người ở bên cạnh nhìn cậu vậy?
Bản thân Nghiêm Thanh Viên chỉ là muốn nấu một bữa ăn bình thường, nhưng nhìn nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị đầy đủ hết và những đầu bếp Nghiêm gia đang ở bên cạnh mỉm cười nhìn cậu rõ ràng muốn tự mình giúp cậu.
Lúc này Tịch Hạc dứt khoát dọn một cái ghế dựa ngồi cách đó không xa không bếp, bà thay dép lê tùy ý xỏ vào đầu ngón chân, để lộ ra mắt cá chân bảo dưỡng tốt, hơi nghiêng đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên, dáng vẻ rất tập trung.
Hơn nữa còn có một ít người giúp việc đã làm xong công việc hôm nay chuẩn bị tan làm chưa thay quần áo, lúc này chen chúc ở cửa nhìn Nghiêm Thanh Viên.
Rõ ràng chỉ là muốn dùng tay nghề của làm thử một lần cho mẹ, nhưng lại bị biến thành một buổi triển lãm.
Nghiêm Thanh Viên tâm trạng phức tạp cắt một miếng gừng, đầu bếp bên cạnh gật đầu vỗ tay: "Tiểu thiếu gia dùng dao ổn quá, nhìn ra được rất có trình độ."
Nghiêm Thanh Viên cúi đầu nhìn thoáng qua những lát gừng băm lớn nhỏ không đồng đều, chỉ cảm thấy đỏ đến mang tai.
Nghiêm Thanh Viên xào sắp xong đem nước sốt bỏ vào, mùi thơm tỏa ra, đầu bếp bên cạnh lập tức vỗ tay: "Không tệ không tệ, tiểu thiếu gia thật sự rất có bản lĩnh."
Hai má Nghiêm Thanh Viên vốn đã đỏ hồng, sao cậu lại không biết một đầu bếp đã học nấu ăn từ khi còn là một thiếu niên, còn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu hàng năm để nâng cao tay nghề, bây giờ lại khen người khác, khiến cậu xấu hổ cực kỳ, Nghiêm Thanh Viên biết chút tay nghề này trong mắt đối phương tất nhiên là rất kém, cũng vì vậy càng thêm ngượng ngùng.
"Viên Viên đang làm cơm hả?" Lúc này giọng nói của Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên vang lên, Nghiêm Thanh Viên lập tức quay đầu lại, trong ánh mắt tất cả đều là cầu cứu, hy vọng anh cả có thể hiểu được tâm trạng vô cùng xấu hổ của cậu và xách những người đang tò mò khiến cậu không thể hiểu nổi đi giùm.
Nhưng Nghiêm Trạch Thủy dường như không chú ý đến Nghiêm Thanh Viên đang cầu cứu, dứt khoát kéo ghế dựa lại đây ngồi: "Mẫu thân, Viên Viên đang làm cái gì? Ngửi nghe thơm vậy?"
"Vì sao không hỏi em nè?" Nghiêm Thanh Viên nhỏ giọng nói, cảm giác cảnh tượng này thật sự quá xấu hổ, cậu thật sự cần có người trò chuyện với cậu để hiểu được sự khó xử của cậu.
"Lúc là.

cơm phải tập trung, Viên Viên hãy tập trung làm cơm đi, dù sao cũng là lần đầu tiên Nghiêm gia tiểu thiếu gia của chúng ta nấu cơm, chúng ta đều rất quan tâm, Viên Viên yên tâm, cho dù nhà bếp bị nổ tung, trong vòng nửa ngày cũng có thể khôi phục."
Tại sao lại dựa trên tiền đề nhà bếp sẽ nổ tung vậy?
Nghiêm Thanh Viên sắp khóc không ra nước mắt, cậu biết Nghiêm Trạch Thủy rõ ràng là đang hóng hớt còn chê việc chưa đủ lớn, anh chắc chắn là cố ý không giúp cậu!
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy sau lưng mình như có những mũi tên sắc bén đâm vào lưng cậu, cảm thấy phía sau lưng đang đổ từng mảng mồ hôi lạnh.
"Làm được đến mức nào rồi?" Lúc này giọng nói thanh lãnh của Nghiêm Trạch Thanh vang lên trong bếp.
Đầu bếp đứng cạnh cười nói: "Xào xong nước sốt rồi, cá đã chuẩn bị xong, tiểu thiếu gia cắt cá không tệ, mặc dù hơi chậm nhưng rất đẹp, chắc là sẽ làm được món cá kho tiêu siêu ngon luôn."
Là anh hai!
"Anh hai ơi, mọi người đi vào bàn ăn đi, em ở đây có đầu bếp nhìn là được rồi, em sẽ không làm nổ nhà bếp đâu mà." Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bản thân sắp nhịn không được cười mất thôi.
Nghiêm Trạch Thanh nhìn Nghiêm Thanh Viên một cái, chậm rãi mở miệng nói: "Viên Viên, dầu của em nóng quá rồi."
"Hả?" Nghiêm Thanh Viên theo bản năng lắc lắc cái nồi, đột nhiên trong nồi có ngọn lửa bốc lên, dầu bên trong quá nóng, Nghiêm Thanh Viên luống cuống tay chân đưa tay cầm nắp bên cạnh đậy lại, đôi mắt trông mong nhìn ngọn lửa tắt đi, sau đó đôi mắt bắt đầu bối rối, cuối cùng là hai má nhanh chóng đỏ bừng.
Mà Nghiêm Trạch Thanh còn nhếch khóe miệng: "Không tệ nha, biết cách đậy nắp nồi, xem ra việc này xảy ra không chỉ một lần nhỉ?"
Lúc này những cô gái giúp việc đều che miệng cười trộm, Nghiêm Thanh Viên quả thật sắp thẹn quá hóa giận.
"Viên Viên có lẽ rất có thiên phú nấu ăn nha, không phải ai cũng có thể làm dầu phựt lửa như vậy đâu." Nghiêm Trạch Thủy ở bên cạnh còn dặm mắm thêm muối.
Tịch Hạc thì hừ nhẹ một tiếng: "Đây là món mẹ thích ăn nhất, nếu mấy đứa nói nhiều quá làm Viên Viên thất bại, mẹ sẽ trừng phạt hai đứa."
Nghiêm Trạch Thanh không nói nữa, nhưng Nghiêm Trạch Thanh im lặng được chốc lát lại đột nhiên nói: "Ghi hình chưa?"

"Máy ghi hình vẫn luôn mở, nhị thiếu gia, hơn nữa tôi còn chụp rất nhiều ảnh, gửi qua cho ngài không?" Đầu bếp vẫn luôn đứng cạnh Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Ừm." Sau đó Nghiêm Trạch Thanh mở điện thoại rồi mở camera ra bắt đầu quay Nghiêm Thanh Viên.
Lần này thì hay rồi, tay chân Nghiêm Thanh Viên cứng đờ.
Tịch Hạc nhìn, vẻ mặt vô cảm mở camera trong điện thoại của mình.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bản thân bây giờ thật sự đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy mà cậu vẫn không tức giận đuổi tất cả mọi người đi, dựa vào trí nhớ của mình nấu một bữa ăn hoàn chỉnh thật không dễ dàng gì.
Thật ra tay nghề của Nghiêm Thanh Viên thật sự rất bình thường, hôm nay đồ ăn về cơ bản đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói khá khó, anh cả thích ăn thịt anh hai ăn đồ chay mẹ thích ăn cá, bản thân Nghiêm Thanh Viên lại là thùng cơm nhỏ cái gì cũng ăn, nên làm tất cả bốn món đồ ăn một món canh, mà Tịch Hạc sắc mặt không đổi nhìn thoáng qua món ăn kia.
Thật thú vị...
Vậy mà là gan heo.
Thật ra Nghiêm Kỳ Thúy thích ăn cái gì không nhiều người biết, bởi vì Nghiêm Kỳ Thúy vốn thường có rất nhiều bữa tiệc, trên bữa tiệc thường bàn chuyện làm ăn rất ít khi biểu hiện ra mình thích ăn món gì.
Nhưng Nghiêm Kỳ Thúy thật sự thích ăn gan heo, không chỉ gan heo, những loại tương tự cũng thích, Nghiêm Thanh Viên đến chuyện này cũng nhận ra sao?
Tịch Hạc đột nhiên cảm thấy tâm trạng của mình rất hụt hẫng, đứa nhỏ này thật ra vẫn luôn lén chú ý bọn họ, nhưng bọn họ cái gì cũng không biết.
Tịch Hạc nhớ đến lúc ấy nghe lén Nghiêm Thanh Viên điện thoại Nghiêm Kỳ Thúy, cứ cảm thấy thiếu niên này đột nhiên trưởng thành làm người ta bỗng có chút khó hiểu, nhưng quả thật không xảy ra chuyện gì cả.
Bà làm mẹ thật sự không đủ tiêu chuẩn, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với con trai mình, cũng khó trách Nghiêm Thanh Viên không thân với bà.
"Là không ngon sao ạ?" Đột nhiên giọng nói của Nghiêm Thanh Viên vang lên bên tai Tịch Hạc, Tịch Hạc theo bản năng nhìn qua, đối diện với ánh mắt có chút thấp thỏm của Nghiêm Thanh Viên.
"Ngon." Nói thật ra, hương vị cũng khá bình thường, nhưng Tịch Hạc lại cảm thấy rõ ràng hương vị bình thường như vậy nhưng không hiểu sao ăn vào lại rất ngon.
Bà thậm chí còn nếm được một mùi thơm sữa thoang thoảng ở giữa miếng cá tiêu, thật khiến người ta nhớ mãi dư vị.
"Vậy là tốt rồi." Nghiêm Thanh Viên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nở một nụ cười thật tươi.
Nghiêm Trạch Thủy cũng cảm thấy ngon, Nghiêm Thanh Viên đặc biệt làm món khoanh giò heo dựa theo sở thích của ăn, lúc anh về nghĩ là món cá kho tiêu, nhưng không ngờ Nghiêm Thanh Viên đã sớm làm món giò heo kho tàu trong nồi áp suất, Nghiêm Trạch Thủy nhìn món này bỗng cười lên.
Anh thích ăn thịt, không xạo, gà vịt cá heo đều được, còn giò heo là vì mỗi lần lén đi chợ đêm với Nghiêm Thanh Viên, anh luôn thích gọi món giò heo nướng để ăn, cho nên được Nghiêm Thanh Viên nhớ kỹ.
Có lẽ dồn không ít công sức, ép ở trong nồi một khoảng thời gian, mới không bị mềm nhũn, chỉ là ở nhà ăn giò heo thật ra có chút mất hình tượng, cho nên...
Nghiêm Thanh Viên cạo hết toàn thịt trên giò heo, lúc giò heo còn nóng mang găng tay loại bỏ từng chút thịt, sau đó tẩm gia vị là hoàn thành.
Các món ăn đều rất dụng tâm, mà sự thật là Nghiêm Thanh Viên đều đã cân nhắc cả rồi.
Nghiêm Trạch Thủy hận không thể trực tiếp mang cả đĩa giò heo đến trước mặt mình, không quan tâm hình tượng gì đó nữa, trực tiếp ăn với cơm, có điều đang ở trước mặt Tịch Hạc, rõ ràng không tốt lắm.
Nghiêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thanh lúc này đang ngây người, mở miệng nói: "Thật ra làm thức ăn chay, thật sự rất khó, muốn làm ngon, còn phải làm hương vị khác nhau, em thật sự rất buồn rầu, đây đều là Cố Hãn Hải dạy cho em."
Mặc dù Nghiêm Thanh Viên làm thức ăn chay, nhưng cũng không phải chỉ có một món, mà là làm đĩa rau, đây là cách Cố Hãn Hải dạy cậu, mỗi món ăn đều để một ít, không quá nhiều cũng không quá ít, hương vị vừa phải, còn có thể dùng những thứ khác để điều chỉnh.
"Cố Hãn Hải cậu ấy thật sự cái gì cũng rất giỏi, cậu ấy học được từ đầu bếp nhà hàng, kỹ thuật của em không phải dạng tốt, vốn dĩ muốn học lại, hôm nay về nhà là chuyện ngoài dự kiến, có điều đầu bếp cho em rất nhiều kiến nghị, em cảm thấy có lẽ ngon hơn lúc em làm bên Cố Hãn Hải."
Bữa ăn hôm nay, Nghiêm Thanh Viên tốn rất nhiều thời gian, làm xong cơm thậm chí đã đến mười một giờ tối rồi, cậu làm rất chậm, chế biến cũng rất chậm, nhưng mà...
Sự hài lòng của tất cả mọi người với bữa cơm này, đều không thể diễn tả bằng lời.
Đầu bếp và những người giúp việc khác ở trong nhà bếp, có một số món ăn được đặc biệt chuẩn bị, những người xem cậu làm đều có thể cảm nhận được tay nghề của Nghiêm gia tiểu thiếu gia..


Bình luận

Truyện đang đọc