Editor: Chentranho
Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho
Phí Chuẩn bị Mạnh Phiên gặm đến mệt mỏi, vừa lúc bác tài xế đã quay lại, thấy Mạnh Phiên cũng đang dần dần thanh tỉnh, Phí Chuẩn mang theo nhiều hơn mấy liều thuốc ức chế, đáp ứng Mạnh Phiên, cùng đi đến KTV mà Thiệu Trì nói.
"Đi theo anh, không cần chạy loạn, không cần hát, chỉ đi ăn bánh kem là được, nghe không?"
Trên xe, Phí Chuẩn giống như Đường Tăng, không ngừng ê a dặn dò Mạnh Phiên, nhấn mạnh đặc biệt vào câu "Không cần hát" kia.
Anh thực sự không muốn khuôn mặt đáng yêu khi hát và điệu nhảy ngốc nghếch của Mạnh Phiên bị nhiều người nhìn thấy, nếu không phải do anh không thể cầm lòng được tài làm nũng của cậu, thì căn bản anh sẽ không mang Omega say xỉn này ra ngoài.
Làn gió mát thổi từ ngoài cửa kính xe vào, Mạnh Phiên càng tỉnh táo hơn, ngoan ngoãn gật đầu, chuyển sự chú ý từ tiểu yêu tinh và Bé ếch nhảy sang chiếc bánh sinh nhật.
Ca hát có thể hạnh phúc hơn được ăn bánh kem à? Hoàn toàn không nha.
"A ~~~~~~"
Với đầu vươn ra khỏi cửa sổ xe, Mạnh Phiên a a a hét lớn trước cơn gió đang ập đến.
Thấy cậu ngoan ngoãn đồng ý, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm-Phí Chuẩn: ...
Anh sợ tới mức nhanh chóng vươn tay kéo người lại, dùng sức trực tiếp kéo Mạnh Phiên vào lòng. Phí Chuẩn có chút tức giận, anh đơn giản đưa tay ra khóa Mạnh Phiên lại, cánh tay giữ chặt em ấy.
"Làm gì vậy?! Biết nguy hiểm lắm không!"
Bị gầm nhẹ một tiếng, Mạnh Phiên ngốc luôn, mặt ủy khuất mà ngửa đầu nhìn Phí Chuẩn, "Anh quát em à? Nói to thế á..."
Phí Chuẩn:......
"Đừng thò đầu ra cửa sổ xe! Hai tay cũng không! Nguy hiểm lắm! Lúc trước có tin tức, một người bị say xe, thò đầu ra ngoài cửa sổ nôn mửa, không bao giờ trở lại!"
Mạnh Phiên: ...
Bị dọa sợ, ngược lại tỉnh táo lên một chút.
"Cái ... cái gì không trở lại?"
"Đầu, không trở lại."
Mạnh Phiên: ...
Nuốt một ngụm nước miếng, Mạnh Phiên rụt cổ chút, dính sát vào người Phí Chuẩn, không dám làm bậy nữa, trong miệng lẩm bẩm: "Anh định dọa em nhỏ à?"
Phí Chuẩn vừa tức giận vừa buồn cười xoa xoa đầu cậu, cậu vừa say vừa sợ hãi ô ô đến mức ngốc lăng, anh liền đem cậu ôm chặt vào trong lòng, bí mật khi thì xoa đầu, khi thì vỗ vỗ sau lưng cậu, yêu thích không buông tay.
"Không dọa em nhỏ. Tài xế đã nhắc nhở anh ta không được làm thế, nhưng khi người kia ngồi thẳng lên, lại chỉ còn thân mình, không có đầu. Chiếc xe đang lao nhanh trên đường cao tốc, đầu thò ra ngoài, bị xe khác xẹt qua, trực tiếp chém bay đầu ".
Mạnh Phiên: ...
"Cánh tay cũng vậy. Trước kia cũng có người bị cụt tay đấy, em về sau đừng như vậy, biết không?
Càng nghe, Mạnh Phiên càng sợ hãi, theo bản năng chui vào vòng tay của Phí Chuẩn, vừa đúng ý của Phí Chuẩn luôn.
"Em không có vươn ra ..." Mạnh Phiên sờ sờ cổ cậu, tự xoa dịu bản thân, "Chỉ là ... trong nhà anh có điều hòa, có thể anh không hiểu, mùa hè đang bật quạt, hướng nó a a kêu, sẽ có tiếng vọng kỳ kỳ quái quái, siêu vui luôn! "
( Đây còn hát trước quạt là bình thường nhá :v )
Phí Chuẩn chưa từng trải nghiệm qua, nhưng anh đã xem nó trên mạng, rất nhiều cư dân mạng sẽ chơi như thế vào mùa hè.
Anh cũng chỉ muốn cảnh cáo Mạnh Phiên, không thực sự muốn cậu phải sợ hãi. Phí Chuẩn liền thuận thế, dời đi đề tài, "Thực sự vui như vậy, sang năm mùa hè em dẫn anh đi trải nghiệm, được không?"
"Được chứ! Anh không biết đâu, mùa hè ở quê rất vui, còn có thể đi bơi trong suối nhỏ nữa á ~"
Sau khi thay đổi chủ đề, Mạnh Phiên quên sợ, vô cùng cao hứng kể cho Phí Chuẩn nghe cậu đã trải qua mùa hè như thế nào.
...
KTV lần này cũng chính là KTV lần trước đã đi, Phí Chuẩn sợ Mạnh Phiên mơ mơ hồ hồ lại lạc đường nên trực tiếp nắm tay cậu.
Tìm được phòng rồi nhưng ở cánh cửa đối diện, có một Alpha và một Omega đang đứng đối mặt với nhau. Omega đang khóc.
Đều là những người trẻ tuổi, ở bên nhau, không thể tránh khỏi nhãn lực kém, dễ dàng nháo sự, đem người chọc khóc cũng là có.
Khi thấy điều này, Phí Chuẩn không vội vàng chạy vào, liền QQ gọi Thiệu Trì ra ngoài.
Đa số bằng hữu của bọn họ đều là Alpha, hôm nay là sinh nhật Triệu Nghĩa An, là nhân vật chính, hẳn là có rất nhiều người ồn ào. Mạnh Phiên không đủ tỉnh táo, Phí Chuẩn sợ cậu bị quấy rối, cũng sợ anh không chăm sóc tốt cậu, vì vậy vẫn nên gọi Thiệu Trì ra ngoài dặn dò một chút, cùng nhau để ý mọi thứ, chiếu cố tốt Mạnh Phiên.
Thiệu Trì đoán hắn đang chơi đùa, nhất thời không nhấc máy.
Sau khi đi theo một vòng, Mạnh Phiên đã tỉnh táo hơn chút, nhưng đầu cậu vẫn rất choáng váng, dựa vào tường, thấy Omega đối diện kia khóc đến thương tâm, theo bản năng liền cảm thấy ác cảm với Alpha bên cạnh.
"Anh không phải đã nói cùng em kết hôn à?" Giọng nói của Omega đó đột nhiên khuếch đại, trở lên sắc bén.
Bầu không khí trong nháy mắt giương cung bạt kiếm, Alpha kia cau mày sợ người ta nghe thấy, liền kéo hắn sang một bên.
"Tôi đối với em là thật lòng! Không ngờ bố mẹ tôi lại không đồng ý! Tôi luôn nghĩ họ rất thoáng, sẽ không quan tâm đến những chuyện môn đăng hộ đối! Ai mà biết mọi chuyện lại thành ra thế này ? "
"Cho nên? Anh muốn cùng em chia tay?"
"Bảo bối, mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, cảm tình không phải nhân sinh thiết yếu. Hãy trưởng thành đi, đây cũng không phải là vấn đề to tát gì."
"Nhưng em mang thai rồi."
Alpha kia cả kinh, nghẹn họng, trong lúc nhất thời nói không ra lời, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm Omega nhỏ.
Yên tĩnh trong nháy mắt, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Thiệu Trì hi hi ha ha bước ra ngoài.
"Ôi chao, concert của em xém chút không nghênh đón được khách quý rồi nè!"
"Hế lô! Tiểu Mạnh Phiên! Chuẩn ca nói em say hả, giờ còn ổn không? Anh thấy em tỉnh tào phết rồi mà!"
Thiệu Trì trong mắt đều là Mạnh Phiên, vội vã cùng Mạnh Phiên chào hỏi.
Mạnh Phiên thực sự không có chút say nào trên khuôn mặt lúc này, ngược lại ánh mắt lạnh băng như thật, gắt gao nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang giằng co bên kia.
Phí Chuẩn đưa lưng về phía cậu nên không chú ý, cản lại Thiệu Trì hoa si đến tiếp đón, trước cùng hắn dặn dò chút việc lát nữa cần chú ý những gì.
"Bỏ đi, tiền tôi trả."
"Này — Tiểu Mạnh Phiên—"
Thiệu Trì mới nghe Phí Chuẩn nói được vài câu, đã thấy Mạnh Phiên vội vàng chạy sang phía bên kia, vươn tay không kịp túm lại.
Chỉ nghe trong lối đi KTV, các phòng đang ca hát vui vẻ, đột nhiên có một tiếng la hét thảm thiết.
Ngay khi giọng nói của tên cặn bã A vừa dứt, ngay cả bản thân Omega kia cũng sững người ở đó, không biết mình nên khóc hay nên giận, Mạnh Phiên cũng đã không khỏi ngứa ngáy nắm đấm, xông tới, một chân đá bay tên cặn bã đó đi.
Chưa hết giận, cậu còn túm lấy tên cặn bã A dậy, đè lên tường, muốn đập chết hắn.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt, không ai có thời gian kịp phản ứng.
"Mẹ nó! Hắn sắp hộc máu rồi kìa!" Thiệu Trì hoảng sợ.
Gần đây sau khi tiếp xúc nhiều với Mạnh Phiên, hắn mới biết bề ngoài cậu không giống tiểu O ngọt ngào yếu ớt cho lắm, nhưng cũng chưa từng thấy bộ dáng hung ác như này của cậu bao giờ!
Một quyền rồi lại một quyền kia, phỏng chừng có thể đấm đến ra mật của người ta, thật quá tàn nhẫn!
Phí Chuẩn không đáp lại, vừa nhìn thấy đã vội vàng chạy tới, kéo Mạnh Phiên ra, "Mạnh Phiên, bình tĩnh một chút!"
Tuy có âm hưởng cùng tiếng hát quỷ khóc thần sầu che giấu, các phòng KTV cũng đều có cách âm, nhưng động tĩnh thảm thiết như vậy, vẫn kinh động đến vài phòng bên cạnh, sôi nổi mở cửa ra xem.
Đám bạn của tra A kia cũng sợ ngây người, một bên thô bạo hô hoán, một bên lao tới bảo vệ hắn.
"Đậu mẹ, lão Mao mày lại trêu chọc thằng O điên kia cái gì, một đứa Omega còn có thể đem mày đánh thành thế này à?!"
"Chỉ là một đám học sinh chưa đủ lông đủ cánh? Lá gan còn lớn như vậy, dám đánh dân xã hội cơ đấy?!"
"Là thằng nhóc kia gây chuyện, phải không?"
Nhìn thấy tất cả đều là học sinh, một nhóm người hung hãn xông tới, như muốn báo thù rửa hận cho lão Mao.
Lúc này, Triệu Nghĩa An và những người khác cũng lao ra, thấy thế, cũng mặc kệ là tình huống như thế nào, vọt tới trước mặt Phí Chuẩn cùng Mạnh Phiên che chở.
"Dân xã hội thì có gì ghê gớm?! Từ khi sinh ra cả người mày đã đầy lông rồi hả?"
"Trên người ai mà chả có lông, mày thì có được mấy sợi?"
"Chết rồi, dân xã hội bắt nạt học sinh, tôi muốn gọi báo chú cảnh sát!"
Bầu không khí rất căng thẳng, Lão Mao bị đánh đến không đứng dậy nổi, miệng ứa ra nước miếng, sau khi được người nâng dậy, duỗi tay chỉ chỉ Mạnh Phiên cùng Phí Chuẩn, bỗng nhiên sửng sốt, bất động.
Triệu Nghĩa An nhìn rõ mặt hắn, xùy một tiếng, "Ôi! Vị này không phải là Mao Băng thiếu gia sao? Lại mang theo một đám hồ bằng cẩu hữu đi loanh quanh à? Đấu thầu lại thua nhà tao, nên ra đây uống rượu giải sầu? "
Đám bằng hữu của Mao Băng khả năng không biết, nhưng Mao Băng vừa thấy hai học sinh đối diện và một đám phú nhị đại Hoa thị, mỗi người đều không phải ăn chay, đặc biệt là Phí Chuẩn, tức khắc lười để ý chuyện này.
"Đều là của mày, đi thôi, không nên chấp nhặt cùng tiểu hài tử."
Tiểu hài tử thì có gì mà phải sợ? Đám bằng hữu kia cũng là lăn lê bò lết mà ra, không phải kẻ ngốc, vừa nghe liền biết bên trong còn có sự tình, bộ dáng sẵn sàng xung trận cũng ngừng lại, hùng hùng hổ hổ đỡ Mao Băng định đi.
"Chờ đã." Phí Chuẩn bỗng nhiên lên tiếng ngăn cản.
Nhóc nói dối nhỏ trong tay vẫn còn đang run rẩy, thở hổn hển, có thể thấy chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến cậu, không có chuyện đơn giản mà buông tha như vậy.
Anh liếc nhìn Omega vẫn đang khóc dựa vào cửa phòng.
"Chuyện này chỉ sợ phải phiền Mao thiếu thay chúng tôi giải thích một chút, Omega nhỏ nhà tôi ngày thường ở trường học nhu nhược thật sự, như thế nào liền nhìn thấy cậu lại chằm chằm muốn đánh người?"
Nghe vậy, Thiệu Trì lập tức phụ họa: "Đúng vậy! Ai đều biết tiểu ngọt O của chúng tao mỗi ngày đều ngọt ngào vui vẻ, chưa bao giờ đánh người! Mày có phải mang theo virus gì ảnh hưởng đến em ấy hay không thế?!"
Mao Băng:......
"Bọn mày có tật xấu à? Chuyện người lớn, tiểu hài tử đừng động vào, hôm nay dừng ở đây, tao cũng không truy cứu."
"Chậc chậc, mày có phải đang khi dễ Omega không!" Triệu Nghĩa An vừa mắng vừa kéo Omega kia lại. "Chị gái, chị cứ yên tâm mà nói, gia đình em và gia tộc hắn là kẻ thù không đội trời chung. Còn đang lo không tóm được nhược điểm của hắn đây này, nếu hắn dám khinh nhục Omega, chúng em liền đá hắn vào tù!"
Rốt cuộc vẫn là vấn đề riêng tư, Omega kia cảm thấy không thể không biết xấu hổ mà nói trước mặt nhiều người như vậy.
Vào lúc này, Mạnh Phiên, người đang được Phí Chuẩn gắt gao ôm vào trong ngực trấn an, đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Omega kia.
Chẳng lẽ lại có người ngu xuẩn như vậy, bị A cặn bã làm tổn thương, còn không bỏ được mà trả thù đi à?
"Hắn làm Omega chưa kết hôn đã có thai, còn không định phụ trách, cho vào tù đi." Mạnh Phiên lãnh lãnh đạm đạm nói, phảng phất chỉ là đơn giản như đang nói "Con gà này không được rồi, nên ăn đi".
Phí Chuẩn vừa rồi không để ý, không nghe thấy bọn họ nói chuyện, bây giờ nghe Mạnh Phiên nói câu này, anh đột nhiên hiểu được tại sao phản ứng của Mạnh Phiên lại mãnh liệt như vậy.
Đây không phải là những gì mẹ của Mạnh Phiên đã trải qua hay sao?
Nhìn phản ứng của Mạnh Phiên, anh biết rằng đoạn chuyện xưa này còn đau đớn hơn nhiều so với việc Mạnh Dĩnh đưa cậu về nhà họ Tưởng sau khi tái hôn, là một cái gai trong đáy lòng cậu.
"Vậy thì đi tù, Thiệu Trì, gọi cảnh sát."
"Được!"
Thiệu Trì ngay lập tức gọi cảnh sát.
Mao Băng sở dĩ dám để cho Omega chưa kết hôn đã có thai, còn muốn người ta phá thai, đơn giản chính là ỷ vào trong nhà có bối cảnh, liền tính phạm vào loại tội này, trong nhà dựa vào quan hệ, lại chi chút tiền, hắn liền có thể bình an không có việc gì.
Nhưng hiện tại tình huống này không ổn rồi, đám phú nhị đại này đều đứng đối lập với hắn, còn có kẻ thù không đội trời chung - Triệu gia, cho dù có nhà hắn chống lưng nhưng ước chừng đám phú nhị đại này vẫn sẽ báo cảnh sát, làm hắn ăn chút khổ. ...
"Không có! Tao chuẩn bị kết hôn! Tao cùng vị hôn thê cãi nhau có chút cũng cần bọn mày quản à? Bọn mày sống ở thời đại nào vậy?"
Không quan tâm đến cơn đau ở bụng, Mao Băng đẩy đám hồ bằng cẩu hữu đang đỡ hắn ra, vọt tới trước mặt Omega.
"Bảo bối, là vừa rồi anh gạt em thôi, chúng ta đương nhiên sẽ kết hôn, ngày mai anh liền mang em về nhà ra mắt cha mẹ. Em mau nói cho đám ngu kia biết, chúng ta thực đang yêu nhau đi!"
"Cô còn tin được lời nói của tên tra A này à? Đây là hạnh phúc của cả đời cô, cô định cứ như vậy mặc người giày xéo?" Mạnh Phiên nhìn chằm chằm Omega kia, khuôn mặt u ám, đáy mắt đè nặng tức giận.
Omega kia nhìn nhìn Mao Băng, sau đó nhìn mọi người, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Không, đồ ngu mới lại tin hắn. Hắn muốn tôi phá thai. Tôi sẽ nói thật cho cảnh sát, cho hắn vào tù."
"Con mẹ nó! Cô không phải rất yêu tôi sao? Cô lừa tôi?"
"Tôi không yêu nữa, tại sao tôi phải yêu một tên ngu ngốc như anh? Chúc anh ở trong tù cả đời ra không được! Tốt nhất là chết luôn ở trong đó đi!"
Nhìn ra Mao Băng sợ hãi, lại biết này nhóm người kia sẽ giúp mình, Omega này bỗng nhiên cảm thấy niềm vui được trả thù, quyết định rất dứt khoát.
Mạnh Phiên nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, cả người đều thả lỏng nhẹ nhõm.
Một hơi này vẫn luôn chống đỡ cậu đứng vững, hiện tại hai chân liền mềm nhũn, ngã trở lại trong vòng tay Phí Chuẩn.
Việc tiếp theo đều đã có bọn Thiệu Trì nhìn chằm chằm, Phí Chuẩn dặn dò vài câu, nhất định phải tống tội được hắn, lại cùng Triệu Nghĩa An nói một câu sinh nhật vui vẻ, quà thì về sau sẽ đưa, trước mang theo Mạnh Phiên rời đi.
Tình trạng hiện tại của Mạnh Phiên rất không tốt, đừng nói là ca hát, phỏng chừng bánh kem cũng không muốn ăn.
Nửa đỡ nửa ôm mang Mạnh Phiên ra khỏi KTV, Phí Chuẩn cúi đầu nhìn nhìn cậu, "Em không sao chứ? Tỉnh rồi à?"
Mạnh Phiên không đáp lại, chỉ thì thầm: "Em nhất định sẽ làm bọn họ phải trả giá..."
"Họ sẽ phải trả giá."
Thấy cậu không còn sức lực, Phí Chuẩn nghiêng người, đặt cậu lên lưng rồi cõng cậu đến bãi đậu xe.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức Phí Chuẩn còn cho rằng Mạnh Phiên ở trên lưng mình đã ngủ rồi, bỗng nhiên nghe Mạnh Phiên thì thào nói: "Em còn chưa ăn bánh kem đâu."
Dường như tâm trạng đã dịu đi một chút, Phí Chuẩn thở phào nhẹ nhõm mỉm cười, "Sinh nhật của em không phải sắp đến rồi sao? Chờ lúc sinh nhật em, anh sẽ mua cho em một chiếc bánh kem ngon nhất."
Mạnh Phiên lên tiếng, lại nói: "Họ nói rằng ngày 11 tháng 11 là Ngày lễ Độc thân. Em sinh ra là để làm một người độc thân?"
Phí Chuẩn:......
"Nói bậy, em còn có anh."
Mạnh Phiên nghe được, ấp úng mà ừ một tiếng, tay chân khóa chặt lấy Phí Chuẩn, nhắm mắt ngủ.