ÔN MỘC THÀNH LÂM

Cố Thành Lâm đáp một tiếng, Ôn Mộc nhếch môi cười rộ lên, liền ngửa mặt lên nhắm mắt lại: “Sau này em nhất định sẽ học nấu cơm thật đàng hoàng.”

“Nhưng mà…”

Ôn Mộc: “Hở?”

Cố Thành Lâm: “Anh có điều kiện.”

Ôn Mộc hỏi: “Điều kiện gì?”

Cố Thành Lâm: “Vẫn chưa nghĩ ra, em cứ nhớ vậy đi đã.”

Bữa cơm này cuối cùng vẫn là do Cố Thành Lâm làm, Ôn tiểu công tử chỉ mới phân biệt được đường và muối, muốn thi triển tài năng thì quên đi.

Khoảng mười giờ ăn xong bữa trưa, Ông Đinh Đinh giống như cái đuôi nhỏ đi theo hai vị anh trai chuẩn bị ngủ trưa.

“Có hai cái giường nè!” Mở cửa phòng Ông Đinh Đinh vô cùng phấn chấn leo lên lăn lộn: “Anh Ôn Mộc chúng ta không cần phải nằm lên nhau nữa rồi!”

Ôn Mộc gật gật đầu, cùng nhóc cùng ngồi ở trên giường, Cố Thành Lâm liếc bọn họ liếc một cái, đi đến phòng tắm.

Hai vị trên giường tiếp tục kể chuyện cổ tích, Ông Đinh Đinh thỉnh thoảng hỏi: “Cô bé quàng khăn đỏ có bị ăn không?”

“Không có, cô ấy rất thông minh.” Ôn Mộc suy nghĩ nội dung câu chuyện một lát rồi lại kể, đang nghe đến đoạn gay cấn, Ông Đinh Đinh liền bị khiêng lên giữa không trung, cả người bị cắp dưới cánh tay, ngay lập tức bị đứng ở ngoài cửa.

Ông Đinh Đinh giương nanh múa vuốt: “Cho em vào cho em vào!”

“Về nhà em đi.” Cố Thành Lâm nói.

“Em muốn nghe kể chuyện em không đi! Em muốn ngủ chung với anh Ôn Mộc!”

Cố Thành Lâm không có tình người: “Nghĩ hay nhỉ.”

“Ầm” đóng sầm cửa, bóng lưng nhỏ cô đơn của Ông Đinh Đinh đứng trên hành lang lầu hai, lồng ngực Ôn Mộc trống rỗng, không có Ông Đinh Đinh, cậu bắt đầu đứng ngồi không yên.

Lập kế hoạch đi chơi trước? Hay là đi ngủ trước? Cố Thành Lâm mới vừa đi làm về, chắc là buồn ngủ lắm, hay là… hay là ngủ trước đi…

Ôn Mộc hắng giọng, chủ động nói: “Ngủ thôi.”

Cố Thành Lâm không ý kiến, hai người nằm hai bên giường, nằm thẳng tắp, Ôn Mộc ôm chăn trằn trọc, hơi nóng, ngồi dậy nói: “Em đi mở quạt.”

Mở quạt số mạnh nhất, thiết bị điện loại nhỏ từ thời xưa xưa xoay đầu “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, Ôn Mộc nằm xuống lại kéo chăn lên, chăn vẫn không nhúc nhích, cậu chớp mắt mấy cái, đột nhiên trên người bị đè nặng, Cố Thành Lâm kéo chăn choàng lên người cậu, đặt cậu ở dưới thân.

Ôn Mộc lúc này như một cái bánh ú lớn, lộ ra cái đầu nhỏ, ánh mắt né tránh, hỏi: “Anh muốn làm gì…”

Cố Thành Lâm nói: “Em nghĩ anh muốn làm gì?”

Đến lúc này mà còn giả ngu được à, Ôn Mộc nói lắp: “Bây, bây giờ làm luôn à… Em, em còn chưa có đi mua mấy thứ cần thiết.”

“Mua gì?” Đến phiên Cố Thành Lâm giả ngu.

Đầu lưỡi Ôn Mộc không thể thẳng ra nổi: “Áo, áo mưa và thuốc bôi trơn…”

“Biết nhiều vậy à?” Cố Thành Lâm chạm môi dưới của cậu, không nhẹ không nặng vân vê.

Ôn Mộc làm bộ bình tĩnh: “Cái này cũng bình thường mà, chúng ta đều đã lớn cả rồi.”

“Vậy em nói cho anh nghe đi, anh không biết.” echkidieu2029.wordpress.com

“Xạo ke.” Ôn Mộc không nhúc nhích được, định ôm cổ Cố Thành Lâm chặn miệng anh lại cũng không làm nổi, chỉ có thể tự giận mình: “Anh hôn nhẹ em đi, lấp kín miệng em đi.” Khóe mắt cậu nhàn nhạt đỏ lên, đôi môi cũng bị ngón tay của anh nhào nặn đến phát sưng, so với môi dưới, môi trên thanh tú nhưng khá mỏng, đầu môi còn hơi vểnh lên, ngón tay Cố Thành Lâm luồn vào trong miệng cậu, chơi đùa với đầu lưỡi mềm mại một hồi rồi mới lui ra ngoài hôn lên khóe miệng cậu.

Một nụ hôn môi lại bị Cố Thành Lâm giỡn đến mức tình sắc lan tỏa, mi mắt Ôn Mộc rung động, nụ hôn này chẳng hề dịu dàng cũng không hề thô bạo, đầu lưỡi quấn lấy nhau còn tạo ra tiếng nước “chọp chẹp” làm cậu vừa thẹn thùng vừa kích động.

“Chọc vào anh rồi.” Cố Thành Lâm ghé vào lỗ tai cậu thổi một hơi khí, khàn khàn nói.

Ôn Mộc quẫn bách, di chuyển cánh tay xuống dưới, che lại cái lều nho nhỏ đang trướng lên, lại nghe Cố Thành Lâm nói: “Em lại chọc anh rồi đó.”

Trên mu bàn tay là lớp lông xù xù của tấm chăn, trên tấm chăn là vật cứng đang nhô lên, trong ngoài đều là lỗi của cậu, Ôn Mộc hơi nhúc nhích: “Vậy, vậy giờ phải làm sao… Nếu không… Em giúp anh bắn ra nhé.”

Cố Thành Lâm: “Còn em thì sao?”

“Em không sao, em chịu được.” Ôn Mộc cảm thấy bản thân mình vẫn ổn.

—— tui là đường phân cách những chuyện đã xảy ra ——

Còn có hơn nửa tháng sẽ khai giảng, công việc ở quán bar cũng gần tới lúc kết thúc, hơn sáu giờ không có người khách nào, Ôn Mộc một mình đứng ở trong quầy bar, lấy điện thoại di động tìm nhà gần đại học A, năm nhất kỳ chắc sẽ phải ở ký túc xá một thời gian, mà xem nhà sớm cũng không có gì không tốt, nếu như thấy có căn thích hợp sẽ thuê trước luôn. Cậu và Cố Thành Lâm không cùng một khoa, cũng không biết lúc bình thường lên lớp khoảng cách có xa hay không, còn muốn mua một cái xe đạp, Ôn Mộc lập kế hoạch rất chi tiết.

“Cạnh” một tiếng, chiếc chìa khóa xe quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, Ôn Mộc ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Chú Hai!”

Ôn Minh đã lâu không đến, không rảnh hàn huyên với cậu, đứng ở ngoài quầy bar đi thẳng vào vấn đề: “Cháu đang ở đâu.”

“Hành lý trong nhà cháu đâu.”

Tim Ôn Mộc đập “thình thịch” một chút, cố gắng giả ngu, Ôn Minh không cho cậu cơ hội này, cau mày nói: “Theo chú lên lầu.”

Trong phòng làm việc chú cháu hai người một ngồi một đứng, Ôn Minh châm điếu thuốc: “Nói thật.”

Ôn Mộc: “Cháu đổi chỗ ở.”

Ôn Minh: “Tại sao không nói với người trong nhà.”

Ôn Mộc: “Cháu đã lớn rồi, cháu muốn tự mình quyết định một số chuyện.”

“Cháu chuyển đi đâu.”

“Thành Nam… Hoàn cảnh, hoàn cảnh cũng tốt lắm.” Ôn Mộc không còn sức lực nào.

“Cháu lặp lại lần nữa?” Ôn Minh sớm đã điều tra: “Cháu ở chỗ đó, biết chỗ đó toàn là ai không? Lưu manh, lừa đảo, trộm cắp, buôn người, trị an tệ như thế nào có biết không? Cách mấy ngày là lại có người chết mà cháu còn vui vẻ chạy tới đó ở, ba mẹ cháu mà biết thì lo lắng cỡ nào có biết không? Đúng là hồ đồ!” Ôn Minh đá một phát vào bàn trà.

Ôn Mộc bất mãn: “Chú vơ đũa cả nắm, mặc dù có người xấu, nhưng cũng là số ít.”

Ôn Minh: “Chú mặc kệ số nhiều hay số ít, chú nói cho cháu biết, Ôn Mộc, cho cháu một ngày, lập tức chuyển về chỗ cũ, không thì phải lập tức trở về nhà!”

Bình luận

Truyện đang đọc