ÔN NHU MƯỜI DẶM

Editor: wioo

Lục Hi Hòa làm xong việc về nhà, Kỷ Diễn còn chưa ngủ.

"Em về rồi à?" Kỷ Diễn đặt báo xuống, đứng lên khỏi ghế salon đi tới.

Lục Hi Hòa thấy anh, sự mệt mỏi bỗng dưng biến mất không còn một mống, cô ôm lấy anh. Kỷ Diễn xoa xoa đầu cô, "Em đói không? Anh hâm cháo em ăn chút nha?"

"Ừm... Em ăn một ít."

Kỷ Diễn vào bếp hâm cháo, Lục Hi Hòa lên lầu, nhìn bọn trẻ đã ngủ say từ sớm, hai đứa nhỏ ngủ chung một phòng, chủ yếu là do tiểu Cà Chua không chịu về phòng mình, phải ngủ với chị. Hai chị em thân nhau, hai vợ chồng cũng vui trông thấy, cô hài lòng nhìn con, hôn mỗi đứa một cái, kéo chăn lại cho ngay ngắn rồi mới xuống lầu. Kỷ Diễn quay đầu lại, "Hai đứa nhỏ ngủ rồi hả em?"

Lục Hi Hòa gật đầu, "Ngủ còn rất say nữa."

Cháo đã nấu, bây giờ chỉ cần hâm lại, Lục Hi Hòa vào nhà bếp, ôm lấy Kỷ Diễn từ phía sau, một tay anh khuấy cháo một tay cầm bàn tay cô, "Sắp xong rồi."

"Ừm." Lục Hi Hòa gật đầu, cả ngày nay cô đều nghĩ về chuyện kia, không biết có nên nói cho Thẩm Lan Du biết không, cô không biết phải làm sao nên lấy tay chọt lưng Kỷ Diễn.

"Kỷ Diễn?"

"Hửm?"

"Có một việc em đã suy nghĩ cả ngày rồi, em không biết nên làm thế nào."

Nghe vậy, Kỷ Diễn xoay người lại, cúi đầu nhìn cô, "Chuyện gì thế? Muốn kể anh nghe không?"

Lục Hi Hòa kể chuyện buổi chiều mình nghe thấy cho anh nghe, sau khi nghe xong Kỷ Diễn im lặng một hồi. Anh vẫn luôn biết Thẩm Quyến không phải là em ruột của vợ mình, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, nhưng Kỷ Diễn không ngờ ông ấy lại nói lên yêu cầu quá đáng như thế, ông ấy có còn là cha không? Suy nghĩ lại một chút, mình thì có tốt hơn em ấy mấy đâu?

Mấy năm nay, quan hệ giữa anh và người nhà đã dần được hàn gắn nhưng vẫn có khoảng cách, bởi vì vết rách không phải nói lành là lành ngay, điều anh có thể làm bây giờ là giữ vẻ mặt ngoài lạnh lùng.

"Anh nghĩ thế nào?" Lục Hi Hòa hỏi Kỷ Diễn. Kỷ Diễn suy nghĩ, nói: "Em nói vậy nghĩa là A Quyến sẽ không đi với ông ấy phải không?"

"Là như vầy, nếu đồng ý thì ông ấy cũng không cần tới tìm Nhiên Nhiên, nói thật, hôm nay Nhiên Nhiên nói mấy câu đó thật sự là đáng khen."

"Em ấy là một cô gái tốt." Kỷ Diễn nói tiếp, "Theo anh, anh thấy chuyện này mẹ có quyền biết, mặc dù mọi người không nhắc tới nhưng anh cảm giác được trong lòng mẹ vẫn còn một nút thắt, muốn gỡ nút thắt thì phải tìm mối."

Lục Hi Hòa cắn môi, đột nhiên cười lên, "Suy nghĩ của chúng ta giống nhau thật."

Kỷ Diễn đưa tay nhéo gò má cô, "Được rồi, đừng nghĩ nữa, ăn tối trước đi."

"Vậy còn chuyện này?"

"Bây giờ trễ lắm rồi, ngày mai hãy nói."

"Ừm, cũng được."

Ngày hôm sau mặt trời sáng choang Tô Dạng Nhiên mới tỉnh lại, bên cạnh không có Thẩm Quyến. Cô nhìn thời gian, bây giờ đã hơn chín giờ rồi, nhưng cô biết hôm nay anh được nghỉ, vì vậy lên tiếng kêu, "Thẩm Quyến."

Không đợi anh đi vào, cửa phòng ngủ đã bị tiểu cầu cạy ra, nó ghé đầu vào phòng. Tô Dạng Nhiên ngồi dậy duỗi người sau đó vẫy vẫy tay, "Con trai, lại đây."

Nghe được câu lệnh quen thuộc, tiểu cầu lập tức đẩy cửa phòng, chạy như điên tới, nó để đầu lên mép giường, đôi mắt đen thui không chớp nhìn Tô Dạng Nhiên, cô bị sự dễ thương của nó làm xiêu lòng, đưa tay vò nó, hỏi: "Ba con đâu?"

Tiểu cầu ứ ứ mấy tiếng sau đó xoay người ra khỏi phòng ngủ, Tô Dạng Nhiên không hiểu nên nhìn bóng lưng nó. Tiểu cầu chạy thẳng ra ban công, nơi Thẩm Quyến đang phơi quần áo, nó cắn ống quần anh dùng sức kéo.

Thẩm Quyến cũng không hiểu nó định làm gì, quần áo phơi xong rồi nên để mặc cho nó kéo đi, biết nó muốn dẫn mình vào phòng ngủ, hỏi: "Nhiên Nhiên tỉnh rồi à?"

Tiểu cầu lại ứ ứ mấy tiếng. Anh không để nó kéo đi nữa, sãi bước đi vào phòng ngủ, trên giường không có ai, tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Anh đi tới đã thấy Tô Dạng Nhiên đang rửa mặt.

Cô rửa mặt xong thì thấy Thẩm Quyến đang đứng trước cửa, "Chào buổi sáng."

Thẩm Quyến nhìn cô cười, "Chào buổi sáng."

Tô Dạng Nhiên thấy tiểu cầu đi theo sau lưng anh, đột nhiên hiểu ra, cười nói: "Nó thông minh thật."

Nhận được lời khen ngợi, tiểu cầu vui vẻ ngoắc đuôi.

Hai người ngồi ngoài ban công ăn điểm tâm, ban công rất rộng, lại quay về hướng nam, vì vậy lúc này ánh mặt trời, chiếu vào người ấm áp.

Sau khi cơm nước xong, hai người làm ổ trên ghế sa lon ngoài phòng khách xem phim, đảo mắt một cái mấy tiếng đã trôi qua, "Buổi trưa không ăn ở nhà, anh dẫn em ra ngoài ăn."

Tô Dạng Nhiên gật đầu, "Được."

Hai người chuẩn bị đồ đi ăn cơm, chưa ra khỏi nhà đã nhận được điện thoại từ Thẩm Lan Du, bà nói bà đã tới.

"Nhiên Nhiên?"

Tô Dạng Nhiên đang thay quần áo, nghe anh kêu nên quay đầu nhìn, "Sao thế anh?"

"Có lẽ chúng ta không thể ra ngoài ăn cơm được rồi."

Tô Dạng Nhiên ngờ nghệch, "Sao vậy?"

"Mẹ vừa gọi điện thoại bảo là muốn tới, bảo chúng ta ở nhà chờ bà."

"Vậy cũng được, khỏi đi ra ngoài, chúng ta ăn cơm ở nhà, bây giờ chúng ta làm cơm chờ dì tới là có thể ăn."

Thẩm Quyến bước lên ôm lấy cô, hôn một cái, "Ừ, được, vậy anh sẽ đi nấu cơm."

Tô Dạng Nhiên bỏ quần áo xuống, "Em giúp anh."

"Được."

Hai người ra khỏi phòng ngủ, khoảng nửa tiếng sau, lúc Thẩm Quyến đang xào thức ăn, chuông cửa reo.

"Chắc là dì tới, em đi mở cửa." Vừa nói cô vừa lau tay vào khăn, sau đó chạy tới mở cửa. Đúng thật là Thẩm Lan Du.

"Dì..." Tô Dạng Nhiên đang nói bỗng dưng ngừng lại, bởi vì cô thấy mắt bà ửng đỏ, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy bà thế này, tim đập gấp gáp, "Dì, dì sao vậy? Dì mau vào nhà đi."

Thẩm Lan Du đã ngồi trên ghế sa lon nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô, Tô Dạng Nhiên cũng theo bà ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Dì, có phải dì khóc không? Xảy ra chuyện gì hả dì?"

Thẩm Lan Du lắc đầu nhưng không nới lỏng tay, "Nhiên Nhiên, con đúng là một cô gái tốt, dì không có nhìn lầm."

Tô Dạng Nhiên mơ màng, không biết nên nói gì, đúng lúc Thẩm Quyến nhô đầu từ nhà bếp ra, anh nhìn hai người ngồi trên sa lon, cười nói: "Mẹ, chắc mẹ chưa ăn cơm trưa nhỉ, tụi con làm sắp xong rồi."

Tô Dạng Nhiên rất sợ anh nói nữa nên vội vàng nháy mắt, lúc này Thẩm Quyến mới phát hiện sự khác thường, vì vậy anh đi tới. Sau khi đến gần anh mới thấy mẹ mình hơi lạ, nhất là ánh mắt đỏ hoe, hốt hoảng, vội vàng hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy? Có phải mẹ và ba cãi nhau không? Ông ấy ức hiếp mẹ?"

Nhưng sau khi hỏi xong tự anh cảm thấy việc này là không thể nào, ai mà không biết ba giữ mẹ trong tay, không chịu thả ra, ngay cả anh và chị cũng không dám chọc bà tức giận, sao ba lại cãi nhau với mẹ chứ?

Quả nhiên Thẩm Lan Du mở miệng, "Chuyện này không có liên quan tới ông ấy."

"Vậy thì là chuyện gì?" Thẩm Quyến ngồi xuống cạnh bà.

Thẩm Lan Du nhìn Thẩm Quyến, suy nghĩ lại chuyện Hi Hòa đã nói với bà, Thẩm Lan Du cảm thấy hốc mắt nóng rực, trong lòng cũng khó chịu. Mặc dù bà không nói nhưng sâu trong nội tâm, bà luôn thấy mình nợ đứa con trai này. Thẩm Lan Du vừa suy nghĩ vừa đưa tay vuốt ve đầu anh.

"A Quyến."

Thẩm Quyến thấy bà khổ sở, vội vàng nói: "Con đây."

"Có phải ông ta tới tìm con không?" Thẩm Lan Du hỏi. Tô Dạng Nhiên và anh nhìn nhau, ánh mắt Thẩm Quyến đột nhiên tối đi, anh nhìn bà, giọng nói lạnh như băng, "Sao mẹ biết? Chẳng lẽ ông ta còn đi tìm mẹ?"

Thẩm Lan Du lắc đầu, "Ông ta chưa tới tìm mẹ."

"Vậy sao mẹ biết?"

"Con không cần quan tâm tại sao mẹ biết, có phải ông ta muốn con ra nước ngoài với ông ta không?"

Thẩm Quyến trầm mặc một chút, nói: "Vâng, nhưng con từ chối rồi."

Thẩm Lan Du càng cảm thấy khổ sở, ông ta dựa vào cái gì mà ba lần bốn lượt đi tổn thương con trai bà? Mười bảy năm trước còn chưa đủ, hôm nay phải tới chém thêm nhát nữa? Để Thẩm Quyến vào công ty cũng được đi, kết quả là vì làm thế thân cho thằng bé khác, sao ông ta có thể vô sỉ đến vậy chứ? Vừa nghĩ tới yêu cầu quá đáng của Khương Linh, lòng Thẩm Lan Du giống như bị người ta dùng dao cứa vào, đau dữ dội.

"Sao ông ta có thể nói lên yêu cầu như vậy... Thật vô lý, chẳng lẽ đứa trẻ đó... quý tới vậy sao..." Nói tới đây, giọng bà nghẹn ngào.

Bàn tay Thẩm Quyến hơi siết chặt, "Mẹ, đứa con kia đối với ông ta là bảo vật nhưng con đối với mẹ cũng rất quý báu, cho nên không sao đâu, con không phải là con nít nữa rồi, con đã là một người trưởng thành, dù thế nào thì con vẫn sẽ mãi ở bên mẹ, không bao giờ rời đi."

Thẩm Quyến nói ra câu này khiến Thẩm Lan Du không kiềm được nữa, nước mắt lập tức rơi xuống. Thẩm Quyến đau lòng đứng dậy, ôm mẹ vào trong lòng, an ủi: "Được rồi, mẹ đừng khóc, người lớn mà khóc thì mất mặt lắm."

"Mẹ đau lòng... Con trai của mẹ tốt như vậy lại dám ức hiếp... Mẹ đau lòng." Thẩm Lan Du nức nở nói. Anh nhẹ nhàng vỗ lưng bà, "Không có sao đâu, con không quan tâm."

Thẩm Lan Du nghe anh nói càng khó chịu hơn.

Tô Dạng Nhiên nhìn hai người, mặc dù một người đang khóc, một người đang kìm nén, nhưng không biết tại sao trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp. Cô thấy thật ra bây giờ dì Thẩm rất hạnh phúc, có một đứa con trai yêu bà, chồng và con gái.

Cô nhìn Thẩm Quyến, anh dịu dàng vỗ vai mẹ, trên người tựa như mang theo một tầng ánh sáng.v

Bình luận

Truyện đang đọc