ÔNG ĐÂY KHÔNG CẦN ANH CHỊU TRÁCH NHIỆM!

Edit: Ritsu

Chương này gửi tặng Am_not_computer để bà biết tui ko nghỉ mà tui lười thoi

――――――――――――――――――

Nghe ba mẹ ân cần dặn dò, Lăng Triển Dực còn có thể nói gì giờ, anh cái gì cũng chưa nói được chưa, trong lòng mỹ mạo còn có thể nói gì? Chỉ có thể nén nhịn cười trộm, ngoài mặt thì ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Ba mẹ, hai người yên tâm đi, con đã quyết định sẽ đối tốt với em ấy!"

Đã nói ba mẹ mình rất văn minh tiến bộ mà, xem đi, đơn giản như vậy liền thuyết phục được!

Nhận được câu trả lời khẳng định của con trai, ba Lăng mẹ Lăng yên lòng, sau đó mẹ Lăng bắt đầu bà tám dò hỏi: "Con trai, khi nào tụi con chuẩn bị kết hôn vậy? Tử Dương không có ba mẹ, như vậy mọi chuyện chúng ta sẽ lo liệu, con thấy thế nào?"


Lăng Triển Dực lắc đầu: "Mẹ, con không nghĩ sẽ kết hôn vội vàng như vậy."

Mẹ Lăng lông mày dựng ngược, trừng anh một cái: "Không muốn kết hôn? Vậy con muốn làm gì? Anh đừng có nói với tôi là con muốn bội tình bạc nghĩa!"

"Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy! Con sao có thể bội tình bạc nghĩa, vất vả lắm con mới theo đuổi được, không lẽ con ngu tới vậy? Ý của con là ―― hiện tại Tử Dương còn đang mang thai, đã hơn 6 tháng rồi, hiện tại em ấy mang cái bụng to, bình thường ở nhà nhàn rỗi nghỉ ngơi còn mệt muốn chết rồi. Chuyện kết hôn quá phiền phức mệt mỏi, lỡ làm em ấy động thai thì mất nhiều hơn được. Hôn lễ nhất định sẽ làm, đợi em ấy sinh con xong, thân thể phục hồi, khi nào em ấy muốn kết hôn thì chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, mọi chuyện đều nghe em ấy, mẹ thấy sao?"


"Ừ, đúng đúng đúng, con nói không sai, là mẹ sơ sót, quên mất chuyện này! Vậy để thằng bé sinh con xong đã, chuyện hôn lễ chúng ta khoan hãy gấp!" M Lăng vừa nghe lập tức nhớ ra, liên thanh phụ hoạ.

"Mẹ, mẹ thiệt tốt quá đi! Yêu mẹ muốn chết!" Lúc này lại đổi thành Lăng Triển Dưc ôm mẹ Lăng hôn bà một cái.

"Ôi ôi ôi, con cái đồ tiểu tử thúi, bây giờ mới nhớ yêu mẹ? Mẹ còn tưởng là con có vợ liền quên cái người mẹ già này rồi!" Mẹ Lăng trêu chọc nói.

"Đâu có đâu, thế nào thì mẫu hậu cũng là người quan trọng nhất trong lòng con!"

"Thôi đi, tiểu tử con bớt lại đây dỗ ngọt mẹ." Mẹ Lăng mặc dù nói thế nhưng đã cười không khép miệng.

"Nếu ba mẹ đồng ý, con đây sẽ tìm thời gian thích hợp đưa Tử Dương lại đây gặp mặt ba mẹ." Lăng Triển DỰc nói xong liền đứng dậy "Ba mẹ, Tử Dương ở nhà một mình con không yên tâm, con phải về liền đây."


"Ừ, về đi." Ba Lăng sảng khoái đồng ý, mẹ Lăng lại lôi kéo tay Lăng Triển Dực, không cho anh đi "Con trai, con xem, mẹ với ba con cũng không phản đối. Nếu không thì vầy đi, chúng ta về chung với con? Vừa lúc con cũng không cần để Tử Dương ngồi xe xóc nảy lại đây, vác cái bụng to ngồi xe lâu như vậy rất là khó chịu, mẹ với ba con đi qua nhà con gặp thằng bé, con thấy được không?"

Mặc dù là dò hỏi, nhưng trong mắt mẹ Lăng ý cảnh cáo cực kỳ rõ ràng, hơn nữa ôm tay Lăng Triển Dực cũng cố ý dùng sức, kia quả thức chính là đang nói ―― tiểu tử con dám nói 'không' thử đi!

Lăng Triển Dực có thể nói không được sao? Đương nhiên không thể, Anh cũng biết ba mẹ rất nhiều lần không gặp được Tử Dương nên thật sự rất tò mò, suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý: "Vậy được, thế chúng ta cùng nhau về đi, lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho em ấy, nói cho em ấy biết hai người cũng qua, để em ấy chuẩn bị tâm lý."
"Thôi đừng gọi, để thằng bé ở nhà một mình lo lắng làm chi? Lỡ như thằng bé mệt mỏi đang ngủ rồi sao, con gọi điện qua không phải sẽ đánh thức người ta à?" Hiện tại mẹ Lăng đã thay đổi doanh địa, hoàn toàn đứng về phái Tô Tử Dương.

Lăng Triển Dực hơi nhíu mày: "Nhưng mà lỡ như ba mẹ đột nhiên xuất hiện, lại doạ em ấy sợ... "

"Nghe con nói kìa!" Mẹ Lăng cực kỳ khinh thường nhìn Lăng Triển Dực "Bọn là là hồng thuỷ mãnh thú hay sao mà con doạ nó sợ? Con yên tâm đi, chúng ta sẽ cho con thời gian để nói rõ ràng với Tử Dương, nói đi cũng phải nói lại, con xem mẹ với ba con vẻ mặt ôn hoà thế này, sao có thể doạ thằng bé sợ được chứ?"

"Ừ ha, con trai, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, chúng ta gặp mặt hôm nay luôn đi! Đừng ngồi nữa, đi thôi!" Ba Lăng cũng đứng dậy, vẻ mặt mong chờ.
Nhưng mà mới đi được hai bước lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vì thế quay lại nói với mẹ Lăng: "Bà xã, em xem anh mặc bộ này được không? Anh thấy nó không đẹp lắm, hay là anh đi thay quần áo khác!"

Nghe đến đây, mẹ Lăng mới chợt nhớ ra, buông Lăng Triển Dực ra từ trên sofa đứng dậy, đi theo ba Lăng vào phòng ngủ: "Em cũng đổi bộ đồ khác đây! Ông xã, anh thấy em mặc bộ đồ mới mua hôm trước thế nào? Em thấy ông xã anh mặc cái áo sơmi cổ tròn kia khá đẹp đấy..."

Lăng Triển Dực ngồi trên sofa trợn mắt há mồm một lát,  sụp ngã dựa vào sofa ―― đây rốt cuộc là ai muốn gặp ai chứ, ba mẹ hai người đi trang điểm làm gì chứ, đúng là đủ làm dáng!

Mười phút sau, ba Lăng mẹ Lăng ăn mặc hoàn chỉnh, đi từ phòng ngủ ra, đứng trước mặt Lăng Triển Dực quay vài vòng khoe khoang, trăm miệng một lời mà hỏi: "Con trai, con thấy bọn ta mặc như vậy được không?"
Lăng Triển Dực từ trên sofa bò dậy, không ngừng gật đầu: "Ừ ừ, đẹp lắm, không tồi, Tử Dương mà thấy không chừng còn tưởng rằng gai vị là anh trai chị gái đó..."

Ba Lăng mẹ Lăng nhìn nhau, đáy mắt đều là ý cười, thế mới được chứ, nhìn càng trẻ thì càng dễ thân cận, không có khoảng cách thế hệ, như vậy Tử Dương liền có thể làm quen với bọn họ nhanh hơn.

"Đúng rồi, con trai, con nói xem mẹ có nên đi tạo một mẫu tóc khác không?" Mẹ Lăng vươn tay nghịch tóc, mở miệng hỏi.

Lăng Triển Dực vội vang đứng dậy, tiến lên đẩy mẹ Lăng ra ngoài: "Được rồi, mẹ à, ngài như vầy đã rất xinh đẹp rồi, không cần đi tạo mẫu tóc gì đó đâu! Chúng ta đi nhanh đi, Tử Dương ở nhà một mình rất nhàm chán đó!"

"Đúng đúng đúng, đi thôi, chúng ta lập tức xuất phát!" Mẹ Lăng dẫn đầu, Lăng Triển Dực xếp thứ hai, ba Lăng đi ở cuối cùng, ba người cứ như vậy vui vẻ mà rời khỏi ngôi nhà nằm ở ngoại ô này, xuất phát đi về phía nội thành.
Ba Lăng lái một chiếc xe khác, mẹ Lăng thì ngồi trên xe của Lăng Triển Dực, một lát lại hỏi một câu, dáng vẻ rất chi là hưng phấn.

"Con trai, Tử Dương thích ăn cái gì vậy? Chúng ta đi mua có cậu ấy chút đồ ăn ngon đi!"

"Mẹ ơi, trong nhà cái gì cũng có hết, hôm qua con mới mua cho em ấy một đống đồ ăn ở trên mạng rồi."

"Cái đó là con mua, mẹ với ba con tay không ghé thăm thật không đủ thành ý gì hết! Cho dù không phải mua cho Tử Dương thì bọn ta cũng sẽ mua chút đồ ăn ngon cho các cháu nội tương lai nha!" Mẹ Lăng tiếp tục truy hỏi "Được rồi, con đừng dấu dấu diếm diếm nữa, nói coi, Tử Dương thích ăn cái gì? Lần này không mau cũng không sao, lần sau lúc cậu ấy đến nhà mẹ thì mẹ sẽ chuẩn bị trước chút đồ cho nó mới được!"

Vì vậy Lăng Triển Dực bắt đầu nói ra những thứ mà tiểu tham ăn Tô Tử Dương thích ăn từ đồ ăn vặt, món ăn, điểm tâm từ thứ một.
Mẹ Lăng nghe xong thì rất hớn hở: "Tốt đấy, đứa nhỏ này không kén ăn, mua gì cho nó chắc chắn nó đều rất vui."

Lăng Triển Dực cũng cười: "Em ấy là dân ăn hàng mà. Nhưng cũng có thể là bởi vì đang mang thai nên hăm muốn ăn uống cũng tăng nhiều."

"Nhưng vậy càng tốt, bảo bảo sẽ được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ." Mẹ Lăng tán thành, tầm mát xẹt qua ngoài cửa sổ, bỗng nhiên phát hiện một chiếc xe tải lớn đang đậu, rất nhiều người đều dừng xe đi qua vây xem, không biết là đang làm cái gì. Chờ nhìn kỹ, mẹ Lăng cười "Con trai, bên kia vậy mà có bán dâu tây kìa, đi qua nhìn không? Mua cho Tử Dương một ít? Bây giờ là mùa dâu tây mà không có nhiều lắm, chắc là từ địa phương khác vận chuyển lại đây đẩy mạnh tiêu thụ."

Lăng Triển Dực vừa nghe lập tức đồng ý, lần trước Tử Dương còn nói muốn ăn dâu tây, tiếc rằng anh tìm rất nhiều nơi mà chưa tìm được chỗ mua, chuyện này cũng không giải quyết được gì, may mà lúc ấy Tử Dương cũng không nhớ rõ lắm, ngày hôm sau lại đổi thành muốn ăn thứ khác.
Quả nhiên vừa đi qua kia hỏi, cái xe tải lớn kia là xe đông lạnh, dâu tây bên trong đều được ướp lạnh dưới nhiệt độ thấp, đặc biệt tươi mới, lại còn rất to. Mẹ Lăng hỏi: "Bao nhiêu tiền một kí?"

"70 một kí."

"Bán 5kg đi." Mẹ Lăng dừng một lát "Thôi, 10kg đi!"

"..." Lăng Triển Dực cạn lời "Mẹ, mua nhiều thế làm gì, em ấy ăn không hết."

Trong nhà không phải có tủ lạnh sao? Ăn không hết thì cất lại, đợi lúc thằng bé muốn ăn thì lại ăn tiếp." Mẹ Lăng cười bảo người ta cân dâu tây.

Lăng Triển Dực thở dài: "Mẹ, 5kg là đủ rồi, 10kg quá nhiều, thứ này dự trữ khó, đợi lúc nó hỏng rồi, vứt đi thì lãng phí mắc công em ấy lại thấy đáng tiếc. Ăn xong rồi lần sau con mua nữa, được không?"

Mẹ Lăng nghĩ lại cũng phải: "Vậy được rồi, cứ mua 5kg trước, bác tài, mấy chú khi nào đến đây nữa? Hả? Dạo đây không đến nữa? Đây là xe cuối cùng à?" Mẹ Lăng đáng thương nhìn Lăng Triển Dực. Lăng Triển Dực kiên quyết lắc đầu "5kg. Con sợ em ấy không biết tiết chế lập tức ăn quá nhiều, lỡ như trướng bụng, hoặc là quá lạnh rồi đau bụng, đây không phải chuyện đùa."
"Ok ok ok, con làm chủ, nghe con." Tuy rằng chỉ mua 5kg nhưng mà mẹ Lăng vẫn rất vui vẻ."

Lúc đến khu biệt thự của Lăng Triển Dực đã gần giữa trưa, trời nắng nóng, hai chiếc xe chạy vào gara, Lăng Triển Dực xách hộp dâu tây ra, nói với ba mẹ: "Đi thôi, cứ vào nhà hết đi. Bây giờ Tử Dương hẳn là đang ngủ trưa. Không cần lo doạ em ấy sợ."

"Vậy thằng bé không ăn cơm trưa à?" Mẹ Lăng lo lắng nói.

"Em ấy thường ngủ trưa từ lúc 11 giờ một chút, sau khi tỉnh ngủ một lát mới ăn cơm trưa, con 12 giờ mới làm cho em ấy. Hiện tại mới 11 giờ rưỡi, em ấy mới vừa ngủ, còn ngủ thêm lát nữa mới dậy!" Lăng Triển Dực đã sớm nắm rõ quy luật Tô Tử Dương làm việc và nghỉ ngơi.

Đi vào cửa, Lăng Triển Dực trên tay phải xách hộp dâu tây, tất nhiên không còn cách nào ấn mật khẩu, đành phải nói với mẹ Lăng "Mẹ, mở cửa dùm con đi, mật mã là 121521."
"Tiểu tử thối, còn đổi mật mã nữa!" Mẹ Lăng trừng anh một cái, cũng không tức giận lắm, mở cửa. Ba người bước vào nhà, đều cố tình thả nhẹ bước chân.

Lăng Triển Dực đem dâu tây bỏ vào tủ lạnh trong nhà bếp trước, ba Lăng với mẹ Lăng thì đã gấp không chờ nổi mà rón ra rón rén đi vào phòng ngủ của anh...

..........

Bình luận

Truyện đang đọc