ÔNG XÃ LÀ NGƯỜI MẠNH NHẤT THẾ GIỚI

Chương 20: Ừm, sau này tôi sẽ hút ít đi

“Không có… tôi… rất tốt” Lâm Ngọc Linh lắc đầu.

Đôi mắt lạnh lùng thờ ơ của Chu Hoàng Anh dường như ấm áp hơn một chút, anh “ừm”

một tiếng, trầm giọng nhắc nhở: “Nếu nhận thấy cơ thể mình có gì không ổn thì hãy nói cho tôi biết đầu tiên, tôi đưa cô đi khám”

“Được”

Lâm Ngọc Linh đột nhiên thấy sống mũi hơi chua xót, cô lớn đến từng tuổi này rồi, nhưng vì hoàn cảnh gia đình mà phải bấm bụng chịu đựng bao nhiêu lâu, đây là lần đầu tiên có người quan tâm cô như vậy.

Bỗng nhiên cô không biết mình nên nói gì.

Trong giây lát, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang lên, Chu Hoàng Anh ở bên cạnh không biết lấy đâu ra một điếu thuốc và một chiếc bật lửa. Anh khẽ đưa những ngón tay thon dài dễ nhìn của mình lên kẹp lấy điếu thuốc, sau khi hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nhả khói.

Có lẽ do cảm thấy hơi ngột ngạt, anh nhấc tay còn lại lên cài lại cúc cổ áo, tùy ý nới lỏng hai cái, để lộ cái cần cổ gợi cảm, khuôn mặt như chạm như khắc khiến người ta vô cùng nghẹt thở.

Qua gương trước của xe, Lâm Ngọc Linh nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh đến ngây ngẩn.

Chu Hoàng Anh không chỉ là nhân vật nổi tiếng ở thủ đô, mà còn là một trong những nam thần được bỏ phiếu là người mà các cô gái muốn gả cho nhất trên mạng xã hội Facebook.

Người đàn ông chỉ nên xuất hiện trong sách giáo khoa này lại đưa ra đề nghị muốn kết hôn với cô…

Lâm Ngọc Linh thật sự rất hoài nghỉ liệu đây có phải là một giấc mơ hay không.

“Sao thế, cô không chịu được khói thuốc à.”

Bị Lâm Ngọc Linh nhìn chằm chằm như vậy, Chu Hoàng Anh đã nhận ra điểm khác thường.

Lâm Ngọc Linh vội vàng xua tay như một chú thỏ nhỏ bị giật mình: “Không… không đâu, ách xì!”

Lời còn chưa nói xong, cô đã hắt hơi vì khói thuốc.

Bầu không khí trong xe lập tức trở nên khó xử đến cực điểm.

Lâm Ngọc Linh cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, chết tiệt, quá mất mặt!

Chu Hoàng Anh khẽ cau mày một lúc, sau đó mở cửa sổ xe, ném điếu thuốc mới hút được một nửa ra ngoài, ngay lúc Lâm Ngọc.

Linh còn đang ngỡ ngàng, anh quay đầu nói với cô: “Sau này tôi sẽ ít hút thuốc.”

Động tác của anh quá bất ngờ, đôi môi mỏng như gấc ngứa lướt qua chóp mũi của cô.

Thời gian như ngừng lại, hơi thở hai người họ gần nhau trong gang tấc.

Đôi mắt của Chu Hoàng Anh càng trở nên sâu thẳm, mà mặt Lâm Ngọc Linh cũng đột nhiên đỏ ửng lên.

“Thủ trưởng! Có chuyện lớn cần báo cáo ạ”

Ngay khi bầu không khí đang rơi vào trạng thái khó xử ngượng ngập thì ngoài cửa xe đột nhiên vang lên một giọng nam xuất hiện rất không đúng lúc.

Lâm Ngọc Linh lập tức hoảng sợ ngửa đầu ra sau, tách ra khỏi Chu Hoàng Anh.

Anh khế nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng băng giá bản lên người Trần Tuấn Anh, người đang chạy tới ngoài cửa sổ xe.

Anh ta vừa dừng bước đã sợ đến nuốt nước bọt.

Má ơi, sao mình lại cảm thấy thủ trưởng đang mang bộ dạng dục cầu bất mãn vậy, anh ấy muốn giết mình sao?

Lúc Trần Tuấn Anh đang nghĩ đến việc làm thế nào để tự tìm đường chết một cách hoa lệ, Chu Hoàng Anh đã từ trên xuống dưới, cau mày hỏi: “Cậu bị làm mắt nhìn anh ta sao đấy?”

Lúc Trần Tuấn Anh vừa đến, anh ta còn mặc một đống đồ đắt tiền trên người. Còn cố ý chọn một kiểu tóc nổi bần bật để mê hoặc mấy cô gái nhỏ, lúc này đầu anh ta lại bị phủ đầy lá rau.

Bình luận

Truyện đang đọc