ÔNG XÃ LÀ NGƯỜI THỰC VẬT

Edit: susublue

Có Hứa Mạch ở đây, quả thật có rất nhiều vấn đề sẽ trở nên đơn giản hơn. Ít nhất sau khi anh xuất hiện thì Lâm Hồng Tín không còn dám tùy tiện đi tìm Lâm Du nữa. Cùng lúc đó, cuối cùng công ty mới của Lâm Hồng Tín đã bước vào quỹ đạo.

"Chị họ, đi dạo phố không?" Rốt cuộc Diệp Di Nhiên cũng đã hoàn toàn xong lớp học kỹ thuật nấu nướng đáng sợ, cú điện thoại đầu tiên là gọi cho Lâm Du, nhiệt tình hẹn cô đi dạo.

"Khóa học của em xong rồi sao?" Đã lâu rồi không bị Diệp Di Nhiên hẹn đi dạo nên Lâm Du nhướn mày hỏi.

"Xong rồi, nếu còn chưa xong thì chắc em khóc mất." Học được vài ngày đầu thì Diệp Di Nhiên còn có chút hứng thú. Nhưng sau đó chương trình học càng lúc càng nhiều, tất nhiên cô không muốn đi. Quả nhiên cô không thể làm mẹ hiền dâu thảo được!

"Vậy được rồi, em tới Hứa thị đi, chị đang ở phòng làm việc của anh họ em." Hôm nay Lâm Du vừa đúng lúc cô đến Hứa thị làm thêm giờ với Hứa Mạch, Diệp Di Nhiên gọi điện thoại đến rất đúng lúc. Nếu như hai người cùng đi ra ngoài, Hứa Mạch sẽ không có ý kiến.

"Hả? Anh họ ở đâu?" Hiển nhiên Diệp Di Nhiên đã hiểu lầm. Theo bản năng rụt cổ một cái, đè thấp giọng xuống, "Chị chắc chắn quỷ hẹp hòi đó chịu thả người sao?"

Bình thường Diệp Di Nhiên thích tiền trảm hậu tấu. Cô còn muốn bắt cóc Lâm Du trước rồi sau đó cô có thể tưởng tượng ra Hứa Mạch bị tức giận đến bốc khói lên đỉnh đầu. Nhưng cô thật không ngờ là Lâm Du lại đang ở Hứa thị, nghĩ như thế nào cũng đều thấy nguy hiểm.

"Hôm nay anh họ em có công việc rất nhiều." Ngay trước mặt Hứa Mạch, Lâm Du không hề nói nhiều tới cái khác. Nhưng cô tin tưởng Diệp Di Nhiên có thể nghe hiểu.

"Thật à?" Diệp Di Nhiên quả thật nghe hiểu, nụ cười trên mặt lập tức nở rộ, "Tốt lắm, chị chờ em một chút, em lập tức tới tìm chị."

So với Diệp thị, Diệp Di Nhiên rất ít tới Hứa thị. Nhưng cô vẫn hướng của cửa lớn Hứa thị. Thuận lợi đi tới dưới lầu Hứa thị, diẽndan,llequysdoon Diệp Di Nhiên ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nhìn cao ốc Hứa thị cao vút trước mắt thì không khỏi không cảm khái, Hứa thị khí phái hơn Diệp thị bọn họ nhiều.

Cho dù Lâm Du nói Hứa Mạch rất nhiều công việc, nhưng Diệp Di Nhiên vẫn phòng ngừa vạn nhất nên không tự tiện đi lên lầu tìm người mà gọi một cú điện thoại cho Lâm Du, Diệp Di Nhiên vui sướng hô: "Chị dọ, xuống đây đi!"

Nhưng mà rất không đúng dịp là đầu dây bên kia lại không phải giọng của Lâm Du mà là của Hứa Mạch: "Tiểu Du đi vệ sinh, em tự mình đi lên đi."

"Anh... Anh họ?" Diệp Di Nhiên lui về phía sau một bước dài theo bản năng. Quá đáng ghét, sao lại là anh họ nghe điện thoại? Nói như vậy là cô vẫn không thoát khỏi, vẫn phải lên lầu sao~?

" Ừ." Nghe giọng ngạc nhiên của Diệp Di Nhiên, Hứa Mạch im lặng, dừng một chút rồi lại nói, "Mấy ngày nay anh sẽ làm thêm giờ đến rất khuya, em dẫn Tiểu Du đi dạo nhiều một chút, chi phí ghi nợ cho anh."

"Thật?" Có chuyện tốt như vậy sao? Chắc chắn là anh họ không lừa cô sao? Diệp Di Nhiên nghĩ thế nào cũng cảm thấy Hứa Mạch đang cố ý để cô mất phòng bị, thật ra có ý đồ để cho cô lên rồi dạy dỗ cô.

Hứa Mạch thật sự không có ý đồ này. Gần đây Hứa thị có một dự án lớn, anh thật sự bề bộn nhiều việc nên mới phải làm thêm giờ. Vốn dĩ còn suy nghĩ cách nào để Lâm Du về nhà nghỉ ngơi trước, nhưng Lâm Du quyết tâm đợi anh tan việc.

Lúc Diệp Di Nhiên gọi điện thoại tới thì Hứa Mạch đang nghĩ xem có nên dứt khoát đưa Lâm Du về nhà trước rồi anh lại trở về công ty làm thêm giờ không. Nếu không thì anh chỉ có thể mang công việc về nhà để làm...

Ai biết Diệp Di Nhiên lại hẹn Lâm Du đi dạo phố đúng lúc như vậy. Hiếm khi Hứa Mạch không cảm thấy Diệp Di Nhiên cướp người với mình mà ngược lại còn chủ động nói muốn tài trợ tiền.

Khi chắc chắn Hứa Mạch thật sự trả tiền cho cô thì Diệp Di Nhiên cười ha ha một tiếng, cúp điện thoại rồi liền hí ha hí hửng nói tên mình ra, thuận lợi đi lên lầu.

"Chị họ, em tới đây!" Hứa Mạch đẩy cửa văn phòng ra, Diệp Di Nhiên liền nhào về phía Lâm Du. Bất kể nói thế nào thì ở bên cạnh Lâm Du đều là an toàn nhất, không hề bị lừa bịp.

"Được rồi, đừng ra vẻ nữa, dẫn chị họ của em đi đi!" Hứa Mạch vừa nói vừa đưa một tấm thẻ cho Diệp Di Nhiên, "Mua cho chị họ em thêm mấy bộ quần áo nữa, trở về anh sẽ kiểm tra."

"A! Anh họ thật đúng là người tốt!" Mặc dù Diệp Di Nhiên không thiếu tiền, nhưng anh họ tình nguyện cho tiền xài thì cô vẫn rất hưởng thụ. Rất tích cực tiến lên nhận lấy tấm thẻ, xoay người kéo Lâm Du đi ra ngoài.

"Ngày mai là cuối tuần, hai người đi dạo về trễ một chút cũng không sao. Sau này anh sẽ gọi điện thoại cho Chu Lăng, để cậu ta đi đón hai người." Mặc dù có thể đi dạo về trễ nhưng Hứa Mạch vẫn rất không yên lòng dặn dò.

"Anh họ, bây giờ em có lái xe, sẽ không làm lạc chị họ!" Sao nghe thế nào cũng thấy anh họ không tín nhiệm cô vậy, Diệp Di Nhiên liếc mắt, cường điệu nói.

"Chỉ cho phép mang chị họ em đi dạo phố, không cho phép đi mấy nơi như quán bar. Nếu không thì cứ chờ anh dạy dỗ hai người đi." Diệp Di Nhiên ham chơi, Hứa Mạch cũng rất hiểu. Nghe Diệp Di Nhiên nói tự mình lái xe thì anh càng không thể chắc chắn Diệp Di Nhiên dự định chơi khuya tới cỡ nào.

"A, anh họ! Chị họ đã là người lớn rồi, đến quầy bar thì sao? Chúng ta cũng không làm bừa, chỉ đi thả lỏng một chút thôi, sao lại không cho phép chứ?" Cái gì vậy, Diệp Di Nhiên quả thật có ý đến quầy bar. Không phải là vì đi uống rượu mà là vì muốn đưa Lâm Du đi cảm nhận không khí ở đó một chút. Cô nghe nói, cho tới bây giờ Lâm Du chưa từng đến quầy bar.

Đối với một cô gái sống ngoan ngoãn như Lâm Du, Diệp Di Nhiên không ngừng kêu la: Thua thiệt. Vì vậy cho nên cô đã suy nghĩ rất nhiều lần để tìm cơ hội đưa Lâm Du đi xem thử một chút. Dù là chỉ đi vào ngồi một lần thì cũng coi như một loại trải nghiệm mới mẻ mà! Nhưng cho tới hôm nay cô mới tìm được cơ hội thích hợp.

Nhưng thật đáng tiếc cô còn chưa hành động thì đã bị Hứa Mạch vạch  trần ý đồ. Diệp Di Nhiên bẹt miệng, khuôn mặt không cam lòng. Quá đáng ghét, ánh mắt anh họ sắp nhìn xuyên tường rồi, cái gì cũng có thể nhìn thấu.

"Dĩ nhiên có thể đến quầy bar, nhưng phải có anh đi cùng. Nếu như bây giờ em muốn đi thì phải có Chu Lăng đi cùng, nếu vậy sẽ không có ai dám nói em không đúng." Thật ra Hứa Mạch cũng không có nghiêm khắc hạn chế Lâm Du như vậy. Thông thường mà nói thì chỉ cần nới Lâm Du muốn đi anh đều đồng ý. Nhưng mà Hứa Mạch không yên tâm tính tình của Diệp Di Nhiên cho nên mới tận lực nhắc nhở.

"Đã biết rồi! Lần sau anh họ và Chu Lăng cùng đi, dẫn em và chị họ đến quầy bar ngồi một chút. Như vậy được chưa?" Mặc dù có chút thất vọng nhưng Diệp Di Nhiên cũng không quá cố chấp. Chẳng qua cô muốn dẫn Lâm Du đi nếm thử một chút cảm giác mới mẻ thôi, đi trễ một chút cũng không sao.

"Nếu như Tiểu Du muốn đi." Hứa Mạch vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Du.

Lâm Du lắc đầu một cái: "Thật ra thì em không có hứng thú."

Khác với Diệp Di Nhiên, Lâm Du càng thích sống bình thản và an tĩnh. Mới mẻ cũng tốt, kích thích cũng được, đối với cô mà nói cũng cũng không có sức dụ dỗ quá lớn.

"Chị họ, chị..." Diệp Di Nhiên còn muốn khuyên thêm nhưng không cẩn thận liếc thấy ánh mắt cưng chiều của Hứa Mạch khi nhìn Lâm Du, lúc này liền ngậm miệng lại. Được rồi, chị dâu nói cái gì cũng đều đúng, anh họ sẽ phụ họa theo một cách vô điều kiện.

"Bọn em đi trước đây, không quấy rầy anh làm thêm giờ nữa. Anh cũng tranh thủ thời gian làm việc để về nhà sớm đi. Bọn em đi dạo xong sẽ điện thoại cho anh." Lâm Du nói với Hứa Mạch.

" Được." Gật đầu một cái, Hứa Mạch nhìn Lâm Du và Diệp Di Nhiên đi ra khỏi phòng làm việc rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Cho đến khi đi ra khỏi cao ốc Hứa thị, ngồi lên xe rồi thì Diệp Di Nhiên mới không nhịn được nhổ nước bọt nói: "Chị họ, chị không cảm thấy anh họ quản lý chị quá chặt sao? Nhìn em thử đi, Chu Lăng không hề ràng buộc thời gian em, còn ủng hộ em đi tìm chị chơi đùa."

"Biết sao được? Chị cảm thấy cũng tốt." Lâm Du thật sự không cảm thấy Hứa Mạch quản chế cô quá nghiêm khắc. Bản thân cô cũng không quá thích náo nhiệt, ngày thường có Hứa Mạch ở bên cạnh cũng không cảm thấy cô đơn. Cuộc sống như thế cô đã thấy đủ rồi.

Thật đúng là một người muốn đánh một người muốn bị đánh mà... Diệp Di Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Được rồi, chị đã không cảm thấy bị kiềm chế thì em cũng không lắm miệng nữa."

"Kiềm chế?" Lâm Du kinh ngạc quay đầu, nhìn Diệp Di Nhiên đang lái xe, "Ngày ngày ở bên cạnh Chu Lăng, em cũng cảm thấy bị kiềm chế sao?"

"Làm sao có thể?" Diệp Di Nhiên phản bác theo bản năng, bĩu môi, "Em còn mong Chu Lăng giống như anh họ, giờ giờ phút phút đều canh chừng em! Nhưng mà em cũng biết không thể hi vọng nhiều."

Được rồi, Diệp Di Nhiên thừa nhận cô hâm mộ Lâm Du. Luôn cảm thấy so với Hứa Mạch thì Chu Lăng ít khi thể hiện anh yêu cô hơn.

"Không phải là em cảm thấy Chu Lăng làm không tốt chứ?" Lâm Du vốn không phải người giỏi về tình yêu. Nhưng lời nói của Diệp Di Nhiên lúc này đầy oán trách, nghe thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

"Cũng không phải không tốt, chẳng qua là cảm thấy..." Diệp Di Nhiên nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không thể so sánh. Nhưng nếu so sánh thì lại không bằng."

"So với ai?" Cho là trong lòng Diệp Di Nhiên có người khác, sắc mặt Lâm Du nghiêm túc, giọng lạnh xuống.

"Còn có thể là ai? Anh họ!" Không nghe ra giọng Lâm Du thay đổi, Diệp Di Nhiên vẫn rơi vào trầm tư rồi đột nhiên la lên rất như rất hợp tình hợp lý, "Mặc dù ngoài miệng em luôn nói anh họ quản chị quá nghiêm nhưng ai mà không biết đó là do anh họ yêu say đắm và coi trọng chị chứ? Hoàn toàn không so được mà!"

Thì ra là nói Hứa Mạch... Lâm Du thở phào nhẹ nhõm. Nghiêm chỉnh quay đầu, hỏi "Hay là lần sau chị cũng hẹn em đi dạo phố, rồi cũng kêu Chu Lăng ngăn không cho phép em ra ngoài?"

Diệp Di Nhiên bĩu môi một cái: "Hay là thôi đi. Nếu như Chu Lăng thật sự làm như vậy thì sau này em sẽ không thể đến rủ chị đi chơi nữa. Chị cũng không phải không biết anh họ bụng dạ hẹp hòi, sao anh ấy có thể trơ mắt nhìn chị bị uất ức? Không sắc bén càn quét em và Chu Lăng đã là không tệ rồi."

"Cũng không đến nỗi như em nói..." Lâm Du còn chưa nói hết lời thì bỗng nhiên nghĩ đến việc nếu như là Hứa Mạch thì thật có thể làm ra chuyện này, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

"Đúng không? Chị họ cũng cảm thấy vô cùng có khả năng phải không? Theo như em nói, anh họ hoàn toàn có thể được phong là ông xã 24 đạo hiếu, chẳng những chị nói gì nghe nấy mà còn bảo vệ chị như trân bảo, diễndafnLêquysdoon hoàn toàn không cho phép bất cứ kẻ nào chạm vào." Ngay từ lúc về nước thì Diệp Di Nhiên đã nghe nói Hứa Mạch coi trọng Lâm Du. Mà sau khi về nước tiếp xúc nhiều người thì lại càng khiến Diệp Di Nhiên cảm nhận sâu sắc. Cho nên không thể so người đàn ông nhà mình với Hứa Mạch được, nếu không thì dù là người phụ nữ nào cũng nhất định không thoải mái.

Lâm Du vô ý thức gật đầu một cái, tựa lưng vào ghế ngồi, không nói thêm gì.

Lâm Du không nói lời nào, Diệp Di Nhiên nói không ngừng, tiếp tục nói: "Chị họ, thật sự không phải là em nhằm vào anh họ của mình. Đều là phụ nữ với nhau, em cảm thấy nếu có thể gả cho một người đàn ông hiếm có như anh họ thì sẽ rất có phúc. Bởi vì anh họ là loại người một khi yêu thì sẽ hận không thể giấu chị vào trong túi không cho bất cứ ai nhìn thấy người mà mình yêu say đắm. Có lẽ sẽ có lúc cảm thấy không thở nổi, nhưng không thể bác bỏ được cảm giác thỏa mãn và tự tin phát ra từ nội tâm. Cho nên chị họ đang rất lời đó."

" Ừ." Đối với Hứa Mạch, Lâm Du không có bất kỳ bất mãn gì. Nghe thấy Diệp Di Nhiên khen ngợi Hứa Mạch, Lâm Du không chút nghĩ ngợi liền đáp lại.

"Ngay cả chị họ cũng cho là như vậy đúng không? Có lúc suy nghĩ một chút thì em lại cảm thấy mình không biết một tí gì về anh ấy cả. Đã từng có một lần em cho là anh họ là người đàn ông chỉ coi quan hệ thông gia như một vụ mua bán, lấy sự nghiệp làm trọng. Dù sao lúc trước chưa từng thấy anh họ thích người phụ nữ nào, giống như hoàn toàn không hề hứng thú với tình yêu. Dù là bộ dáng Lý Mộng không tệ nhưng biểu hiện cũng rất tốt, là thí sinh tốt nhất để ứng tuyển cho vị trí người vợ trong mắt của mọi người. Nhưng mà anh họ lại không đổi sắc mặt. Chị biết khi đó em đã nói sau lưng anh họ thế nào không? Cả đời anh ấy sẽ không cảm nhận được tình yêu tuyệt vời là như thế nào. Ai ngờ anh họ lại còn có thể gặp được chị, hơn nữa còn cắm đầu vào đó không bò dậy nổi." Rất nhiều chuyện Diệp Di Nhiên cảm thấy Hứa Mạch sẽ không nói với Lâm Du. Mà người Nhà họ Hứa cũng không có ai ngang tuổi với Lâm Du nên nhất định là sẽ không nói tới đề tài này. Kết quả là cô đã làm giùm.

" Chẳng qua là do anh họ em không thích con người hai mặt như Lý Mộng  thôi." Không ngờ trước kia ấn tượng của Diệp Di Nhiên về Hứa Mạch lại như vậy, Lâm Du vội vàng giải thích. Chuyện có liên quan đến Lý Mộng, Hứa Mạch đã nói rất rõ với cô. Mà những chuyện Lý Mộng làm, theo Lâm Du thì quả thật không đáng giá để được thích.

"Chị không muốn chỉ trỏ Lý Mộng, Lý Mộng chỉ là một trường hợp đặc biệt." Nghe Lâm Du nói, Diệp Di Nhiên nhún vai, "Nói như vậy, từ nhỏ đến lớn em đã thấy rất nhiều nữ sinh tỏ tình với anh họ. Dù là rất xinh đẹp, hay là tính cách dịu dàng hay là độc lập tự cường, đủ các loại tính cách, đủ các loại loại hình thì anh họ cũng không động lòng. Với tính cách này của chị, ngay từ đầu em cũng nghi ngờ. Bởi vì loại mỹ nhân lạnh như băng sơn này, ở trong ấn tượng của em chỉ có vài người là đáng giá cân nhắc đến để đề cử. Nhưng kỳ quái là chỉ có chị là lọt vào mắt anh họ."

"Có lẽ là thời cơ không đúng thì sao!" Diệp Di Nhiên nói những thứ này, Lâm Du không hoài nghi chút nào. Với gia thế và năng lực của Hứa Mạch thì việc có nhiều phụ nữ thích cũng là chuyện bình thường. Về phần "Mỹ nhân băng sơn" mà Diệp Di Nhiên nhắc tới, Lâm Du âm thầm nhếch mép một cái, "Chắc em cũng biết anh họ em không phải thích loại mỹ nhân băng sơn này, mà là loại thích nói nhảm."

"Hả? Chị nói thời cơ không đúng, em có thể hiểu. Dù sao chị cũng xuất hiện bên cạnh anh họ vào lúc anh ấy chật vật nhất, cùng yêu nha, giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng còn chuyện nói nhảm? Chị chắc chắn chị đang nói chị sao? Em hoàn toàn nhìn không ra, chị lại thuộc loại người thích lải nhải này ư?" Vừa đúng lúc là đèn đỏ, Diệp Di Nhiên dừng xe, hoài nghi nhìn Lâm Du từ trên xuống dưới.

"Bởi vì chị thường xuyên đọc sách bên tai anh họ em. Chắc là em có nghe nói qua, lúc anh họ em nằm thực vật trên giường, việc chị thường xuyên làm chính là đọc sách cho anh ấy nghe." Cho nên không phải Hứa Mạch thích người nói nhiều sao? Lâm Du nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời.

"Vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó. Nói nhiều cái gì, nếu như anh họ thật sự thích loại con gái như vậy thì đến lúc tỉnh lại thấy rõ ràng tính cách của chị không phải nên thay lòng ngay lập tức mới đúng sao!" Diệp Di Nhiên nhíu mày, kỳ quái nói, "Rốt cuộc chị đã đọc sách gì cho anh họ nghe? Ngày nào em cũng sẽ đọc qua một chút."

"Sách chuyên môn. Nếu như em thích thì chị lấy cho em, thế nào?" Lâm Du cũng không nói đùa. Diệp Di Nhiên cũng là quản lý của Diệp thị, xem một chút sách chuyên môn cũng không có gì là xấu.

"Khụ khụ!" Diệp Di Nhiên trực tiếp bị sặc nước miếng của mình, phất tay lia lịa, "Vậy thì không cần, em ghét nhất là đọc sách chuyên môn."

Quả nhiên, anh họ và chị họ đều là loại người kỳ dị! Một người hôn mê mà còn thích nghe sách chuyên môn, còn một người thì thích đọc sách chuyên môn cho người thực vật nghe, nghĩ như thế nào cũng vẫn cảm thấy quái dị. Dù là như vậy thì Diệp Di Nhiên vẫn cảm thấy Hứa Mạch yêu Lâm Du là chuyện không hề khác lạ.

Nghe Diệp Di Nhiên nói không thích sách chuyên môn, Lâm Du cũng không miễn cưỡng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn thấy poster của cô và Hứa Mạch treo ở một chỗ dễ thấy cách đó không xa.

Nhìn theo tầm mắt của Lâm Du, Diệp Di Nhiên cũng thấy được tấm poster đó. Không khỏi thở dài một hơi: "Chị họ, chị nói xem sao chị và anh họ cứ khiến cho người ta hâm mộ vậy? Đúng là may mắn một đời mà!"

"Hả?" May mắn một đời? Lâm Du quay đầu lại, mắt đầy vẻ nghi ngờ.

"Chị xem, anhh họ đã là người thừa kế của Hứa thị, sớm muộn gì cũng sẽ nắm giữ Hứa thị. Mà chị lại vừa là tổng giám đốc Thần Thiên, vừa là tổng giám đốc Bác Dương, không hề thua kém anh họ chút nào. Lợi hại hơn là chị chính là nữ thần dương cầm nổi danh lừng lẫy, anh họ và chị cũng đều trở thành đại minh tinh nổi danh quốc tế..." Diệp Di Nhiên vừa nói vừa bĩu môi nhìn poster lớn nói, "Nhìn một chút xem, treo ở đó khiến nhiều người căm ghét."

"Chẳng qua chỉ là nhân duyên trùng hợp. Chuyện đóng phim này, nếu như em muốn thì cũng hoàn toàn có thể." Thân là tổng giám đốc Thần Thiên, đối với chuyện này Lâm Du có quyền phát ngôn tuyệt đối, "Cùng làm với Chu Lăng."

"Vốn sẽ không tốt được như vậy mà? Chị và anh họ được đạo diễn lớn quốc tế mời đóng phim, em và Chu Lăng thì tính là gì? Rảnh rỗi đến phát chán nên chạy đi chơi đùa trong làng giải trí một chút sao? Không bị các trưởng bối trong nhà mắng chết thì cũng sẽ bị Cố Nhiên và Tần Nam nhổ nước bọt đến chết." Người nào nên làm chuyện gì, tất nhiên Diệp Di Nhiên biết tự lượng sức mình. Không phải cô muốn bắt chước theo con đường hạnh phúc của Lâm Du, chẳng qua là cảm thán một chút thôi.

"Tại sao phải để ý người khác nghĩ như thế nào? Chỉ cần mình thích là được, không phải sao?" Nghe Diệp Di Nhiên nói, Lâm Du cũng không đồng ý.

"Chủ yếu là em và Chu Lăng không có nhiều người thích!" Diệp Di Nhiên ngượng ngùng nắm tóc, "Mặc dù rất hâm mộ, nhưng em và Chu Lăng không kết nối với ngôi sao, không thích hợp!"

Lâm Du không phải người dễ bị người khác làm cho hồ đồ. Nhưng lời nói của Diệp Di Nhiên vừa rồi thật sự làm cô xao động. Không hiểu nhìn Diệp Di Nhiên một cái, Lâm Du cẩn thận lẩm bẩm lời nói vừa rồi lại một lần nữa, quyết định về nhà hỏi Hứa Mạch một chút thì tốt hơn.

Bởi vì có Hứa Mạch chỉ thị, mục đích chủ yếu củaiệp Di Nhiên trong hôm nay là mua quần áo cho Lâm Du. Dĩ nhiên, không riêng gì quần áo, giầy, mũ, túi xách tay... Chỉ cần thấy no thích hợp với Lâm Du thì Diệp Di Nhiên sẽ không chút khách sáo cầm thẻ quẹt tiền.

"Không cần mua nhiều như vậy." Lâm Du không phải người cuồng mua đồ. Tủ quần áo ở nhà cũng không thiếu gì cả, dienxdaffllequysdoon hôm nay bị Diệp Di Nhiên mua thêm một đống thì tất nhiên sẽ phải tốn thêm một không gian không nhỏ nữa.

"Không được không được. Nếu không mua thêm một chút thì em sẽ bị anh họ mắng. Hiếm thấy anh họ hào phóng như vậy, đồng ý cho hai chúng ta đi dạo phố, phải mua thêm!" Một lòng nghĩ muốn quẹt cho nổ cái thẻ mà Hứa Mạch cho cô, hứng thú của Diệp Di Nhiên rất cao.

Thấy không ngăn được Diệp Di Nhiên, Lâm Du dứt khoát sửa lại cách nói: "Nếu không thì mua cho em đi! Chị đã đủ rồi, mua thêm cũng không mặc được nữa."

"Như vậy sao! Vậy cũng tốt, tiếp theo liền mua cho em." Thấy Lâm Du thật sự không tính tiếp tục mua nữa, Diệp Di Nhiên gật đầu một cái, đồng ý.

Đợi đến khi Chu Lăng tới đón người thì Lâm Du và Diệp Di Nhiên đều đã thu hoạch được rất nhiều. Đối với hành động phá của của hai vị nữ sĩ, Chu Lăng không có bất cứ ý kiến gì, trực tiếp giúp hai người bỏ mấy túi đồ lên xe.

"Hả? Anh họ còn chưa tan việc?" Chỉ thấy Chu Lăng mà không thấy Hứa Mạch, Diệp Di Nhiên tò mò hỏi.

"Có lẽ còn phải nửa tiếng nữa mới kết thúc." Chu Lăng vừa mới gọi cho Hứa Mạch nên giải thích với Diệp Di Nhiên, cũng là đang giải thích với Lâm Du.

"Tôi biết rồi." Lâm Du gật đầu một cái, không hề tỏ vẻ ngoài ý muốn. Cô có nhận được tin nhắn của Hứa Mạch cho nên rất rõ tiến độ Hứa Mạch làm thêm giờ.

"À? Biết?" Diệp Di Nhiên sửng sờ. Nàng vẫn luôn cùng với Lâm Du, không thấy Lâm Du cùng Hứa Mạch gọi điện thoại a!

" Ừ." Quơ quơ điện thoại di động, Lâm Du giải thích, "Tin nhắn."

"Ồ, thì ra là như vậy." Thì ra anh họ còn biết gửi tin nhắn! Diệp Di Nhiên lại được mở rộng tầm mắt thêm một lần nữa. Rất lâu về trước, cô nhớ Hứa Mạch không hề gửi tin nhắn, có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại, đơn giản lại thuận lợi.

Trên đường trở về, vẫn là Diệp Di Nhiên lái xe chở Lâm Du. Chu Lăng chỉ lái xe đi theo phía sau. Chắc chắn đưa Lâm Du về nhà rồi thì Diệp Di Nhiên và Chu Lăng mới rời khỏi.

Nửa tiếng sau, Hứa Mạch về nhà đúng giờ. Chào đón anh là lời nghi ngờ của Lâm Du.

Buồn cười ôm Lâm Du vào trong ngực, Hứa Mạch nhẹ giọng giải thích: "Tất nhiên lảm nhảm ngoài miệng, mấy câu than phiền mà thôi, không cần để ở trong lòng. Lần sau con bé có nói với em mấy thứ này nữa thì em chỉ cần nghe như nước đổ đầu vịt, vốn không cần đáp lại." 

"Thật sự chỉ đơn giản là than phiền? Chắc chắn không cần khuyên giải con bé một chút?" Đối với Diệp Di Nhiên, Lâm Du cũng thích thật lòng. Còn đối với Triệu Tuyết Nhi thì Lâm Du luôn bảo vệ dưới cánh tay mình.

"Cần! Nhưng không phải khuyên giải con bé mà là khuyên giải cái vị mà con bé oán trách kia kìa." Hứa Mạch vừa nói vừa xoa tóc Lâm Du, trầm giọng nói, "Không cần lo lắng, giao cho anh."

" Ừ." Có Hứa Mạch nhúng tay, tất nhiên Lâm Du không lo lắng nữa, chỉ chờ Hứa Mạch giải quyết chuyện này là được.

Ngày hôm sau, Chu Lăng liền nhận được một cuộc điện thoại của Hứa Mạch. Bí mật nói chuyện với nhau mười phút thì Chu Lăng nói cám ơn rồi cúp điện thoại.

Cũng trong lúc đó, Diệp Di Nhiên đang ở phòng bếp làm chút điểm tâm. Cho dù không thích tham gia lớp học nấu nướng nhưng cô vẫn luyện được chút tay nghề. Hôm nay là cuối tuần, cô dự định làm nhiều chút điểm tâm, lát nữa đưa đến cho Hứa Mạch và Lâm Du ăn.

Chu Lăng vốn đang ở thư phòng làm việc. Nhận được cuộc điện thoại của Hứa Mạch nên liền đi xuống lầu vào phòng bếp. Đi thẳng vào phòng bếp, đi tới bên cạnh Diệp Di Nhiên: "Có cần giúp một tay không?"

"Hả?" Diệp Di Nhiên sợ hết hồn, quay đầu lại thì thấy Chu Lăng, "Anh hết bận rồi hả?"

Bình luận

Truyện đang đọc