ÔNG XÃ NGỖ NGƯỢC

- tiểu Mạn, con đừng quá nóng vội. Mẹ nhất định sẽ tìm cách giúp con mà.

Cô ta lấy tay gạt nước mắt rồi ôm chầm lấy bà Mỹ Dung, nước mắt tiếp tục rơi xuống:

- Mẹ ơi con biết phải làm gì bây giờ, Anh ấy đã không còn thương con nữa. Con không thiết sống nữa mẹ ơi.

- con bé ngốc nghếch này, con còn có mẹ có ba cơ mà. Con nhất định không được bỏ cuộc, không được cho phép mình thua cô ta.

Bà nội chứng kiến cảnh khóc lóc ướt át này thì cảm giác vô cùng khó chịu, bà liền lên tiếng:

- hai người đang diễn phim ở đây à. Vợ chồng người ta tất nhiên phải quan tâm tới nhau, cô lấy quyền gì để ngăn cản.

Rồi bà quay sang nói với mẹ của Âu Phàm:

- còn con nữa, Tiểu Dĩnh chính là sự lựa chọn của ta. Nếu con làm trái ý ta thì đừng có trách.

- mẹ à, Mẹ nói lí lẽ một chút đi có được không? Con đã xin mẹ thời gian để quan sát cô ta rồi cơ mà.

- không cần quan sát, không cần tìm hiểu gì hết. Bây giờ ta tuy đã già, nhưng cũng chưa đến nỗi bị mù mà không nhìn thấy bản chất thật của đứa con gái mà cô đang hết mực bảo vệ. Nếu như nó thực sự yêu con trai cô thì đã không từ chối đám cưới rồi.

Tiểu Mạn liền lên tiếng Thanh Minh:

- con xin bà đừng hiểu lầm con, đừng đổ tiếng xấu lên đầu con như vậy. Con chỉ muốn cùng Phàm phấn đấu sự nghiệp, để sau này làm chỗ dựa vững chắc cho anh ấy mà thôi. Con thực sự không có chuyện từ chối cuộc kết hôn này.

- Tôi không muốn nói nhiều với cô nữa, bây giờ trong căn nhà này không hoan nghênh cô, mời cô về cho.

Bà Mỹ Dung quay sang nói với Tiểu mạn:

- thôi Bây giờ con về đi, Ngày mai ta sẽ tới gặp con, chúng ta sẽ cùng nói chuyện.

- vâng.

Tiểu Mạn buồn bã ra về, trong lòng cô ta lúc này như có một tảng đá lớn đè nặng. Cảm giác như sắp mất Âu Phàm khiến cô ta chỉ muốn phát điên.

- không được, bình tĩnh đi tiểu Mạn. Mày đã giữ được anh ấy mấy năm trời thì bây giờ không có gì là khó khăn cả. Nhất định sẽ tìm ra cách mà, đừng lo.

Cô Ta ngồi trên xe ô tô rồi tự trấn an mình, rồi cô ta hiểu ra rằng: cứ ghen tức không phải là cách giải quyết, Trước đây cũng vì cô ta hiền dịu, ngoan ngoãn nên Âu Phàm mới yêu thương cô ta nhiều như vậy. Bây giờ tự nhiên cô ta thay đổi thành một người hay nổi nóng, như một đứa trẻ nên có lẽ Âu Phàm mới không yêu thương cô như ngày trước nữa. Nếu như bây giờ quay lại là tiểu Mạn của ngày trước, chắc chắn Âu Phàm sẽ không bao giờ có thể bỏ rơi được cô.

Nghĩ như vậy nên tâm trạng của tiểu Mạn khá hơn một chút, cô ta trở về nhà mình rồi tự sắp xếp một cuộc hẹn với Âu Phàm.

Ở trong căn phòng dành cho khách của nhà bà nội, Âu Phàm vẫn đang chăm sóc vết thương cho tiểu Dĩnh, cô cảm thấy có chút không quen nên nói với Âu Phàm:

- anh để tôi tự làm được mà, không cần quan trọng như vậy.

- cô nghĩ là tôi muốn chăm sóc cho cô hay sao?

- hả?

- cô ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy? Đây là nhà bà nội, chính là nhà của người đã chọn cô làm dâu đấy. Nên chúng ta cùng nhau diễn một vở kịch thì có gì là không ổn, hay cô nghĩ là tôi thích cô rồi?

- tôi không có.

- Cho dù là có thì tốt nhất cô cũng nên dẹp bỏ nó đi. Bởi vì người như cô tôi sẽ không bao giờ thèm để ý đâu.

- người như anh thì tôi sẽ để ý đến chắc.

Âu Phàm nắm chặt lấy cổ tay của Tiểu Dĩnh rồi gằn giọng:

- Cô nói cái gì?

- anh tự cho mình cái quyền được khinh thường người khác, nhưng lại bắt người khác phải tôn trọng mình. Anh không thấy mình quá đáng hay sao?

- số tiền mà cô nhận từ Tôi không phải để tôi làm những thứ như thế này hay sao?

- tôi biết là mình nợ anh, biết rất rõ và cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên điều đó. Nhưng anh có cần phải nhắc đi nhắc lại như thế không?

Nói đến đây thì tiểu Dĩnh bắt đầu khóc, từ ngày về nhà Âu Phàm ở, cô không được một ngày nào yên ổn. Hết bị tiểu Mạn bắt nạt, bây giờ lại thêm mẹ của anh ta, cảm giác uất ức bị dồn nén, lại thêm cảm giác nhớ ba mẹ khiến cho cô không kìm được nước mắt. Nhìn thấy cảnh tượng này khiến Âu Phàm bối rối, nhất thời không biết phải làm gì. Anh ta nói với Tiểu Dĩnh:

- cô khóc cái gì chứ? Tôi có làm gì cô đâu mà cô khóc?

- tôi cảm thấy đau thì tôi khóc, liên quan gì đến anh. Bỏ tay ra đi.

Tiểu Dĩnh hất mạnh tay của Âu Phàm ra, vết thương cũng theo đó mà chảy máu trở lại. Âu Phàm hét lên:

- cô bị điên à. Mau lại đây để tôi băng bó vết thương.

- anh đi mà chăm sóc cho cô người yêu bé nhỏ của mình đi, đừng quan tâm đến tôi nữa. Đừng để ai trong gia đình anh hành hạ tôi nữa.

Tiểu Dĩnh lấy chiếc áo quấn tạm vào tay rồi chạy vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa lại, mặc châu Âu Phàm đứng ở bên ngoài gọi cửa nhưng cô cũng không chịu mở.

- cô có mở cửa ra không? Cô có biết vết thương Nếu không được xử lý thì sẽ nghiêm trọng như thế nào không?

- Tốt nhất anh cứ để tôi chết luôn đi, không cần phải quan tâm tới tôi nữa.

Nói xong Mấy lời này tiểu Dĩnh đột nhiên cảm thấy có chút lạ lùng. Bản thân cô tự biết mình không có quyền ghen tuông, không có quyền so sánh với Tiểu mạn. Nhưng cảm xúc của cô lúc này là gì? Cô là đang cảm thấy ghen hay sao? Mọi chuyện thực sự đã đi quá xa rồi...

Từng giọt nước mắt của cô bắt đầu rơi xuống, cô đang cảm thấy số phận không bao giờ mỉm cười với mình. Cũng là một Người phụ nữ, cũng đi lấy chồng như bao nhiêu người khác. Mà bây giờ có phải chứng kiến chồng mình yêu thương một người phụ nữ mà mình lại không có quyền gì để lên tiếng, Thậm chí còn không có quyền để ghen.

Âu Phàm ở bên ngoài vẫn gào thét:

- tôi hỏi cô lần nữa cô có mở cửa ra hay không?

Tiểu Dĩnh còn chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng của bà nội:

- hai đứa có chuyện gì mà ồn ào vậy? Con đã băng bó vết thương cho Tiểu Dĩnh chưa?

- Cô ấy bị đau bụng nên ở trong nhà vệ sinh được một lát rồi bà ạ. Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy nên bà không cần phải lo lắng.

Bà nội đi đến trước cửa nhà vệ sinh nói nhỏ vào trong:

- tiểu Dĩnh à, con cảm thấy không khỏe ở chỗ nào hay sao?

Tiểu Dĩnh vội vã bước ra mở cửa, Bàn tay bị thương nắm chặt vào chiếc áo để không bật máu. Bà nội nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng tức giận, quay ra trách mắng Âu Phàm:

- con làm gì mà từ nãy đến giờ vẫn chưa băng bó được vết thương cho vợ mình vậy hả.

- con đã nói với bà là tiểu Dĩnh cảm thấy không khỏe rồi mà.

- Tất cả chỉ là ngụy biện, nếu như con thực sự muốn chăm sóc cho nó thì đã không để xảy ra chuyện như thế này.

Tiểu Dĩnh thấy nét mặt nhăn nhó của Âu Phàm, liền nắm lấy tay bà nội năn nỉ:

- bà Đừng làm khó anh ấy nữa. Vết thương này thực sự không lớn, con có thể tự chăm sóc cho mình được.

Bà nội nhìn thẳng vào mắt tiểu Dĩnh, ánh mắt này khiến cho cô cảm thấy bối rối vô cùng, cô quay Đi tránh ánh mắt của bà nội. Bà dường như Nhận thấy điều này liền hỏi tiểu Dĩnh:

- con nói thật cho ta biết đi, vết thương này không phải do con bất cẩn mà có. Đúng không?

Âu Phàm nghe bà nội nói như thế liền hỏi:

- bà hỏi cô ấy như thế là có ý gì ạ? Bà là đang nghi ngờ tiểu Mạn hại tiểu Dĩnh hay sao? Tuyệt đối không thể có chuyện đó.

- Vậy thì lý do tại sao con bé lại bị thương như thế này, rõ ràng lúc đó có tiểu Mạn ở đó.

Âu Phàm nhìn chằm chằm tiểu Dĩnh rồi hỏi:

- tại sao cô lại bị thương?

Tiểu Dĩnh thực sự không muốn mọi chuyện đi quá xa thêm nữa, cũng không muốn vì chuyện này mà khiến cho bà nội và Âu Phàm xảy ra tranh cãi. Vì cô biết rằng nếu như mọi người biết chính tiểu Mạn là người đã gạt chân để cô ngã, thì mọi chuyện sẽ không thể nào dừng lại được.

Cho dù cô không thực sự có tình cảm với Âu Phàm, Nhưng cô cũng rất sợ anh ta sẽ bị tổn thương. Bởi vì cô cảm nhận được anh ta yêu thương tiểu Mạn đến mức nào. Cho dù Cô muốn nói ra như thế nào đi chăng nữa, thì cũng là tuyệt đối không thể nói.

- Cô đang nghĩ cái gì vậy? Không nghe tôi hỏi hay sao?

- chuyện này không có liên quan gì đến tiểu Mạn, tất cả đều là tại con không tốt, con không cẩn thận.

- Thôi được rồi, con tạm thời ở lại nhà ta vài ngày. Ta sẽ chăm sóc cho con.

Đang nói chuyện thì Âu Phàm có điện thoại, anh ta vội vã ra ngoài.

- alo. Anh nghe.

- Em xin lỗi, thực sự xin lỗi anh.

Đầu dây bên kia là giọng nói nhỏ nhẹ của tiểu Mạn, vừa nghe qua cũng biết là cô đang khóc. Âu Phàm lên tiếng dỗ dành:

- có chuyện gì sao? Em đâu có lỗi gì, không cần phải xin lỗi.

- Bây giờ anh có thể tới chỗ em được không, Em thực sự cảm thấy rất nhớ anh. Cho dù gặp anh trong bao lâu cũng không thể làm em vơi đi nỗi nhớ được. Phàm, anh đến có được không?

Giọng nói ma mị như thôi miên Âu Phàm vào một thế giới khác:

- được, ngay bây giờ anh sẽ tới chỗ em.

Trên môi tiểu Mạn nở một nụ cười thỏa mãn, vậy là cô ta đã đúng. Chỉ có sự dịu dàng và ngọt ngào của cô ta mới khiến cho Âu Phàm rung động, tất cả mọi thứ xung quanh tuyệt đối không thành vấn đề.

Trong căn phòng bếp của nhà cô ta bây giờ trên bàn đã bày một số món ăn mà Âu Phàm rất thích. Xung quanh có rất nhiều nến, vô cùng lãng mạn.

Một chai rượu vang loại cả hai cũng thích, trong lòng cô ta lúc này đang nghĩ tới một đêm ngọt ngào với Âu Phàm..

Bình luận

Truyện đang đọc