ÔNG XÃ PHẢI ĐƯỢC DỖ DÀNH

Sau khi đến nhà máy mang trang phục để kiểm tra tiến độ, chất lượng sản phẩm, Ngô Đồng cũng thuận đường ghé vào kho vật liệu. Cuối tuần vừa rồi còn chưa may áo sơ mi cho Tần Qua, hôm nay cô định đến kho mua ít vải với giá nội bộ.

“Cậu lấy nhiều vải cotton như vậy làm gì?” Lý Mẫn thấy bạn chọn vải liền hỏi.

“Hôm trước tớ dựa theo mẫu thiết kế mới may cho Phi Phi một cái áo sơ mi.” Giờ Ngô Đồng nghĩ lại thìcảm thấy buồn cười “không ngờ Tần Qua nhìn thấy cũng đòi may một cái.”

“Chậc chậc, các cậu cũng ân ái quá đó.” Lý Mẫn trêu chọc.

“Cậu nói bậy gì đó.” Ngô Đồng liếc bạn một cái, rồi tiếp tục chọn vải.

“Muốn tớ tìm cho cậu một cái gương để coi không, đúng là phụ nữ phải có tình yêu mà, đâu như tớ gần đây mụn nổi đầy nè.” Lý Mẫn ra vẻ đáng thương.

“Cậu mọc mụn không phải do cậu ăn lẩu nhiều quá hả. Cuối cùng Ngô Đồng cũng tìm được một cuộn vải vừa ý, rút ra.

“Tớ ăn nhiều như vậy chính là vì tâm trạng tớ không tốt.”

“Cậu ăn ít thôi thì không nói, mụn rồi cũng xẹp thôi nhưng mà tớ phải nói vì dạ dày của cậu rõ ràng là không tốt mà còn ăn lẩu nhiều như vậy.” Ngô Đồng vừa nói vừa để cuộn vải lên bàn, lấy thước đo cắt số lượng vải cần thiết.

“Mình cũng biết chứ, nhưng cứ nhìn thấy Lưu Viễn là lại muốn ăn lẩu.” Lý Mẫn buồn bực.

Ngô Đồng im lặng cho bạn một cái liếc mắt, sau đó ra hiệu cho Lý Mẫn cầm vải còn mình cầm kéo cắt.

“Cậu nói thật xem, mình thổ lộ bị từ chối cảm thấy thật đau lòng. Vậy hồi đó khi đàn anh Thẩm đi, cậu phải đau khổ đến mức nào.” Lý Mẫn bỗng nhiên nói.

“Cậu nhịn nhiều năm như vậy không hỏi mình, sao hôm nay lại nói ra.” Ngô Đồng ngừng một chút rồi tiếp tục không có việc gì cắt vải.

“Trước kia mình sợ chạm vào vết thương của cậu, nhưng giờ cậu đã có mùa xuân thứ hai rồi mà.”

“Tần Qua là người mà cậu dùng mùa xuân thứ hai hả?” Ngô Đồng cất kéo, đem cuộn vải trả lại chỗ cũ.

“Ây da, cậu đừng để ý tiểu tiết, cậu mau nói lúc trước đã xảy ra chuyện gì, vì sao các cậu đột nhiên lại chia tay?” Đối với bí mật này, Lý Mẫn vẫn canh cánh trong lòng bốn năm nay.

“Thực ra cũng không có gì phức tạp.” Ngô Đồng nghĩ nghĩ nói “anh ấy vốn là sinh viên bên Mỹ sang giao lưu, sau đó anh ấy phải về nước cũng là bình thường.”

“Nhưng anh ấy đã vì cậu mà xin thêm một năm giao lưu rồi mới tốt nghiệp mà.” Lý Mẫn nói “Tớ nhớ cậu còn chuẩn bị thủ tục xin đi Mỹ du học nữa mà.”

“Nhưng mà không phải là không đi được sao?” Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là duyên số.

“Sau đó các cậu thực sự không liên lạc với nhau nữa?” Trong lòng Lý Mẫn không tin tưởng lắm.

“Thời gian đó … Tớ thực sự không có tâm tư nghĩ đến những thứ đó. Chờ đến khi tớ định thần lại thìbọn tớ đã ba tháng không liên lạc với nhau, từ từ giữa chúng tớ có cảm giác xa lạ, sau đó không liên lạc với nhau nữa.” Ngô Đồng cười khổ “Cậu cũng biết tớ da mặt mỏng, tớ nghĩ có lẽ anh ấy không thực sựthích tớ.”

“Cho nên … thật ra các cậu vẫn chưa chính thức nói chia tay” Lý Mẫn kinh ngạc.

“Cũng coi như có.” Ngô Đồng nói “Cậu có nhớ lần chúng ta tham gia giải thiết kế đó không? Khi đó tớ không có thời gian liên lạc với anh ấy, chờ khi giải thi đấu kết thúc tớ mới nhận ra chúng tớ đã nửa năm không liên lạc nhưng anh ấy gửi cho tớ rất nhiều mail và bưu phẩm.”

“Lúc đó, tâm tình của Tiểu Nguyên cũng đã khôi phục, công việc của tớ cũng ổn nên tớ sắp xếp thời gian đến Mỹ.” Ngô Đồng cười cười có chút cô đơn.

“Cậu gặp được anh ấy không?” Lý Mẫn cảm thấy nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.

“Tớ ở lại khách sạn một đêm, hôm sau thì về nước.” Ngô Đồng cười khổ.

“Tại sao?”

“Tớ xem tin tức trên TV thì trông thấy anh ấy.” Ngô Đồng vẫn nhớ cảm xúc của mình lúc đó, khiếp sợ, bi thương, không cam lòng “Lúc ấy tớ mới biết anh ấy là con trai độc nhất của ông trùm bất động sản bên Mỹ, trước khi tớ đến một ngày, anh ấy đã tổ chức họp báo công bố đính hôn với tiểu thư Diana nổi tiếng nước Mỹ.”

“Tớ khinh, đúng là loại đàn ông cặn bã mà.” Lý Mẫn kích động chút nữa thì ném cây thước đang cầm trên tay.

Ngô Đồng cuộn mảnh vải cất đi, nói “Thực ra lúc đó cũng đã có những dấu hiệu, yêu xa vốn dễ chia tay mà, huống hồ chúng tớ mấy tháng trời không liên lạc với nhau.”

“Với lại, tớ thích không phải là con trai của ông trùm bất động sản, cuộc sống nhà giàu chắc cũng khôngthích hợp với tớ.”

Nửa câu đầu nghe êm tai nhưng nửa câu sau Lý Mẫn không nghe nổi, liếc mắt nhìn bạn, oán trách “Xin hỏi bây giờ cậu gả cho nhà ai?”

Ngô Đồng cũng kịp phản ứng, cười mắng bạn “Cậu không phải không biết vì sao tới kết hôn mà, với lại, Tần Qua sẽ không tham gia quản lý Tần thị.”

“Tần Đại thiếu không quan tâm, cả tập đoàn Tần thị lớn như vậy đều giao cho Tần nhị thiếu hết hả?” Lý Mẫn không thể tin nói.

“Những chuyện này không liên quan đến tớ, tớ mặc kệ.” Ngô Đồng cầm vải đi ra ngoài “Tớ thích cuộc sống như bây giờ.”

“Tớ lại không thích cuộc sống bây giờ của tớ.” Lại bị bạn trình diễn màn ân ái, Lý Mẫn bĩu môi nói.

“Vậy cậu đi quán bar nhiều hơn đi, không phải cậu là đóa hoa của Đế Đô sao.”

“Đúng vậy, tối nay tớ đi liền.” Lý Mẫn hô to “Bà đây muốn quên hoàn toàn Lưu Viễn.”

Quay về nội thành, Ngô Đồng từ chối Lý Mẫn đưa về nhà, tự mình đón xe đi về, dù sao nhà hai người ở hai hướng ngược nhau để Lý Mẫn đưa về không tiện.

Ngô Đồng cầm vải vừa về đến nhà thì cổng nhà tự động mở ra, Tần Qua vẫn duy trì động tác mở cửa, hai mắt trong trẻo nhìn Ngô Đồng.

“anh muốn đi ra ngoài hả?” Ngô Đồng kinh ngạc nói.

Người đàn ông lắc đầu, đưa tay đỡ khối vải trong tay Ngô Đồng nói “anh nghe thấy tiếng chân của em.”

Ngô Đồng đang định bước qua cửa, chân ngừng lại, chớp mắt một cái, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng “anh vẫn luôn chờ em về hả?”

“Mỗi ngày anh đều đợi vợ anh về nhà.” Tần Đại thiếu quay người thấy vợ ở phía sau, thế là vươn tay ra cầm lấy tay vợ, đúng vậy, quả nhiên tay vợ mình sờ thật mềm.

Theo quan điểm của Ngô Đồng, cô luôn cho rằng bất kể mình có tiền hay không có tiền thì con người nhất định phải làm việc, vì nếu không có việc làm sẽ dễ dàng làm tiêu hao ý chí và sinh lực của bản thân.

Mà Tần Qua thì sao? anh đã từng vùng vẫy ở nơi trời cao biển rộng như thế nhưng giờ lại ở nơi nhỏ hẹp như vậy, anh không nên chỉ ở trong nhà, ngày ngày nghe tiếng chân đoán giờ vợ đi làm về.

“Em suy nghĩ gì vậy?” Tần Đại thiếu thấy vợ ngẩn người liền hỏi.

“Em suy nghĩ xem tối nay ăn gì.” Ngô Đồng trả lời.

“anh nghĩ anh muốn ăn đồ em nấu.” Tần Qua thừa cơ làm nũng.

“Trong nhà mình có đồ gì không?”

“Có chứ, buổi chiều anh đi mua đồ về rất nhiều.” Tần Đại thiếu hưng phấn.

Ngô Đồng không nhịn được cười “Nếu anh thích, hàng ngày em đi làm về sẽ nấu cho anh ăn.”

Hai mắt Tần Đại thiếu ban đầu sáng lên, sau đó do dự nói “Có phải là mệt cho em quá không, vợ anh đilàm đã rất vất vả rồi.”

Tần Qua đưa thẻ cho mình, trong đó có bao nhiêu tiền Ngô Đồng chưa từng xem qua nhưng cô biết dù cho mình không làm việc, mỗi ngày tiêu pha hoang phí cũng không hết được tiền. Ở trong hoàn cảnh này, mình vẫn kiên quyết đi làm nhưng Tần Qua cũng không cản cô, dù anh không nói ra nhưng cô biết đó là anh yêu và tôn trọng cô.

“Em thích nấu cho anh và con ăn.” Ngô Đồng cười nói “Với lại nếu đi làm mà mệt mỏi thì em không đinữa, dù sao cũng có ông xã nuôi em.”

“anh sẽ nuôi em.” Tần Qua lập tức bày tỏ thái độ.

Trước tiên, Ngô Đồng đi qua phòng nhìn Phi Phi, rồi về phòng thay quần áo sau đó đi vào bếp.

Như Tần Qua đã nói trong tủ lạnh chất đầy các loại thức ăn, khi Ngô Đồng đang do dự không biết nấu món gì thì một cánh tay nhỏ từ phía sau đưa ra, chỉ vào tầng hai của tủ lạnh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Ngô Đồng.

Đây là, đang gọi món ăn?

Ngô Đồng lấy ra bó cải trắng “Muốn làm món gì?”

Phi Phi nháy mắt mấy cái, chạy đến tủ gia vị, chỉ vào chai dấm rồi quay đầu, hai mắt sáng rõ nhìn cô.

“Cải trắng xào dấm?” Ngô Đồng hỏi.

Lập tức Phi Phi cười lộ tám cái răng.

“Thằng nhóc thúi, mẹ nấu cái gì thì ăn cái nấy, con nghĩ rằng đây là tiệm cơm đấy à?” Tần Đại thiếu ở phía ngoài chờ đến khi Phi Phi chỉ đồ ăn xong mới bước vào giáo huấn con.

Ngô Đồng không nhịn được cười một tiếng “Được rồi, anh cũng chọn một món đi.”

“thật hả” Ánh mắt Tần Đại thiếu cũng sáng rỡ như mắt Phi Phi.

“anh muốn ăn gì?”

“Em”

“Cái gì?”

“Em” Tần Đại thiếu lặp lại lần nữa.

“Em làm cái gì anh ăn cái đấy, hai người ra ngoài cho em.” Ngô Đồng thẹn quá hóa giận đẩy hai cha con ra khỏi phòng bếp.

Tần Đại thiếu bế Phi Phi đứng ngoài cửa, đôi mắt to tròn của Phi Phi nhìn ba mình như muốn hỏi ba đãlàm cái gì để mẹ giận như vậy.

“Nhìn cái gì mà nhìn, mẹ vẫn làm món con chọn kìa.” Tần Đại thiếu ăn dấm với con mình.

Phi Phi thu tầm mắt, vùng vẫy tụt xuống rồi chạy về phòng.

Cả một tối nịnh nọt, cuối cùng Tần Đại thiếu cũng được ăn món mà mình chọn, anh hài lòng ôm vợ nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ tâm tình được thỏa mãn mà anh mơ mơ màng màng ngủ được nửa giờ. Khi Tần Đại thiếu phát hiện ra việc này, kích động đến mức ngồi bật dậy.

Ngô Đồng mơ màng bị đánh thức, nhỏ giọng lầm bầm “Lạnh quá.”

Tần Đại thiếu phục hồi tinh thần, thấy thân hình của vợ xinh đẹp nhà mình lộ ra do chăn bị kéo ra, nhịn không được lại nhào tới.

“anh …” Ngô Đồng bị người đàn ông quấy rối đến tỉnh ngủ, trừng mắt với anh nhưng lại mang theo nửa phần quyến rũ.

“Vợ ơi...” Cùng với lời nói của anh động tác dưới thân cũng dần mạnh mẽ, Ngô Đồng nhẹ nhàng rên rỉ, thân thể cũng nóng lên ửng hồng.

Người đàn ông sao chịu được sức quyến rũ như vậy, lý trí còn sót lại cũng hóa thành hư không, chỉ còn lại điên cuồng mãnh liệt. Ngô Đồng vừa chịu sự va chạm của anh vừa tức giận cào lên lưng anh dấu vết nhàn nhạt.

Thế là nhân viên mẫu mực chưa từng đi trễ lần nào-Ngô Đồng, ngày hôm sau quang minh chính đại dậy trễ.

“Ngô Đồng vẫn chưa đi làm hả?” Lưu Viễn lần thứ ba đi ngang qua văn phòng của Ngô Đồng, hỏi nhân viên thư kí.

“Vẫn chưa thấy ạ.” Thư kí Tiểu Phỉ trả lời.

“Vì sao anh cứ hỏi đi hỏi lại vậy, sao, muốn trừ lương hả?” Lý Mẫn từ phòng nghỉ lấy cà phê đi ra, cười nhạt.

“Sao em cứ thấy anh là hằn học anh vậy?” Lưu Viễn buồn bực.

“không còn cảm tình nữa chứ sao.” Lý Mẫn tiến đến nói nhỏ vào tai Lưu Viễn “Chị bây giờ không thích anh nữa rồi.”

Lưu Viễn nhìn Lý Mẫn bỏ đi, chán nản “Người gì mà vô lí hết sức.”

Đinh đinh

Lưu Viễn lấy điện thoại ra nhìn, nhíu mày.

(Tớ đã xuống sân bay, tối gặp mặt đi.)

(Cậu không cần điều chỉnh lệch múi giờ hả)

(Tám giờ, quán bar Filter color)

“Vẫn tự mình quyết định như vậy, không trách Ngô Đồng gả cho người khác, đáng đời.” Lưu Viễn oán thầm một câu, cất điện thoại rồi quay về văn phòng.

---

Sáng nay Ngô Đồng nhìn Tần đại thiếu đã tự động nâng cấp thành cái đuôi của cô, botay.com luôn, tuy lúc trước anh cũng quấn lấy cô nhưng mà hôm nay, nói thế nào nhỉ … dính như kẹo cao su.

“Em còn phải đi làm.” Ngô Đồng không còn biết nói gì.

“Vợ à, hôm nay em đừng đi làm được không.” Tần Đại thiếu tựa đầu vào vai cô nói.

“anh đây là làm sao?” Ngô Đồng hỏi “Qua một đêm mà anh biến thành trẻ con năm tuổi rồi à. khôngđúng, còn không hiểu chuyện bằng Phi Phi nữa mà.”

Phi Phi nghe tên của mình, ngẩng đầu nhìn ba đang dính bên người mẹ, vẻ mặt ghét bỏ.

“anh rất vui.”

“anh vui cái gì?” Ngô Đồng tất nhiên biết Tần Qua đang vui vẻ nhưng cô không biết vì sao như vậy.

“anh ôm vợ anh ngủ.” Tần Qua cười khúc khích.

“….”

Dù không biết vì sao nhưng cuối cùng Ngô Đồng vẫn phải nhắn Wechat cho Lưu Viễn xin nghỉ một ngày. Sau đó, cô liền bị Tần Đại thiếu ôm cả một ngày, càng không biết phải nói sao hơn là buổi trưa, anh ôm cô ngồi trong sân mà ngủ thiếp đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Qua: Tôi ôm vợ ngủ.

Ngô Đồng: anh lại phát bệnh hả? Em xin nghỉ phép ở nhà trông anh nha.

Phi Phi: ….

Bình luận

Truyện đang đọc