ÔNG XÃ THÚ TÍNH ĐÊM ĐÊM GỢI TÌNH

Hứa Thâm Thâm cũng quay đầu nhìn thoáng qua tờ giấy trên cửa, cô híp cặp mắt hoa đào đẹp đẽ lại, cười nói: "Anh đoán đi?"

Sắc mặt của Diệp Mạc Phàm hơi sầm xuống, sáng nay anh nghe nói tối qua có người nhìn thấy Hứa Thâm Thâm ở bên cạnh Lệ Quân Trầm, hơn nữa sau đó hai người còn vào phòng, mãi cho đến sáng hôm sau mới rời đi.

Nghĩ đến Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm quấn quýt lấy nhau, chẳng biết tại sao Diệp Mạc Phàm luôn cảm thấy rất khó chịu, hoặc là không cam lòng.

Anh ta và Hứa Thâm Thâm là thanh mai trúc mã nhiều năm, cho dù sau này trưởng thành, quan hệ của hai người cũng giới hạn ở việc nắm tay một cái, hôn môi một cái, nhưng còn chưa xảy ra chuyện có tính thực chất nào.

Đáy lòng ngoại trừ không cam lòng ra thì còn có bất mãn.

Thậm chí anh ta cho rằng, có lẽ lúc trước Hứa Thâm Thâm cũng không yêu anh ta, có lẽ lúc trời rời xa cô là đúng.

"Anh không muốn đoán, Thâm Thâm, hãy tránh xa anh ta ra, anh ta không phải là người em có thể động đến." Diệp Mạc Phàm nghiêm túc nhìn cô: "Nếu như chú Hứa biết thì nhất định sẽ vô cùng tức giận."

Hứa Thâm Thâm cười mỉa, xem ra anh ta còn không biết tin tức ba qua đời.

Rõ ràng cô đã báo cho rất nhiều người, ngay cả Bạch Viện Viện cũng biết, nhưng anh ta lại không biết.

"Ha ha, Diệp Mạc Phàm anh cũng xứng gọi ba tôi một tiếng chú sao, anh và Bạch gia lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bắt tay nhau chiếm đoạt tập đoàn Hứa thị, món nợ này tôi sẽ tính toán rõ ràng với anh!" Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Thâm Thâm hiện lên ánh sáng lạnh, không còn dịu dàng đáng yêu như lúc trước, thay vào đó là hung ác nham hiểm như rắn độc.

Diệp Mạc Phàm nhíu mày: "Thâm Thâm, đây không phải làm chiếm đoạt, là sáp nhập và mua lại."

"Anh không cần giải thích với tôi." Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta với vẻ chán ghét: "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không cần biến mình trở thành quân tử như vậy, nếu như không phải ba tôi xảy ra tai nạn xe, tôi và mẹ tôi không đủ khả năng, lại còn tin lời nói dối của anh, sao công ty lại đi đến đường cùng được!"

"Nhưng vẫn để lại cho em 10% cổ phần."Diệp Mạc Phàm cảm thấy mình đã rất hiền lành.

"Ha ha, để cho tôi 10% cổ phần thì tôi phải đội ơn anh sao?" Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta mỉa mai: "Vậy có cần tôi lấy thân báo đáp để cảm ơn anh không?"

Diệp Mạc Phàm tức giận nhìn cô: "Hứa Thâm Thâm, em xem anh là người nào!"

"Người nào?Anh chẳng qua là một động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không phải sao?" Hứa Thâm Thâm cười mỉa, lúc trước cô gặp anh ta và Bạch Viện Viện quấn lấy nhau ở trên giường, anh ta cũng giải thích như vậy

Do mình tạm thời kích động, sau khi tỉnh lại thì biến thành như vậy.

Tạm thời kích động!

Không phải là bị sắc đẹp quyến rũ sao.

"Hứa Thâm Thâm, em thật đáng sợ." Diệp Mạc Phàm không nói lại được cô, Hứa Thâm Thâm trước mặt đã không còn là Hứa Thâm Thâm lúc trước nữa.

"Anh sợ rồi sao?" Hứa Thâm Thâm cười như không cười nhìn anh ta, nhếch đôi môi nói: "Vậy muốn trở lại bên cạnh tôi không?"

Sao Diệp Mạc Phàm lại trở lại bên cạnh cô được, bây giờ cô cũng không còn gì cả.

"Thâm Thâm, anh thật lòng khuyên em, cách xa Lệ Quân Trầm một chút." Diệp Mạc Phàm có chút lo lắng nhìn cô.

"Tôi sẽ không rời xa anh ta, anh ta có tiền có thế, có thể cho tôi những thứ tôi muốn, cho dù giày xéo chết tôi, tôi cũng sẽ quyết một lòng ở bên, anh, ta."Hứa Thâm Thâm nhấn mạng ba chữ cuối.

Diệp Mạc Phàm nhíu mày: "Em điên rồi, sao em có thể sa đọa như vậy!"

"Ha ha." Hứa Thâm Thâm cười quyến rũ, bên trong miệng vang lên tiếng cười như chuông bạc.

"Hứa Thâm Thâm!" Hai giọng nam vang lên cùng lúc.

Hứa Thâm Thâm bị giọng nói trầm và lạnh lùng ở phía sau dọa đến rụt cổ, cô quay người qua nở một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần: "Quân Trầm, anh hung dữ với em!"

Bình luận

Truyện đang đọc