ÔNG XÃ TỔNG TÀI HẮC ÁM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 257: Tối nay cô có rảnh không

 

“Anh đây là đang sợ tôi trở thành thím hai của anh sao?”

 

Xoát!

 

Đương nhiên là sợ rồi!

 

Anh ta thật sự sợ muốn chết rồi có được không.

 

“Lâm Quán Quán!”

 

Nói cách khác cô không có phát sinh cái gì với chú hai.

 

Cơ Dã Hỏa thở phào nhẹ nhõm.

 

Anh đập cái tay đang vuốt cằm anh của cô, liếc mắt trừng cô một cái:”Lăn chỗ khác!”

 

“Mẹ nó! Lại muốn bị đánh à?”

 

Lâm Quán Quán giơ giơ nắm tay.

 

Cơ Dã Hỏa cắn răng, rốt cuộc không nói cái gì nữa.

 

Hai người không nói nữa.

 

Lâm Quán Quán dựa vào ghế sau nghịch nghịch di động, trên di động có tin nanh WeChat của chị.Chị ấy nói đã đăng ký đi nước Pháp, chờ đến nơi sẽ báo lại cho cô biết.

 

Lâm Quán Quán cúi đầu nanh lại cho chị ấy.

 

*Cơ Dã Hỏa.”

 

“Làm gì!

 

“Anh chừng nào thì đi tiếp?”

 

*Đi chỗ nào?”

 

“Nước MI” Lâm Quán Quán đem điện thoại cất vào túi xách, lúc này mới quay đầu nhìn anh ta:“Không phải anh còn đang quay phim sao.”

 

“Không quay!”

 

“Tại sao?”

 

Cơ Dã Hỏa bực bội vẫy vẫy tóc:“Hỏi tại sao nhiều như vậy làm gì, không muốn quay liền không quay thôi.”

 

 

“Vậy thì vì cái gì, anh không phải đặc biệt muốn tiền quân Hollywood sao, cơ hội tốt như vậy.”

 

“Nguyên nhân cá nhân!”

 

Lâm Quán Quán nhíu mày:”Ba của anh sắp chết à?”

 

“Mẹ nó! Ba cô mới muốn chết, Lâm Quán Quán cô nói bừa cái gì vậy!”

 

Lâm Quán Quán buông tay, vẻ mặt vô tội:“Tôi chỉ là không rõ mà thôi, ba anh không có hấp hối, không phải vì tình thân. Cái người tính tình xấu như anh bên người cũng không có máy cái bạn bè.Anh vừa rồi cũng nói không phải bởi vì tôi, kia hiển nhiên cũng không phải vì tình hữu nghị.

 

Anh đến bây giờ còn không có cái bạn gái nào, đương nhiên cũng không phải vì tình yêu nên tôi đây liền không nghĩ ra.”

 

Cơ Dã Hỏa nghiền răng.

 

Cái gì, dám kêu anh ta là tính tình xấu sao Tính tình anh ta làm sao!

 

Còn có.

 

Mẹ nó!

 

Ai nói không có bạn gái liền không thể là bởi vì tình yêu.

 

Nhưng lúc này anh ta thật đúng là không dám nói là vì Lâm Quán Quán, bằng không, nha đầu chết tiệt này khẳng định một chân đem anh đá qua nước M đóng phim.

 

Cơ Dã Hỏa đảo mắt một cái, bắt chéo chân “Tôi không thể vì chính mình sao!”

 

“Hở?”

 

*Nơi đó điều kiện quá gian khổ, mẹ nó, quay chụp đều tiến hành ở rừng rậm nguyên thủy.Mẹ nó, mỗi ngày quay phim đều giống như liều mạng, bên trong nơi nơi đều là thực vật động vật không quen biết, có một ít còn có kịch độc, thoáng không cần thận, mạng liền đi chơi luôn! Đóng phim là hứng thú yêu thích, vì hứng thú yêu thích mà đem mạng nhỏ bỏ vào, quá không có lời rồi!”

 

Lâm Quán Quán nhíu mày:*Có cần khoa trương như vậy không?”

 

Dù sao cũng chỉ là đóng phim.

 

Hơn nữa đoàn phim khẳng định có rất nhiều người đi theo, khẳng định cũng mang theo chuyên gia phương diện này, có thể có nguy hiểm như vậy à?

 

“Cái gì mà khoa trương, mẹ nó, có một lần sau khi quay xong, đoàn phim ở đất trống hạ lều trại, ngủ đến nửa đêm tôi liền nghe được thanh âm tê tê, vừa mở mắt, một cái rắn độc chui vào lều trại, nếu không phải tôi phản ứng mau, hiện tại cùng cô nói chuyện phiếm chính là quỷ hồn.”

 

Lâm Quán Quán hoảng sợ.

 

Nguy hiểm như vậy sao?

 

Nếu vậy cô thật đúng là không có biện pháp nào khuyên anh ta đi quay phim.

 

…” Quang Dũng ở ghế lái.

 

Anh ấy yên lặng nhìn Cơ Dã Hỏa nói dối không cần chuẩn bị bản thảo, vô ngữ cứng họng.

 

Mẹ nó!

 

Trong quá trình quay phim, anh ta một tắc cũng không rời Cơ Dã Hỏa, anh như thế nào không biết đã xảy ra loại chuyện này!

 

Loại mở to mắt nói dối này lại còn có mặt không đỏ khí không suyễn. Nếu là dùng ở việc diễn xuất thì đã sớm lấy giải ảnh đề rồi!

 

“Vậy anh tính hủy hợp đồng sao?”

 

“Hủy! Đương nhiên là hủy rồi” Cơ Dã Hỏa run rầy hai chân:“Mạng nhỏ của tôi rất đánh giá nha, cũng không thể tùy tùy tiện tiện treo lên như vậy.”

 

Tốt thôi!

 

Lúc này.

 

Mặt trời lên cao.

 

Lâm Quán Quán yên lặng lấy di độngra, trên màn hình di động thời gian đã chỉ 7 giờ rưỡi buổi sáng.

 

Lâm Quán Quán yên lặng đem điện thoại màn hình tới trước mặt Cơ Dã Hỏa.

 

Vẻ mặt Cơ Dã Hỏa đầy dấu chấm hỏi.

 

sYo.

 

“Đạo diễn Lí Mưu bảo tôi 8 giờ phía cần phải đến đoàn phim.”

 

“Khụ bây giờ không phải còn có nửa giờ nữa thôi sao.”

 

Lâm Quán Quán bình tĩnh nhìn anh.

 

Cơ Dã Hỏa:”…”

 

“Những lời anh muốn nói với tôi đã nói xong rồi phải không, vậy tôi nên đi rồi.”

 

“Không cói”

 

“Cho anh năm phút!”

 

Cơ Dã Hỏa giận dữ, một đầu tóc xanh như muốn nỗ tung”“Sát! Lâm Quán Quán cô có một chút lương tâm nào không vậy.Bởi vì lo lắng cho cô, đêm qua tôi chờ ở cửa biệt thự số 2, suốt một đêm chưa ngủ, đến buổi sáng đông lạnh cả người! Tôi đợi cô một đêm, cô thế mà chỉ cho tôi năm phút?”

 

*Ha ha. Nếu không phải nễ mặt anh đợi tôi một đêm, năm phút đều không có.”

 

Cơ Dã Hỏa:”…”

 

Sát Một hơi nghẹn ở ngực, Cơ Dã Hỏa che lại ngực, khí ngực đau.

 

“Đừng nhiều lời, nói nhanh lên, tôi còn phải đi làm việc.Dù sao anh cũng không tính toán đi nước M, vê sau cơ hội gặp mặt có rât nhiêu, nêu anh không có chuyện đặc biệt quan trọng, tôi liên đi trước.”

 

Lâm Quán Quán làm bộ muốn mở cửa.

 

Cơ Dã Hỏa theo bản năng giữ chặt cổ tay của cô.

 

Lâm Quán Quán ngoái đầu nhìn lại, nghi hoặc nhìn anh.

 

“Tôi, tôi tôi còn có việc.”

 

Lâm Quán Quán thở dài, ngồi thẳng thân thể:“Nói nhanh!”

 

Cơ Dã Hỏa cúi đầu, xấu hổ không lên tiếng.

 

Lâm Quán Quán:”…”

 

*Tôi, tôi.”

 

“Tôi cái gì mà tôi, đừng vô nghĩa được không!”

 

*Cô gấp cái gì!” Cơ Dã Hỏa trừng mắt liếc cô một cái.

 

Lâm Quán Quán hít sâu một hơi, nỗ lực không cho chính mình tức giận.

 

Mẹ nó!

 

Anh ta không có công tác, đương nhiên không nóng nảy.

 

“Quán Quán.”

 

“Nói!

 

“Cô, cô cô.”

 

Anh ta nửa ngày cũng nói không ra, toàn là tôi tôi tôi.

 

Lâm Quán Quán đỡ trán“Áp a ấp úng làm gì đâu, có chuyện liên nói có rảm thì phóng.”Cô lại nhìn di động:“Còn thừa một phút cuôi cùng, không nói tôi liên đi.”

 

“Tôi nói!”

 

“Nhanh!”

 

Cơ Dã Hỏa rũ đầu, thanh thanh giọng nói, thanh âm giống như ruồi muỗi:“Cô, cô hôm nay buổi tối có rảnh không?”

 

“Cái gì?”

 

Thanh âm anh ta quá nhỏ, Lâm Quán Quán hoàn toàn không nghe được.

 

“Hôm nay buổi tối cô có rảnh không?”

 

“Làm gì?”

 

Cơ Dã Hỏa quyết tâm, một câu đã vọt tới cổ họng nhưng vừa ngẳng đầu tiếp xúc với mắt cô, anh ta lập tức lại chùng xuống. Nguyên bản muốn nói mời cô đi ăn cơm, đến miệng lại biến mắt.

 

“Sát! Chúng ta đã lâu đều không có gặp mặt, tôi mới về nước, cô không đón gió tẩy trần cho tôi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc