ÔNG XÃ TRONG GAME ĐÒI GẶP MẶT, LÀM SAO ĐÂY?

Nhớ tới câu nói trước kia của Cẩn Y Dạ Hành, trong lòng Đào Diệp có chút buồn phiền. Sao cậu lại cảm thấy, hai vị sư phụ của mình đều là người nhàm chán ham vui chứ... Nhưng có đôi khi lại không cảm thấy được như vậy.

Tình cảm đương nhiên là có, chỉ là không sâu mà thôi.

Đào Diệp cũng rất lạnh nhạt trên phương diện này, cậu ngược lại mà tự mình ngẫm nghĩ, không so đo gì cả.

Nếu người ta không để ý, thì cần gì mình để ý chứ, cậu nghĩ như vậy đấy.

【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Trong game có rất nhiều lời đồn bậy, tôi biết em không quan tâm, nhưng cứ dể vậy thì lại không tốt, em nói xem?

【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Em không để ý lời đồn, không cần kết hôn đâu, sư phụ.

Vì muốn làm rõ chuyện kết hôn, Đào Diệp đã không đồng ý lời đề nghị này, bản thân không để ý mấy lời gièm pha kia.

【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Vậy tùy em.

【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Vâng, em biết sư phụ vì tốt cho em.

Không nói cám ơn, nói khó nghe chút, trên thế giới có rất nhiều loại quan hệ một bên muốn đánh một bên thích chịu đòn...

Nếu thân là người ngoài cuộc, Đào Diệp cũng sẽ không nhiều lời chuyện của người ta, đó là vì vừa không có ý nghĩa vừa không có tư cách.

Nếu có thì là do mình tự cho là đúng mà phê phán, vậy lại hỏi một cậu là dựa vào gì chứ?

【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Tâm của em không chơi game.

【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Chắc là vậy, là vì báo thù thôi.

【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Sau đó thì nghỉ chơi?

【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Có khả năng.

Sau khi báo thù, chắc chắn sẽ không chơi nick này nữa, Đào Diệp rất rõ bản thân mình. Nhưng khi đối mặt với câu hỏi của Cẩn Y Dạ Hành, cậu lại không thể nói trắng ra, rằng về sau sẽ không chơi nữa.

Cẩn Y Dạ Hành không trả lời nữa.

【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Sư phụ, anh cũng không thích chơi game lắm, không biết em nói có đúng không.

Không chỉ có Cẩn Y Dạ Hành, ngay cả Đại Vĩ Ba Lang cũng vậy, bọn họ là đang tiêu thời gian, chơi cũng như không chơi.

【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Cũng có thể.

Nhìn đến câu trả lời không mấy khác biệt với mình, Đào Diệp bất đắc dĩ mà nhếch lên khóe miệng, sau đó nghe thấy giọng nói của Cẩn Y Dạ Hành.

"Hết cảm chưa?"

"Không nhanh như vậy đâu..."

"Nhà em ở đâu, có muốn tôi gửi một ít thuốc cho không."

"Không cần đâu..."

"Ừ, tôi cũng lười gửi."

"Ha ha."

"Hai người đang liếc mắt đưa tình hả?" Đại Vĩ Ba Lang xông ra, miệng đầy trêu chọc.

"Khụ khụ khụ khụ, sư phụ anh..." Một câu đã làm đồ đệ sặc.

"Nha nha nha, cẩn thận một chút, đừng phản ứng lớn vậy chứ." Đại Vĩ Ba Lang cười ha ha, tiếng cười hào sảng vang đầy phòng.

Cẩn Y Dạ Hành cũng cười, trầm thấp bí ẩn, hệt như một loại hương vị xa lạ.

"Gần đây A Hành rất vui ha." Nghe thấy tiếng cười của anh, người duy nhất cảm khái là Đại Vĩ Ba Lang, gần đây cậu ta đúng là vui vẻ.

"Hể? Bình thường Nhị sư phụ thường không vui hở?" Đào Diệp chất chưa tò mò, hỏi.

"Cũng thường." Cẩn Y Dạ Hành trả lời trước, mang theo chút ý cảnh cáo Đại Vĩ Ba Lang, khiến anh nói chuyện cẩn thận lại.

"Ừ, cũng thường." Đại Vĩ Ba Lang bắt chéo chân, cười đến vô lại, nói: "Cũng thường như cái kẻ tối ngày hậm hực suốt hai bốn tiếng, tui nói không sai ha?"

"Lười cãi với cậu." Thanh âm Cẩn Y Dạ Hành mang theo ý cười, rõ ràng rất sáng sủa.

Đào Diệp nghĩ nghĩ: "Em cũng biết sư phụ đang nói lung tung." Cẩn Y Dạ Hành sao giống người mắc bệnh hậm hực chứ, anh rõ ràng rất giống như một người lãnh đạo chỉ huy mà, vững như bàn đá, không để ý chuyện linh tinh.

"Ừ, cậu ta nói lung tung."

"Đồ đệ đệ, nhận trang bị." Đại Vĩ Ba Lang tự nhiên nói lên một tiếng, sau đó biến mất.

"Hả?"

Đào Diệp đợi khoảng năm phút đồng hồ thì có thông báo giao dịch, đó là hai trang bị mà cậu thiếu.

"Cám ơn sư phụ."

Cậu nhận, nhanh chóng mặc vào cho nhân vật đáng yêu của mìnhmặc xong thì thấy thuộc tính tăng lên một khoảng lớn.

Trong đó cũng có công của ngọc, chỉ là chưa Rèn Luyện đến hoản hảo, cho nên cũng không đạt đến trạng thái hoàn mỹ.

Tuy vậy nếu đêm trạng thái này đi PK với Liễu Thanh Thanh, thì cũng dư dả

Đào Diệp mặc hết trang bị lên, nói rằng: "Nhị sư phụ, không cần mua ngọc nữa, như vậy cũng đủ rồi."

"Chừng nào em muốn đi giết."

Đào Diệp trầm mặc một chút: "Bây giờ đi."

"Đi giết ai?" Hình như Đại Vĩ Ba Lang còn chưa biếtđối tượng mà đồ đệ mình muốn báo thù.

"Bang chủ phu nhân của bang Ngự Kiếm Giang hồ, Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn."

"Sao vậy, em có thù oán với cô ta hả?" Nếu nhắc tới Bang chủ phu nhân của Ngự Kiếm Giang hồ thì Đại Vĩ Ba Lang biết, chĩnh là cô người yêu của tên Bang chủ cực kỳ nổi tiếng kia.

Nghe nói họ cũng là người yêu ngoài đợi thực của nhau.

"Có thù oán." Đào Diệp nói chuyện, sau đó rời đi, tiến về hướng mà Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn thường xuyên qua lại.

Cẩn Y Dạ Hành nhìn cậu đi, ngay lập tức cũng đi theo.

"Hế, tui cũng đi." Đại Vĩ Ba Lang cũng muốn theo, sao anh lại bỏ được cái trận náo nhiệt này chứ.

"Sao em biết cô ta sẽ qua đây?"

Lục họ đi đến ngoại thành thì ở đó không có ai cả.

"Cô ta thích dẫn người mới chơi, mà ở đây có rất nhiều nhiệm vụ mới."

Thân là Bang chủ phu nhân, Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn biểu hiện rất trách nhiệm, cô ta thường hay dẫn người mới trong bang làm nhiệm vụ.

"Thì ra em đã sớm để ý cô ta." Đại Vĩ Ba Lang gật gật đầu, anh biết tuy đồ đệ mình rất hiền lành, nhưng lại là loại người trong mềm ngoài cứng, hoàn toàn là một người rất kiên cường.

"Vâng." Trong nháy mắt, Đào Diệp đã thốt ra chữ này, hệt như muốn nói với sư phụ mình, mình luyện nick này, vốn để báo thù.

Trừ cái này ra, không còn cái khác.

Chỉ là khi nghĩ đến những việc mà hai sư phụ làm cho mình, cậu lại khó thốt ra khỏi miệng.

"Sau khi em giết cô ta xong, chắc chắn cô ta sẽ trả thù em, em có nghĩ đến chuyện này không?" Đại Vĩ Ba Lang hỏi.

"Có." Đào Diệp đã nghĩ qua, cậu vốn tính khi giết Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn xong thì nghỉ chơi game.

Nhưng nếu là bây giờ, cậu lại không có thể chắc chắn... Dù sao bên người cũng có hai vị môn thần đứng đây.

"Không sao, cô ta sẽ không dám." Cuối cùng Cẩn Y Dạ Hành cũng nói chuyện, anh nói thêm: "Thành viên trong Ngự Kiếm Giang Hồ chỉ là một đám ô hợp mà thôi, tuy rằng nhiều người, nhưng không giỏi bằng Vấn Đỉnh sơn trang."

Bởi vì thấy không có mức giới hạn khi thu thành viên.

Rất nhiều người mới đều sẽ gia nhập đệ nhất bang, cho nên giúp tăng không ít số liệu cho Ngự Kiếm Giang Hồ.

Nếu so về lực lượng trong bang, thì cái bang có số lượng khổng lồ còn kém xa.

"Sư phụ, em không muốn kéo cả bang vào chuyện này, đây là thù riêng của em và cô ta." Đào Diệp làm rõ ý định của bản thân: "Chắc chắn cô ta sẽ trả thù em, nhưng không sao, cùng lắm em đăng ký nick mới."

Đến lúc đó, dùng một cái nick mới, thì sẽ sạch sạch sẽ sẽ mà yên tâm chơi game, nếu như lúc đó còn hai vị sư phụ bên người nữa, thì càng tốt.

Nhưng đây là hy vọng xa vời.

Nếu như mình đã xóa nick, thì làm sao có mặt mũi trở về bên sư phụ.

"Xóa cái rắm á, ai cho em xóa hả?" Đại Vĩ Ba Lang thẳng mặt mà mắng cậu: "Không phải chỉ là một cái bang chướng khí mù mịt sao, vậy mà em còn muốn xóa nick?"

Lấy góc độ của bọn họ, thật không hiểu nổi ý nghĩ của Đào Diệp.

"Không cần xóa."

"Ừ, A Hành nói đúng, em là đồ đệ của tụi này, tụi này sẽ không mở trừng mắt nhìn em bị khi dễ, nếu khi dễ em thì sẽ tương đương với việc khi dễ anh và A Hành" Đại Vĩ Ba Lang nói: "Em suy nghĩ chút giùm anh, đừng có tối ngày suy nghĩ mấy thứ bậy bạ đó, có chuyện gì thì anh và A Hành sẽ ghánh."

"Nhưng mà m không muốn kéo bang xuống, vi một mình em thì không đáng." Đào Diệp nói.

"Bang hội do ta cùng A Hành mở, tụi này cảm thấy đáng là đủ." Đại Vĩ Ba Lang nói.

Nói đến mức này, Đào Diệp chỉ có thể câm miệng lại. Cậu biết dù mình nói thềm gì nữa thì sẽ thành kiêu căng quá phận.

"Cô ta đến." Trong tầm mắt Cẩn Y Dạ Hành xuất hiện một bóng dáng màu trắng xinh đẹp, anh híp mắt lên tiếng nhắc nhở: "Em chắc chắn muốn tự mình giết?"

"Vâng, sư phụ đừng nhúng tay vào." Đào Diệp vội vàng nói.

Trước mắt cậu có một đám người, trong đó bóng dáng màu trắng của Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn lại rất dễ thấy, nó không ngừng thoáng qua mắt cậu.

Cô ta mang theo vài nữ game thủ mới, xung quanh cũng không còn ai của Ngự Kiếm Giang Hồ.

Trong lòng Đào Diệp có hai phương án, nếu có người xung quanh, thì mình sẽ đánh lén. Bây giờ thì không có người khác, nên có thể đánh trực diện mặt đối mặt.

Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn đang mang người mới kiếm kinh nghiệm, thì thấy một thân ảnh màu vàng xuất hiện, cô kinh ngạc một chút.

Vì trên dầu cô gái kia có dòng chữ rất quen, đây không phải Tiểu Phiến Đào thường xuyên xuất hiện trên kênh Thế Giới hả?

Còn chưa kịp tự hỏi xem có nên kết bạn hay không thì đối phương đột nhiên rút vũ khí, nhào vào mà đánh mình tới tấp.

Dù sao Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn cũng là một game thủ lão luyệnnên nhanh chóng mở phòng thủ, sau đó sử dụng Bùa Máu, cô nghĩ chắc vậy là ổn rồi, vì đối phương chỉ là một Hỗ Trợ tấn công không mạnh mà thôi.

Cho nên sau khi thu phòng hộ, Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn lại bắt đầu ra tay với Đào Diệp.

Đối mặt sự đánh trả của Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn, Đào Diệp vô cùng bình tĩnh, không hoang mang mà xuất ra tuyệt kĩ, giống hệt tuyệt kĩ của đối phương đối kháng lại.

Lúc này Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn mới phát hiện, tốc độ hụt máu của mình còn nhanh gấp mấy lần đối phương. Nhưng khi mà cô cảm thây được thì đã muộn, trong nháy mắt cô đã bị đánh chết, thê thảm mà ngã xuống chân Đào Diệp.

【 Gần Đó 】 Tiểu Phiến Đào: Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn, đừng hỏi vì sao tôi giết cô, chỉ là tôi muốn nên thế thôi.

【 Gần Đó 】 Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn: Rất tốt, Tiểu Phiến Đào đúng không, nhớ kỹ lời nói hôm nay của cô đi.

Không quan tâm rằng cô phẫn nộ đến mức nào, cô cung sẽ không để mất khí thế, bởi vì cô chính là Bang chủ phu nhân của đệ nhất bang.

Đào Diệp liếc mắt nhòn cô ta một cái, sau đó xoay người rời đi, trở về thành với hai sư phụ mình.

/|

Bình luận

Truyện đang đọc