ÔNG XÃ TUYỆT TÌNH ĐỪNG LẠI ĐÂY


Về đến biệt thự, lần đầu tiên người làm ở đây thấy thiếu gia của bọn họ bế thiếu phu nhân vội vàng chạy vào như thế.

Họ cứ tưởng là thiếu phu nhân xảy ra chuyện, nhưng nhìn vào ánh mắt cảnh cáo của thiếu gia cùng khuôn mặt phiếm hồng của thiếu phu nhân, họ chỉ biết lặng lẽ mỉm cười.
Cuối cùng hai người cũng mặn nồng như bao cặp vợ chồng khác.
Bịch.
“Viễn Tranh, em chưa tắm.”
Bàn tay cởi đai lưng dừng lại, Cố Viễn Tranh nhíu mày nhìn Dung Tiêu Hoan:
“Em định trốn tránh đến bao giờ?”
“Không có.

Em sợ làm bẩn giường anh.”
Cố Viễn Tranh vịn trán cười lớn.

Dáng vẻ kia nói là xử nữ anh cũng tin.

Bây giờ anh đã chấp nhận cô, dù quá khứ của cô có ra sao, anh cũng không dò xét nữa.

“Được, chúng ta cùng tắm.”
Không cho cô kịp trả lời, anh đã bế ngang người cô nhanh chóng tiến vào nhà tắm.


Cố Viễn Tranh như một con hổ đói bắt được mồi ngon mà vồ vập xé toạc từng mảnh vải trên người cô, chiếc váy dạ hội đắt tiền vì thế đã trở thành miếng vải rách.
Cơ thể ngọc nhà của Dung Tiêu Hoan phơi bày trước mặt anh, theo hơi nước dần trở nên đỏ ửng.

Nhận thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, cô phải vội dùng tay che lại.
“Đừng nhìn nữa.”
Cố Viễn Tranh bật cười, hôn nhẹ lên mi mắt của Dung Tiêu Hoan.
“Cũng không phải chưa từng nhìn nhưng phải công nhận, Hoan Hoan, em thật đẹp.”
Lời nói ẩn nhẫn thật lòng của anh khiến từng tế bào trên cơ thể cô nóng lên, cả người dần đỏ lựng như con tôm luộc.

“Không được nói nữa.”
Haha.
“Hoan Hoan, cho anh nhé.”
Chỉ đợi cái gật đầu của cô, Cố Viễn Tranh liền lại vào cánh môi đỏ mọng mà ngấu nghiến.

Đầu lưỡi cũng nhanh chóng đẩy vào bên trong, lôi kéo đầu lưỡi của cô cùng dây dưa.

Trong lúc cướp đoạt hơi thở của cô, tay anh cũng không rảnh rỗi mà đưa lên khám phá đôi gò b ồng đảo.

Kích thước không lớn nhưng khi cầm vào tay rất vừa vặn, anh rất vừa ý.

Đến cả độ đàn hồi, mịn màng như da em bé của nó cũng làm anh hạnh phúc mà chiếm đoạt.
“Ưm…”
Hai hạt ngọc trước ngực bị anh trêu đùa khiến cô rên khẽ.

Âm thanh nhẹ nhàng như nước chảy cứ thế quét qua tai anh khiến anh càng thêm hưng phấn, dứt khoát rời khỏi cánh môi mà ngậm lấy một bên đỉnh hồng.
Đôi gò b ồng đảo bị anh trêu đùa khiến cơ thể cô mềm nhũn như nước, vô lực tựa lưng vào thành bồn, mặc cho anh làm càn.
“A… đừng cắn!”
Cô càng nói anh lại càng dùng lực, ra sức cắn m.út đỉnh hồng của cô.

Thỉnh thoảng hứng chí còn cắn giật ra ngoài.

Mỗi lần như thế đều khiến cô kêu lên.
“Viễn Tranh không… a… được làm càn.”
“Thế nào là không được làm càn? Thế này sao?”
Vừa nói anh vừa hạ thấp tầm tay úp lên nơi tư m@t của phụ nữ.


Ở dưới như có nhiệt độ truyền lên khiến Dung Tiêu Hoan giật bắn người.

“Ưm… dừng lại… khó chịu lắm…”
Ngón tay của anh vẫn thoăn thoắt ra vào khiến âm thanh ướt át ngày một lớn, chất dịch của nơi tư m@t không ngừng tiết ra co bóp theo từng nhịp của anh.
“Viễn Tranh… ưm… a….”
“Gọi nữa đi, gọi tên tôi nữa đi.”
Như bị điều khiển, cô th ở dốc gọi tên anh:
“Viễn Tranh… Viễn Tranh…”
Sau nhiều lần co bóp thì bên dưới của Dung Tiêu Hoan cũng đạt đỉnh cao lần đầu.

Cả cơ thể của cô cũng mệt lả dựa vào lòng Cố Viễn Tranh.

Nhưng không may cánh tay đang thả tự do của cô chạm vào nơi tôn nghiêm của anh, điều đó khiến cô nhanh chóng rụt tay lại.
Nóng quá!
“Hừ, em định trốn đi đâu.”
Cố Viễn Tranh nâng khuôn mặt đỏ hồng của Dung Tiêu Hoan lên, ép ánh mắt cô nhìn xuống phía dưới.
“A…”
Nhìn thấy rồi!
“Sợ rồi sao?”
Cô nhắm mắt gật đầu, sợ mở mắt ra lại thấy thứ kh ủng bố đó.

Cái gật đầu của cô nữa một lời khẳng định nơi đó của anh rất hùng dũng, đủ để khiến cô không thể mơ tưởng đến một tên đàn ông nào khác.
“Này, đứng lên lấy giúp tôi chai dầu gội ở thành bồn đi.”
Dung Tiêu Hoan tưởng được ân xá liền ngoan ngoãn nghe lời anh nhanh chóng đứng lên với lấy chai dầu gội.

Nào ngờ con sói lang lưu manh đó lại từ đằng sau không thương tiếc mà xâm chiếm cô.

“Ách!!! Đau quá… hức…”
“Đừng khóc, đừng khóc, một lát sẽ không sao!”
Lần thứ hai Cố Viễn Tranh phải đi dỗ dành phụ nữ như thế này.
Mẹ kiếp! Không là xử nữ tại sao lại khít đến phát điên vậy cơ chứ!
Để Dung Tiêu Hoan hoàn toàn thích nghi thì khi đó hai cơ thể đã ướt át nằm trên giường.
“Hoan Hoan… gọi ông xã!”
“A… ông xã… ông xã… tha cho em!”
Cố Viễn Tranh điên cuồng ra vào, đã từ bao giờ anh mới tìm lại được cảm giác sung sướng như thế này? Cô gái nhỏ nhắn trắng sứ như ngọc kia, anh hứa sẽ bảo vệ, nâng niu, và ngược lại ai làm cô tổn thương, anh sẽ bắt tên đó đến gấp vạn lần.
Nhưng đến cùng anh chính là người khiến cô đau thương nhất!
….
Đêm hôm qua, không biết Cố Viễn Tranh hành Dung Tiêu Hoan bao nhiêu lần, chỉ biết đến tầm trưa cô mới dậy được.

Điều đầu tiên làm khi bước vào nhà tắm chính là kiểm tra nơi tư m@t xem có vấn đề nào không.

Vì lần trước khi bị phá, cô đã đau xót đến mức đi cũng không vững, cắn chặt răng mà bước đi.
Cũng may không giống như lần đầu, có đâu nhưng không quá nặng, cô có thể đi được.
Hôm nay cô có hẹn cùng Phương Tiểu Dao đi thăm một người bạn cùng lớp vừa bị tai nạn, xem ra không nhẹ, phải nằm viện mất một tháng.




Bình luận

Truyện đang đọc