PHÁ GIỚI

(Đã qua mấy năm rồi nha, tiểu hồ ly và tiểu hòa thượng đã lớn hơn, trưởng thành hơn rồi, có thể lấy thân báo đáp rồi, cung hỉ:3)

Thời gian độ kiếp* của hồ ly đã đến. Chỉ cần độ thiên kiếp, có thể hóa thành hình người.

*độ kiếp: yêu quái hay thần tiêu đều phải chịu thiên kiếp (sét đánh) để đột phá gì đó, yêu quái có thể hóa thành người chẳng hạn hoặc hóa thành tiên, còn tiên nhân có thể là phi thăng, khoảng mấy trăm năm, lâu thì mấy vạn năm

Hồ ly nói độ kiếp rất nguy hiểm, khuyên thế nào cũng không cho tiểu hòa thượng ở cạnh, tiểu hòa thượng chỉ có thể ngồi trong Phật đường niệm kinh hết một đêm, cầu Bồ Tát phù hộ hồ ly độ kiếp thành công.

Cùng ngày độ kiếp bên ngoài sét đánh nguyên đêm, nhưng một giọt mưa cũng không rớt xuống, như là lão thiên gia không cho hồ ly phía dưới kia nghịch thiên tu đạo, muốn sai thiên lôi đánh nó hồn phi phách tán. Tiểu hòa thượng chìm trong chờ đợi lo lắng mà trải qua một đêm, trời vừa sáng, liền không thể đợi nổi nữa mà chạy đến nơi hồ ly độ kiếp, không thấy hồ ly đâu, chỉ thấy cây liễu to năm người ôm mới hết vốn ở kia giờ bị sét đánh chỉ còn một đống tro tàn.

Hồ ly không phải độ kiếp không thành, bị sét đánh rồi chứ? Tiểu hòa thượng tâm vọt lên cổ họng: "Hồ ly!"

"Đừng qua đây..." Đằng sau tảng đá truyền đến giọng nói của hồ ly, nghe có vẻ không giống thân thể có gì không khỏe, chỉ mang theo một chút nức nở.

"Hồ ly à, làm sao vậy?" Tiểu hòa thượng rẽ đám cỏ dại mọc cao đến gối đi theo hướng giọng nói truyền đến.

"Lúc ta độ kiếp bị sét đánh trúng rồi!" Hồ ly khóc lớn lên.

"Không biến thành người cũng không sao, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi."

"Ta... biến thành người rồi." Phía sau tảng đá duỗi ra một cánh tay người, mười ngón thon dài, da trắng như ngọc, chỉ có móng tay vô cùng bén nhọn có chút giống móng vuốt sắc của hồ ly.

"Thật vậy sao? Tốt quá rồi." Tiểu hòa thượng bắt lấy cánh tay kia, dùng sức kéo một cái, đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý sẽ chứng kiến một yêu quái nửa người nửa hồ ly, quyết định bất luận hồ ly biến thành cái dạng gì cũng không rời bỏ, ai ngờ bị y kéo ra chính là một thiếu niên xinh đẹp không ăn khói lửa nhân gian.

Thiếu niên băng cơ ngọc cốt, ngũ quen tinh tế đẹp đẽ nhưng không mất khí khái nam tử, khóe mắt hồ ly có chút xếch lên quyến rũ tận xương tủy, vì vừa khóc xong, còn có chút hồng, nhưng tiểu bộ dáng sở sở động lòng người. Sau khi biến thành người, trên đầu hồ ly vẫn còn nguyên một đôi tai lớn mềm như nhung, mái tóc tuyết trắng dài đến eo như thác nước bạc đổ thẳng xuống dưới, che ở trước ngực, cái đuôi bông xù che bên hông, dáng người mảnh mai rắn chắc, tuy biết đây không phải con người, nhưng lại xinh đẹp khiến người ta không rời được ánh mắt.

(Nude ~ hự, phụt máu mũi, tóc che nhũ đầu, đuôi che ***)

"Hồ ly, ngươi thật xinh đẹp..." Tiểu hòa thượng nhìn đến ngây người.

"Tốt cái khỉ gì chứ? Ngươi xem ta biến thành cái dạng gì?" Hồ ly gộp hết tóc ra sau lưng, gỡ luôn đuôi đang quấn bên hông ra, trước ngực một vùng bằng phẳng, giữa hai chân cũng đồng dạng với tiểu hòa thượng.

"Không phải nhìn rất tốt sao?" Rõ ràng đều là thân nam nhi, rõ ràng từ nhỏ vẫn cùng một chỗ, vào mùa hè cũng cùng một chỗ cởi truồng bơi lội trong sông, đến mùa đông chui vào ngủ chung một chăn, rõ ràng đã quen sớm tối bên nhau không thể tách rời, đột nhiên thấy hồ ly không mặc quần áo, trên mặt tiểu hòa thượng không giấu được vẻ xấu hổ và lúng túng, vội cởi y phục che lên người hắn.

"Nhưng ta biến thành nam nhân mất rồi!" Hồ ly bụm mặt khóc, "Hồ ly tinh đều biến thành nữ nhân mà, trên đời nào có nam hồ ly tinh chớ? Thế mà ta cứ hết lần này tới lần khác biến thành nam nhân!"

"Cái đó..." Tiểu hòa thượng nhất thời không biết phải an ủi tiểu hồ ly thế nào, "Kỳ thật làm nam nhân cũng không có gì không tốt mà. Nữ nhân không thể vào miếu của hòa thượng, ngươi nếu thật biến thành nữ nhân, vậy chúng ta ngược sẽ đi lại không tiện rồi."

"Thế nhưng ta không "nữ" cũng chẳng phải "nhân", chỉ là một con hồ ly, lại còn là hồ ly cha, vốn có thể bước vào chùa. Hơn nữa ta đã đáp ứng phải biến thành nữ nhân làm mẹ ruột của ngươi, bây giờ lại trở thành nam nhân mất rồi." Hồ ly tội nghiệp giương mắt lên, "Thực xin lỗi, ta đã nuốt lời. Ngươi rõ ràng hy vọng lâu như vậy..."

Thấy bộ dáng hồ ly thương xót mình, tiểu hòa thượng trong lòng một hồi kinh hoảng: "Cái đó... Thật sự... Thật sự không sao hết. Khi ấy ta còn nhỏ, mới đặc biệt muốn có mẫu thân, bây giờ ta chẳng muốn nữa. Hơn nữa so tuổi tác của ta và ngươi, ngươi cho dù biến thành nữ nhân, thoạt nhìn cũng sẽ không giống mẹ ta. Với lại... Với lại hiện tại ta càng muốn một vị huynh đệ hơn, ngươi biến thành nam nhân, chúng ta có thể dễ dàng kết huynh đệ rồi." Sư huynh cùng sư phụ rất tốt với tiểu hòa thượng, nhưng tuổi đã gần bốn mươi, sư phụ thì đã qua trăm tuổi, tiểu hòa thượng chưa từng có bạn cùng tuổi chơi chung, chỉ có hồ ly lớn lên cùng y.

"Vậy chúng ta ai là ca ca ai là đệ đệ đây?"

"Thế xem chúng ta ai lớn tuổi hơn nhé?" Tiểu hòa thượng gãi gãi ót, "Sư huynh nói ta sinh vào năm Hồng Vũ hai mươi sáu, năm nay mười bốn tuổi. Ngươi mấy tuổi rồi?"

Hồ ly tách ngón tay lại chỉ ngón chân, đã chỉ xong ngón chân tách xong ngón tay, vẫn chưa tính rõ được.

"Vậy ngươi sinh năm nào? Chúng ta quen biết đã hơn tám năm, ngươi hẳn biết sinh vào năm Hồng Vũ nào, hay sinh vào năm Kiến Văn nào nhỉ?"

"Hồng Vũ? Kiến Văn?" Hồ ly nghiêng đầu, nghe không hiểu.

"Là niên hiệu của hoàng thượng ấy. Hồng Vũ là đại @ thái hoàng đế niên hiệu, thái @ tổ là tiền triều trước chính* năm, sau khi thái @ tổ băng hà một thời gian đổi thành niên hiệu Kiến Văn, về sau đương kim thánh thượng đăng cơ, lại đổi Kiến Văn thành Hồng Vũ luôn. Niên hiệu của đương kim thánh thượng là Vĩnh Lạc, năm nay là năm Vĩnh Lạc thứ tư."

*Chính năm: (chính niên) 正年, sợt baidu nó ra khoảng từ Công Nguyên năm 1341 đến Công Nguyên năm 1370. Còn năm minh Hồng Vũ là Công Nguyên năm 1368 đến Công Nguyên năm 1398. Còn cái @ kia tôi không hiểu là cái gì, nguyên tác có dấu @ đó, có thể bị Tấn Giang giản lược hay gì đó ha, với lại sao ban đầu là Hồng Vũ -> Kiến Vũ -> lại đổi về Hồng Vũ thì... mà kệ mịe nó đi a, không quan trọng:v

"Nhân loại các ngươi thường nói "năm mỗ mỗ* thứ bao nhiêu" là niên hiệu đúng không?" Hồ ly giật giật lỗ tai, ngón tay mảnh khảnh nắm cằm suy nghĩ cả buổi, "Lúc ta vừa có thể nghe hiểu tiếng người, hình như nghe thấy niên hiệu biến đổi, một hồi là Kiến Nguyên, một chốc là Nguyên Quang, một lát là Nguyên Sóc, một hồi nữa là Nguyên Thú, về sau lại là Nguyên Đỉnh, Nguyên Phong, Thái Sơ, Thiên Hán... Không tới vài năm lại đổi một lần."

*mỗ mỗ: chỉ tên một ai đó nhưng không muốn nói ra.

**Kiến Nguyên: Là niên hiệu thứ nhất trong lịch sử Trung Quốc, niên hiệu của Tây Hán Hán Vũ đế (140 TCN - 135 TCN); Nguyên Quang, Nguyên Sóc, Nguyên Thú, Nguyên ĐÌnh, Nguyên Phong, Thái Sơ, Thiên Tán cứ theo thứ tự là niên hiệu của các triều vua tiếp theo, tính sơ tiểu hồ ly sống từ năm 140 TCN - sau năm CN 197, còn nhiều đằng sau mà bợn ấy không nhớ hết

"Lúc đó chắc thường xuyên xảy ra chiến tranh ha? Hoàng thượng đổi nhiều như vậy." Tiểu hòa thượng một bộ cảm khái, "Khó trách sư huynh nói người thế tục sống rất khổ, ngắn ngủi vài chục năm, đã đổi qua ba đời hoàng đế rồi. Vẫn là xuất gia làm hòa thượng tốt, chúng ta ở trong miếu thanh tu, mỗi ngày đều thái thái bình bình, không giống thế tục rối loạn, sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than."

"Chiến tranh khi ấy thường xuyên xảy ra, bất quá khi đó hình như đánh thắng bên ngoài, hay nghe nói Tướng Quân mang tù binh về, cả chiến lợi phẩm gì gì đó."

"Vị tướng quân nào thế?"

"Tướng Quân thì là Tướng Quân thôi, chẳng lẽ Tướng Quân không không phải họ Tướng tên Quân sao?"

Tiểu hòa phượng nhịn không được "Phụt~~" một tiếng: "Tướng quân là một chức quan, không phải tên người đâu."

"Vậy à..." Hồ ly rủ lỗ tai, "Ta còn tưởng cái vị đánh giặc lợi hại người ta hay nhắc tên "Tướng Quân" nữa."

"Ngươi nói là Từ Đạt Từ tướng quân hay Thường Ngộ Xuân Thường tướng quân thế? Lúc trước bọn họ hai người và thái @ tổ hoàng đế cùng một chỗ đánh hạ giang sơn đấy. Thường tướng quân nói có thể đem mười vạn chúng, hoành hành thiên hạ, trong quân xưng "Thường Thập Vạn". Từ tướng quân cẩn trọng mưu trí, kỷ luật nghiêm minh, nhiều lần thống lĩnh đại quân, liên tục chiến đấu ở các chiến trường nam bắc, công cao không kiêu, được thái @ tổ hoàng đế vinh danh "Vạn Lý Trường Thành". Cũng là người rất lợi hại."

"Ngươi biết thật nhiều ha."

"Ta chỉ là nghe được lúc hóa duyên thôi." Tiểu hòa thượng nhận được lời khen mắc cỡ.

"Ta nhớ hai tướng quân tài giỏi kia xuất thân đều rất thấp kém thì phải."

"Thường Từ hai vị tướng quân đều xuất thân nông dân đó, thái @ tổ hoàng đế còn xuất thân từ đây cơ."

"Hòa thượng có thể làm hoàng đế sao?"

"Làm hoàng đế là chuyện sau khi hoàn tục. Đương kim thánh thượng dưới sự trợ giúp phát động tĩnh nan chi dịch*, sau đó đăng cơ." Về phần tại sao cuối cùng tĩnh nan tĩnh không chỉ có nịnh thần, ngay cả bản thân hoàng đế cũng khó tĩnh, tiểu hòa thượng không biết.

*tĩnh nan chi dịch: hiểu nôm na là chiến tranh, vì phần sau có đoạn "tĩnh nan tĩnh" không hiểu lắm, không dịch việt hóa được nên để đoạn trước là tĩnh nan chi dịch nhé

"Hòa thượng đều thật lợi hại." Hồ ly nghĩ tới trụ trì đại sư giúp hắn xua đuổi lang yêu, "Ngươi về sau cũng sẽ biến thành hòa thượng lợi hại như vậy sao?"

"Đại khái thì... không thể được." Tiểu hòa thượng gãi gãi ót, "Tiểu hồ ly, ngươi nói hai vị tướng quân kia rốt cuộc có phải hai vị Thường Từ không?"

"Ta cũng chẳng rõ. Ta chỉ nhớ hai vị tướng quân kia là thân thích, hình như một người thấp vai hơn một người khác."

"Là quan hệ thông gia à? Trưởng tử của thái @ tổ hoàng đế lấy là con gái Thường tướng quân, phu nhân Từ tướng quân và cháu dâu của thái @ tổ hoàng đế là đường tỷ muội, luận quan hệ thông gia, Từ tướng quân sẽ là vai vế thấp hơn Thường tướng quân. Nhưng con gái Từ tướng quân gả cho đương kim thánh thượng, xem như lại huề nhau."

"Vậy à..." Nhưng hồ ly nhớ rõ bề ngoài hai vị tướng quân kia hình như vốn là thân thích, "Ta nhớ một tướng quân qua đời đặc biệt sớm, hoàng thượng còn rất thương tâm."

"Thường tướng quân tại năm Hồng Vũ thứ hai bệnh qua đời, nghe nói thái @ tổ hoàng đế đặc biệt thương tâm, cho nên để trưởng tử lấy nhi nữ của ông làm thái tử phi, muốn nàng ngày sau làm hoàng hậu, một cách an ủi Thường tướng quân trên trời có linh thiêng. Nhưng tiếc là tiên thái tử tráng niên đã mất sớm, nhi tử của thái tử phi cũng chết trẻ, trắc phi sinh nhi tử danh bất chính, ngôn bất thuận mà trở thành hoàng thái tôn, về sau lên làm hoàng đế, khiến đương kim thánh thượng không thể không phát động tĩnh nan, cuối cùng chính hắn trở thành hoàng đế, con gái Từ tướng quân trở thành hoàng hậu. A Di Đà Phật, đúng là thiên ý trêu ngươi."

*À thì... ờ... ờm... bỏ qua bỏ qua, next, cái gia phả rắc rối

"Vậy tướng quân còn lại đâu rồi?"

"Gia đương của Từ tướng quân vẫn như mặt trời ban trưa. Tuy Từ tướng quân không còn trên nhân thế, nhưng dù sao đương kim Từ hoàng hậu cũng là con gái Từ tướng quân, cùng hoàng thượng phu thê tình thâm, người nhà mẹ đẻ tự nhiên cũng bám váy được chút vinh dự phú quý."

"Thì ra "bám váy" là ý này à." Hồ ly bừng tỉnh đại ngộ, "Khi ta đó ta cũng thường nghe người ta nói hai bị tướng quân bám váy hoàng hậu gì đó, nhưng không biết nó có ý nghĩa gì hết."

"Vậy là đủ rồi. Nếu thế thì, ngươi sinh chính năm hẳn là trước ta."

Hồ ly tách tách hai ngón tay, —— tách ra là ngón tay chứ không phải móng vuốt, cảm giác còn chưa quen lắm, —— "Thế ta lớn hơn ngươi, ngươi nên gọi ta một tiếng ca ca."

"Không phải đâu." Vì chức ca ca, tiểu hòa thượng bắt đầu chơi xấu, "Tuổi thọ của hồ ly không giống con người, tám tuổi của hồ ly mới tương đương với một năm của người. Cho dù ngươi sinh đầu chính năm, bây giờ đã sáu mươi sáu tuổi, thì đổi thành tuổi thọ của người, vừa mới đầy tám tuổi, vẫn còn là hài tử nhỏ xíu thôi."

"Vậy sao..." Hồ ly cái hiểu cái không gật gật đầu.

"Hơn nữa ngươi nhìn ngươi coi, thật ngốc, chỉ có thể làm đệ đệ thôi." Tiểu hòa thượng chọt chóp mũi hồ ly, "Gọi ca ca nào."

"Ca ca." Hồ ly thành thật kêu.

"Thực nghe lời." Tiểu hòa thượng vò loạn tóc hồ ly, đưa lưng về phía hắn ngồi xổm xuống, "Lên đây đi, chúng ta về trong miếu nào, để sư phụ và sư huynh cũng cùng ngắm thật kỹ bộ dạng ngươi bây giờ."

"Ngươi muốn cõng ta?" Hồ ly khó hiểu

"Ta là ca ca mà, đương nhiên phải chăm sóc đệ đệ thật kỹ rồi."

"Làm đệ đệ thực hạnh phúc." Hồ ly vô cùng cao hứng nhảy lên lưng tiểu hòa thượng, "Ca ca."

________________________________________

Tác giả: Hồng Vũ là Minh ** niên hiệu, Vĩnh Lạc là Minh Thành Tổ, Kiến Nguyên, Nguyên Quang, Nguyên Sóc, Nguyên Thú, Nguyên Đỉnh, Nguyên Phong, Thái Sơ, Thiên Hán đều là niên hiệu của Hán Vũ đế. Còn có, tuổi thọ của hồ ly bây giờ là khoảng 8-14 tuổi, tất nhiên một tuổi của hồ ly tương đương 8 tuổi của con người, cho nên cụ thể tuổi hồ ly đổi thành tuổi người là bao nhiêu, mọi người hẳn cũng tự tính được rồi ha.

___

Làm phu nhân còn hạnh phúc hơn tiểu hồ ly à~

Bình luận

Truyện đang đọc