PHÁI DIỄN XUẤT



Quách Bảo Châm chắc là đã bị tinh thần của cậu làm cho cảm động, lôi kéo cậu tám chuyện về diễn viên mình từng phỏng vấn trước kia, nói rằng đạo diễn nọ vì muốn quay cho diễn viên nữ kia thật tốt, nên cũng lôi kéo làm thân, cuối cùng lại thành ra có cảm tình thật, một thời gian sau khi quay xong vẫn còn có chút mờ ám với nhau, nhưng kéo dài nửa năm, cuối cùng vẫn chia tay.

Trang Khâm tò mỏi hỏi: “Vậy bộ phim kia về sau thế nào? Quay tốt không?”
“Trộm nói cho cậu biết,” Quách Bảo Châm hạ giọng, “Đạo diễn kia là XXX, nữ minh tinh là XX…”
Trang Khâm há hốc miệng kinh ngạc.

Đạo diễn Quách nhắc tới hai cái tên này, làm Trâng Khâm lập tức nghĩ tới bộ phim vô cùng nổi tiếng kia: “Là bộ phim…”
“Đúng vậy, chính là phim đó.

” Anh ta nói rất nhỏ, “Dưa này của tôi là hàng thật giá thật, cậu nhất định đừng có nói cho ai khác biết.


Nghe thấy giọng đạo diễn Quách hơi khàn, Trang Khâm lên tầng tắm rửa rồi mang theo một hộp kẹo nhuận họng xuống tầng dưới, đưa cho anh ta.

Cơm tối hôm nay do nhóm đầu bếp Khâu tổng đặc biệt mời từ trong nước tới nấu, nhà ăn của khách sạn đông đúc vô cùng, còn có cả người phục vụ chuyên nghiệp trong nước tới, Quách Bảo Châm coi như được thấy thế nào là chủ nghĩa tư bản, trên mỗi bàn đều đặt một menu hôm nay, có thể gọi các món lên, món ăn có món gia đình, có hải sản xa hoa, món Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên, từ món nóng đến salad, trong từng loại lại có không ít món.

Khâu Minh thấy nam chính đang nói chuyện phiếm với đạo diễn, thì túm Lý Mộ qua, ngồi ở bàn kia của họ: “Không ngại ngồi cùng một bàn chứ?”
Giọng nói đang kể chuyện tám của Quách Bảo Châm dừng lại, nói không ngại.

Lý Mộ im lặng ngồi xuống đối diện Trang Khâm.

Khâu Minh thì phun dung dịch sát trùng lên phần bàn trước mặt Lý Mộ, sau đó dùng khăn giấy lau như điên, vừa làm hắn vừa hỏi: “Hai người đang trò chuyện gì đấy, trông vui vẻ thế.


“Buôn xem chọn món ăn gì ấy mà.

” Quách Bảo Châm nhìn thấy hành động có thể gọi là “hầu hạ” của hắn, hỏi, “Khâu tổng, vì sao bữa tối không làm buffet như bữa sáng, phải gọi món, mọi người đều đói lả rồi, sẽ phải đợi rất lâu.


“Đầu bếp đã nấu xong hết các món từ chiều rồi, đưa thực đơn cho phục vụ, năm phút là có thể lên món.



Quách Bảo Châm hỏi: “Vậy thì có khác gì tiệc buffet?”
“Đương nhiên là có chứ, tự phục vụ làm không đảm bảo vệ sinh.

” Khâu Minh biết Lý Mộ muốn đối diễn với Trang Khâm bên này, xong việc mới về bên kia ngủ, cơm tối có thể sẽ giải quyết ở đây.

Lý Mộ tuyệt sẽ không chạm vào tiệc buffet kiểu này, tuy đã có đũa chung và kẹp công cộng, nhưng nhiều người như vậy đi tới đi lui trước mấy bát thức ăn, Khâu Minh gần như đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Lý Mộ lúc đó.

Hình thức này, anh miễn cưỡng còn có thể tiếp thu được.

Khâu Minh lật menu, hỏi từng người xem họ muốn ăn gì, sau đó hắn chuyển cho phục vụ, cuối cùng nói: “Mấy món này, tách riêng ra thành đĩa nhỏ mang lên.


Quách Bảo Châm vẫn chưa rõ lắm ý hắn là sao, tận đến khi thấy món ăn lên bàn, trước mặt Lý Mộ có mấy đĩa thức ăn riêng.

Khâu Minh nói: “Đừng để ý, cái tên này có thói sạch sẽ, đồ người khác đã đụng tới anh ấy sẽ không chạm vào.


Quách Bảo Châm “À” một tiếng, nghĩ thầm, có thói sạch sẽ buổi chiều còn nghiêm túc nắm tay Trang Khâm nửa tiếng?
Nắm xong cũng không lấy dung dịch sát trùng rửa tay?
Anh ta duy trì thái độ hoài nghi.

Ngoài Lý Mộ ra, mọi người khác đều không ngại ăn chung một bàn thức ăn, Trang Khâm đói, nhưng không ăn nhiều lắm, vì quay xong mấy cảnh này cậu phải bắt đầu giảm cân, không bằng bắt đầu điều chỉnh từ giờ luôn.

Ăn xong, Quách Bảo Châm hỏi Lý Mộ: “Ngày mai phải quay cảnh kia, cậu đã xem chưa?”
Lý Mộ: “Ừm.


“Cậu thì sao?” Quách Bảo Châm hỏi Trang Khâm.


“Xem rồi.

” Trang Khâm trả lời, “Tôi đã bàn với Lý Mộ, chút nữa sẽ đối diễn hai lần.


Cảnh ngày mai là cảnh tiếp nối cảnh hôm nay, cũng là cảnh trên đường.

Bởi đang là ngày Tết Songkran, người trên đường đông, có nhiều mùi hương kì lạ trộn vào với nhau, An Khả vẫn luôn dựa vào chướng ngại vật và mùi hương để nhận người, cuối cùng vẫn không cẩn thận đi lạc mất.

Giang Trác tìm cậu khắp nơi, sau khi thấy cậu bởi vì thị lực không rõ, cũng không mang gậy dò đường, kính râm không biết bị ai gạt rơi mất, chỉ có thể bất lực sợ hãi đứng tại chỗ, thì trong lòng lại nổi lên sự nôn nóng và không kiên nhẫn.

Cảnh này đáng lẽ là phải quay trong ngày hôm nay, nhưng bởi vì hai cảnh trước quay không được thuận lợi lắm, tốn nhiều thời gian, sắc trời đã tối xuống rồi, nên mới chuyển sang ngày mai.

Quách Bảo Châm lại nói: “Ngoài cảnh này ra, tôi còn định thêm một cảnh diễn tối nữa.


“Hả?”
“Hai người đi cùng tôi đã, chúng ta đi tới bên bể bơi rồi nói.


Trong bể bơi, không biết là có người ở tổ quay nào đang bơi lội, Quách Bảo Châm mở kịch bản ra, nói: “Cảnh quay tối này, tôi vừa nãy muốn cho thêm vào, trang 55, hai người mở ra xem.


Trang Khâm nhìn lướt qua: “À, hóa ra là cảnh này…”
Buổi tối An Khả cởi quần áo ngủ, Giang Trác đang hút thuốc, nhìn thấy qua khe cửa, điếu thuốc hắn ngậm trên miệng đong đưa qua lại, vẻ mặt lộ ra sự lạnh nhạt.

Vốn có cả cởi quần, nhưng giờ đã bị xóa bớt, Quách Bảo Châm muốn thương lượng với Trang Khâm, máy quay sẽ quay một chút chân cậu là được, quần áo vẫn mặc, hơn nữa chỉ quay sau lưng.

Nếu trong kịch bản có miêu tả tâm lí, vậy thì tâm tình Giang Trác lúc này nhất định là: Cứng.


Diễn viên chỉ có thể thông qua động tác ít ỏi để biểu hiện ra rằng mình thực sự có bị hình ảnh này ảnh hưởng sâu sắc hay không, trên tâm lý có chút khinh thường, nhưng vẫn bị khơi dậy dục vọng như cũ.

Cảnh quay này, đối với ai trong hai người cũng là khiêu chiến.

Có yêu cầu rất cao với kĩ thuật diễn của Lý Mộ, hơn nữa Trang Khâm cũng phải hy sinh lộ cơ thể.

Quách Bảo Châm cam đoan trước: “Có điều tối mai quay cảnh này, tôi sẽ thanh tràng*, chỉ để lại một cameraman, dùng máy quay cầm tay quay.


*thanh tràng: ý chỉ việc giảm bớt số người có mặt trong phim trường để diễn viên đỡ xấu hổ khi quay cảnh lộ người/ nhạy cảm.

“Cảm ơn đạo diễn Quách.


Cậu nhớ rõ bộ phim điện ảnh này đời trước, đa số những hình ảnh như vậy đều bị xóa bớt, chỉ lộ mỗi lưng, cũng không có gì cả.

“Không còn sớm nữa, hai cậu đối diễn hai lần đi, đối diễn xong sớm thì nghỉ ngơi.

” Quách Bảo Châm giơ tay làm động tác cố lên, ánh mắt nhìn về phía Trang Khâm toàn là “Tôi tin tưởng vào cậu đó”.

Trang Khâm cũng không tiếp thu được ý anh ta muốn truyền đạt tới: “Vâng đạo diễn Quách, tôi sẽ cố gắng.


Cùng Lý Mộ lên tầng, Trang Khâm cầm thẻ phòng mới kích hoạt từ chỗ lễ tân, thẻ mở điện lại là một thẻ khác, đặt ở vị trí huyền quan, cắm vào khe, cả căn phòng sáng lên.

Buổi sáng Trang Khâm không gấp chăn, giá phơi trước ban công là cậu hỏi mượn lễ tân, có phơi một vài món quần áo, một cái quần lót.

Cậu vội vàng đi nhanh qua, kéo rèm lại: “Để ngày mai tôi hỏi xin đạo diễn Quách một phòng riêng để đối diễn luôn…”
Vào phòng mình đang ở rất riêng tư, có rất nhiều thứ linh tinh, ví dụ như sẽ biết cậu thích ăn vặt món gì, mặc quần lót màu gì, có Minions trên giường cậu… tất cả đều làm cho cậu thấy rất ngượng, có cảm giác xấu hổ tới không biết che giấu kiểu gì.

Tiểu Liên làm trợ lý, dù là nghệ sĩ đối diễn cảnh gì, cậu ta đều cần phải có mặt ở đây.

Đó là yêu cầu Tô Mân giao cho cậu ta trước đó.


Cậu ta dọn một cái ghế nhỏ ra, ngồi ở vị trí trước cửa phòng vệ sinh, xem anh Trang đang giảng giải vị trí màn ảnh cho nam diễn viên khác.

Vì phải nói vị trí màn ảnh, mới biết được vị trí di chuyển.

Họ tốn nửa giờ, diễn hết một lần cảnh quay buổi sáng ngày mai, Tiểu Liên đã bắt đầu gà gật.

Xong cảnh này, tới cảnh diễn tối.

Trang Khâm nói: “Đạo diễn Quách nói cảnh này sẽ dùng máy quay cầm tay, thế nên cameraman chắc chắn sẽ đứng ở đây, anh ta sẽ quay lưng chúng ta, xoay người lại sẽ thu được sườn mặt của anh, anh đứng thế này… ừm, vị trí đứng cụ thể ngày mai lại xem tiếp.

” Cậu sợ nói nhiều sẽ chọc cho Lý Mộ không vui, dù sao cũng có rất nhiều diễn viên, đều không thích một diễn viên trẻ tuổi khác phân tích cảnh quay cho mình hiểu.

Bản thân cậu cũng nên sửa lại tật xấu thích đảm đương làm đạo diễn và chuyên viên cắt ghép nữa.

“Đúng rồi, đạo cụ, chỗ này của tôi không có thuốc lá, anh có mang theo không?” Trang Khâm hỏi.

Lý Mộ nói là không mang.

Trang Khâm lấy một cái kẹo mút ra từ trong đống đồ ăn vặt, đưa cho anh: “Dùng tạm đi.


Vài phút sau, Trang Khâm ngồi bên mép giường, đưa lưng về phía Lý Mộ cởi áo trên ra.

Động tác cởi áo này, tay vắt chéo trước người, cúi đầu, toàn bộ lưng sẽ duỗi dài ra.

Lý Mộ nhớ trên mạng nói, cậu xuất thân làm diễn viên đóng thế võ thuật, bởi hồi nhỏ học hí kịch, nên biết làm xiếc.

Dáng người kia cũng là do quanh năm suốt tháng luyện tập mà ra, hơi gầy, nhưng cổ và eo lưng, đường cong mượt mà thon chắc, vô cùng cân xứng đẹp đẽ ―― đây cũng là xương bướm đẹp nhất anh từng nhìn thấy, thon gầy lộ ra dưới làn da.

Bởi duỗi người nên hai bên xương chậu hiện rõ, một đoạn eo thon hoàn toàn bị quần jean xanh biển che đi mất.

Lý Mộ ngậm kẹo que, vẻ mặt lạnh nhạt, lại có cảm giác dục vọng nổi lên xen lẫn giữa nhập vai và hiện thực.




Bình luận

Truyện đang đọc